Tôi bị bố mẹ chồng ép phải sống xa chồng con
Nếu tôi vĩnh viễn không gặp mặt chồng con nữa thì họ sẽ nuôi dưỡng con tôi đầy đủ vật chất. Họ cũng cho tôi một số tiền lớn 500 triệu. Ngược lại, nếu tôi cố tình đeo bám, họ sẽ bán nhà và ra nước ngoài sinh sống.
Thân gửi Người đàn bà bất hạnh với tâm sự “Chồng mất, con trai sắp bỏ tôi lại một mình trên cõi đời”!
Đọc những dòng từ đáy lòng của chị, tôi rất xúc động. Có được gia đình êm ấm là giấc mơ của bao người. Dường như sinh ra đã là phụ nữ thì người phụ nữ nào cũng mong chồng, con được sum vầy cả.
Tôi thương chị đã lâm vào cảnh bất hạnh. Với phụ nữ trẻ mà đã góa bụa quả là cú sốc kinh khủng. Thiếu chồng, căn nhà trở nên trống vắng và thật cô quạnh.
Tôi cũng là phụ nữ nên hiểu tình mẫu tử thiêng liêng đến nhường nào. Con cái là cuộc sống của mẹ. Cả đời mẹ hy sinh để cho con được hạnh phúc. Nhìn mỗi ngày con đang dần rời xa vòng tay mẹ, tôi biết bạn đã đau đớn lắm.
(Ảnh minh họa – Nguồn: inmagine)
Nhưng trên đời này còn nhiều phép nhiệm màu, những tấm lòng nhân ái. Tôi tin “ở hiền gặp lành” và cầu chúc cho con bạn sớm lành bệnh.
Nghĩ cảnh gia đình bạn, tôi cũng đau lòng với hoàn cảnh gia đình mình. Gia đình tôi đang tan đàn xẻ nghé. Tôi có chồng mà chẳng được sống cùng chồng, có con mà không được ở bên con.
Tôi sinh ra vốn là con nhà nghèo. Bố mẹ làm nông nghiệp quanh năm đầu tắt mặt tối nên phải nỗ lực lắm, tôi mới theo học được cao đẳng ở thành phố.
Video đang HOT
Ở đây, tôi đã quen anh Hải. Dẫu là con nhà khá giả nhưng anh ấy rất thân thiện. Nhiều con gái thích anh song anh chỉ tha thiết yêu tôi. Anh bảo: “Anh muốn người con gái chỉ thuộc về mình”.
Anh trồng cây si trước phòng trọ tôi suốt nửa năm. Anh còn tìm cho tôi nhiều việc làm thêm để có tiền trang trải học hành. Tôi đã đồng ý làm vợ bởi cảm động trước tình cảm chân thành của anh. Tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc cưới anh vì “của nả”.
Thế nhưng mọi người trong gia đình nhà chồng lại khác. Họ luôn nhìn tôi với ánh mắt khinh thường. Họ cho tôi là con gái nhà quê vớ bở. Tôi bỏ mặc ngoài tai mọi lời khó chịu vì chồng.
Hơn 1 năm sau ngày cưới, chúng tôi đã may mắn sinh được cặp song sinh một trai một gái kháu khỉnh. Chồng rất yêu thương, chăm sóc cho mẹ con tôi. Với tôi, thế là hạnh phúc hoàn hảo dù bố mẹ chồng vẫn chẳng ưa tôi.
Một hôm, đang đi công tác cùng đồng nghiệp cơ quan cách nhà 70 km thì tôi nhận được cú điện thoại lạ. Nghe xong, tôi ngã quỵ luôn vì có người báo chồng tôi gặp tai nạn giao thông nặng ảnh hưởng đến não.
Từ khi bị chấn thương nặng, chồng tôi như biến thành một người khác. Những ngày trái nắng trở trời, anh trở nên điên dại và ghen tuông vô cớ.
Thấy chồng hâm hâm dở dở, tôi lại ngày một phơi phới, gia đình nhà chồng vu cho tôi đi với trai để chồng tôi ghen tuông dữ dội. Bố mẹ chồng càng được thể chửi bới và đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi muốn mang con theo nhưng họ nhất quyết bắt 2 cháu ở lại.
Từ ngày bị tống cổ khỏi nhà chồng, tôi phải đi thuê tạm một phòng trọ ở. Chẳng đêm nào tôi ngủ được vì lo lắng. Chồng tôi đang bệnh tật cần được vợ chăm sóc. Con tôi còn nhỏ cần hơi ấm của mẹ. Tôi khóc đến cạn khô nước mắt. Nhiều lần nhớ chồng con, tôi trơ mặt về thăm nhà, nhưng lần nào cũng bị bố mẹ chồng tôi lôi ra khỏi cổng.
Mới đây, tôi gặp được một người họ hàng nhà chồng khi đi ra chợ mua sắm. Người họ hàng này đã nói với tôi nguyên nhân thực sự mà bố mẹ chồng vu oan giá họa cho tôi. Chỉ bởi, bố mẹ chồng không muốn tôi được hưởng tài sản gia đình nên nhân lúc con trai ốm đau không minh mẫn đã đuổi con dâu ra khỏi nhà.
Mỗi ngày, tôi đều nấp ở căn nhà gần đối diện với nhà chồng tôi. Tôi chỉ đợi chồng hướng ra phía cửa để tôi được nhìn thấy mặt. Tôi rất nhớ con và thương chồng.
Tôi cũng nhiều lần tới trường mầm non để lén gặp con. Nhưng bố mẹ chồng tôi luôn thay phiên đón cháu. Họ làm mọi cách để tôi không tiếp cận được với các con mình.
(Ảnh minh họa – Nguồn: inmagine)
Mấy hôm trước, qua người họ hàng nhà chồng, tôi biết ông bà đã ra điều kiện với tôi. Nếu tôi vĩnh viễn không gặp mặt chồng con nữa thì họ sẽ có trách nhiệm nuôi dưỡng con tôi đầy đủ vật chất. Họ cũng cho tôi một số tiền lớn 500 triệu. Ngược lại, nếu tôi cố tình đeo bám gặp mặt chồng con, họ sẽ bán nhà và ra nước ngoài sinh sống.
Đành rằng, đồng lương kế toán của tôi chỉ được ba cọc ba đồng và chẳng đủ nuôi dưỡng các con. Nhà ngoại tôi lại nghèo, không thể giúp gì được nhưng tôi không thể đồng ý với những điều kiện mà ông bà nội của các con đưa ra. Chỉ nghĩ tới việc sẽ không gặp chồng con nữa là lòng tôi như có ngàn vết dao cứa.
Lẽ nào nghèo lại là một cái tội? Vì nghèo mà tôi bị ruồng rẫy và bị ép phải sống xa chồng xa con. Hay lòng bố mẹ chồng tôi quá hiểm ác, coi tiền cao hơn mọi giá trị tinh thần?
Theo Afamily
Anh lén lút 'ăn ngủ' với người ly dị chồng
Tôi chia tay sau khi biết được sự thật phũ phàng về anh nhưng anh lại đeo bám, khiến tôi không thể quên.
Tôi quen anh khi vào làm cho một công ty. Ban đầu nơi xa lạ, thân gái một thân một mình không bạn bè thân thích, anh đã giúp đỡ tôi trong cuộc sống. Tình cảm lớn dần lên theo những gì anh đã giúp tôi. Với tôi lúc đó, sự nhiệt tình của một người khác giới giống như phao cứu sinh giữa biển cả mênh mông. Chẳng ai nói với ai, tự chúng tôi cảm nhận tình cảm dành cho nhau, tự chăm sóc và lo lắng cho nhau. Đây có lẽ cũng chính là sai lầm mà sau này tôi đã phải nhận.
Tôi mến anh, rồi thích anh rồi thương, rồi yêu. Nhưng tôi không hề tìm hiểu anh là người như thế nào, đang độc thân, hay đã có gia đình, bạn gái. Chúng tôi cảm nhận sự hạnh phúc khi bên nhau nhưng niềm hạnh phúc đó với tôi mong manh quá. Trong tôi linh cảm anh không thật lòng với tôi nhưng tôi đã không chịu tìm hiểu mà để mối quan hệ càng ngày đi càng xa.
Cuối tuần, tôi thường về Sài Gòn vì ở đây, tôi có những người bạn chân thành. Anh luôn là người đề nghị chở tôi về và đến thành phố, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Tôi đã nghi ngờ anh quen ai trên này nhưng vì nghĩ nếu tôi dành tình yêu cho anh chân thành thì dù anh có quen ai khác, anh sẽ nhìn nhận lại về tôi. Thời gian trôi qua và những điều ngờ vực của tôi mỗi ngày một lớn khi anh lén lút nhắn tin cho những người ẩn danh.
Đêm thứ bảy hôm đó, một đêm tôi không thể quên được. Tôi đã thức đến sáng vì những linh cảm của bản thân mình. Có lẽ tình yêu tôi dành cho anh quá lớn để tôi cảm nhận được những gì đang xảy ra.
Chúng tôi đi làm về, anh rủ tôi đi ăn với mấy người bạn của anh nhưng tôi đã từ chối vì tôi không thích những cuộc nhậu nhẹt (có lẽ anh biết điều này nên anh đã rủ tôi để tôi không có sự nghi ngờ nào về anh). Tôi đã ở nhà một mình, buồn và đợi anh. Đến 22h30, anh nhắn tin bảo anh ghé nhà tôi (vì buồn nên tôi đã không nhắn lại và chắc như những lần trước, dù tôi không đồng ý, anh vẫn qua).
Tuy không trả lời nhưng tôi vẫn đợi. Từng phút đồng hồ trôi qua 23h, 0h vẫn không thấy anh đâu. Lòng tôi như lửa cháy. 1h, 2h, tôi đã thao thức để suy nghĩ miên man. 3h, 4h, tôi không thể chịu đựng được sự tủi hận, tôi bật dậy đi vòng quanh nhà. Tôi đã gấp xong 500 bức thư gửi khách hàng mà anh đã nhờ tôi làm cho đến sáng. Tôi làm và những giọt nước mắt đã rơi. Tôi tự an ủi mình bằng cách làm để trả nợ những gì anh đã dành cho tôi thời gian qua. Dù anh không tốt, dù anh phản bội tôi thì tôi cũng sẽ không oán trách và sẽ từ bỏ tất cả. Tôi đã rơi nước mắt rất nhiều.
Đến 7h30 sáng hôm sau, anh gọi tôi đi ăn. Tôi đã cố gắng bình tĩnh để không mất kiềm chế và hy vọng rằng linh cảm tối hôm qua là sai. Tôi hy vọng để rồi thất vọng. Anh chở tôi đi ăn sáng nhưng anh không ăn. Tôi đã linh cảm đúng nhưng vẫn tiếp tục im lặng.
Hôm đó là ngày anh trực. Tôi đưa anh đi trực rồi rủ một người bạn đi uống cà phê trong lúc chờ đợi anh. Tôi chỉ muốn kiếm một ai đó có thể nghe tôi nói, có thể chia sẻ với tôi câu chuyện tối qua để lòng tôi bớt dày vò. Trưa tôi ra đón anh, anh hỏi tôi có đói không và hẹn tôi chiều về sẽ đưa tôi đi ăn vì bây giờ anh phải đi ăn với vài người bạn và vì tôi nói không đói. Tôi vẫn im lặng và cầu mong lần này anh sẽ không dối lừa tôi. Tôi ở nhà hì hục làm món rau câu nhưng trong lòng không yên. Tôi gọi điện cho anh và bảo tôi muốn ra với anh. Anh đồng ý và hẹn tôi 30 phút nữa nhưng tôi đã không đồng ý và bắt anh về gấp. Anh đã về nhưng không đưa tôi ra ngoài đó.
Mọi chuyện vỡ lở khi hôm sau tôi lấy điện thoại của anh ra xem. Tim tôi đập loạn nhịp, tay tôi cầm chiếc điện thoại không vững, cả mình mẩy tôi rung lên, lồng ngực tôi nghẹn thở, mồ hôi lạnh toát ra. Tôi đã đọc được những dòng tin nhắn trùng khớp với những gì diễn ra trước đó. Anh đã "ăn ngủ" và lừa dối trước mặt tôi với người mà theo lời anh là có hoàn cảnh rất tội nghiệp. Một chị ly dị chồng mà neo đơn, nuôi hai đứa con dại. Thật sự tôi khinh bỉ vô cùng tận. Tôi đã lấy lại bình tĩnh và quyết định chia tay với anh trong sự ôn hòa. Tôi không một lời nặng nhẹ, không trách móc. Tôi không phải là người nhu nhược và dễ dãi, nhưng có lẽ chính cách cư xử cao thượng của tôi đã để anh càng lấn tới. Anh đã không đồng ý chia tay và xin một cơ hội sửa đổi.
Với tôi, lòng bao dung sẵn có và tôi sẵn sàng tha thứ cho tất cả những ai phạm sai lầm với tôi. Tôi đã cho anh thêm một cơ hội sửa đổi. Tôi ra điều kiện anh phải cắt đứt hết liên lạc với những người anh đang có quan hệ bất chính vì trong lúc tôi cầm điện thoại của anh, tôi đã phát hiện ra những điều không hay về anh. Anh đồng ý và xin cho anh một tháng.
Chúng tôi lại vui vẻ và tôi cố gắng quên đi chuyện cũ nhưng niềm tin cho anh đã giảm. Tôi giảm đi tình yêu cho anh, giảm đi sự quan tâm vì tôi đang chờ lời hứa của anh nữa. Nếu tôi dành quá nhiều yêu thương cho anh thì anh không xứng đáng để nhận đươc điều đó nên tôi gượng ép yêu thương trong lòng của mình, để đó và chờ đợi. Ngược với tôi, anh đã có sự thay đổi rõ rệt sau đó. Anh quan tâm tôi nhiều hơn trước, ở cạnh tôi nhiều hơn, yêu thương tôi nhiều hơn (vì trước đó anh rất hững hờ với tôi) và không có những cuộc gặp với người con gái đó nữa. Những sự thay đổi của anh làm tôi vui nhưng điều tôi mong chờ vẫn chưa thấy. Trong lòng tôi vẫn có suy nghĩ nặng nề rằng anh là kẻ phản bội và niềm tin trong tôi vẫn chưa khôi phục.
Rồi tôi phát hiện anh vẫn lẽn lút nhắn tin với cô gái đó với những lời lẽ yêu thương. Họ gọi nhau bằng "chị yêu", "em yêu". Họ thỏa mãn nhau qua tin nhắn. Cái gì cũng có giới hạn và giới hạn chịu đựng của tôi đã hết. Tôi phẫn nộ thì anh lại cho tôi là người quá đáng vì anh đã yêu thương tôi hơn trước mà tôi còn trách móc anh. Tôi đã không chịu đựng được, uất ức và nói những lời tôi không thể kiềm chế. Đã bao lần tôi quyết định chia tay nhưng bất thành vì tôi đã quá yêu anh. Nhưng trong tâm trí tôi không chấp kẻ thứ 3, thứ 4 đó.
Tôi đã từ bỏ sự nghiệp để trở về lại Sài Gòn mong muốn mọi chuyện sẽ khác. Tôi sẽ quên được anh đi dễ dàng hơn. Nhưng không, anh vẫn đeo bám tôi. Anh biết tôi còn yêu anh nên cứ nhắn tin, gọi điện làm lòng tôi không quên được. Tâm trạng tôi rồi bời. Anh nói vẫn còn yêu tôi nhưng anh nhất quyết không cắt liên lạc với những người đó. Xét về nhiều khía cạnh anh là người tốt, là người có trách nhiệm. Còn về khía cạnh tình cảm, chuyện của chúng tôi như vậy, tôi phải làm sao đây? Tôi đã không tìm được cách giải quyết nên mới viết nên những dòng tâm sự này, mong các bạn đồng cảm chia sẻ.
"Ép" mẹ lấy chồng Chúng tôi chẳng biết làm sao để... "ép" mẹ phải lấy chồng. Câu chuyện của chúng tôi khá dài bởi vì nó đã đi cùng mấy mươi năm đổi thay của đất nước. Tuy vậy, nó cũng chỉ là những chuyện bình thường của mỗi gia đình Việt Nam. Trong đó có những vui buồn, khổ đau, chia ly, sum vầy... Nhưng điều...