Tôi bị bố chồng tương lai cướp đi đời con gái
Tôi không dám tin vào mắt mình, và suýt khụy ngã khi nhận ra bố chồng tương lai chính là kẻ đã cướp đi đời con gái của mình năm xưa.
Tôi là đứa con gái sinh ra và lớn lên ở nông thôn trong gia cảnh khốn khó. Vì là con gái út lại học khá nhất nhà nên bố mẹ động viên tôi cố gắng học tập những mong thoát khỏi cảnh nghèo.
Không chỉ xinh đẹp, thành tích học của tôi cũng rất tốt. Tôi thi đỗ vào trường Ngoại thương trên Hà Nội với số điểm ấn tượng.
Ngày nhận kết quả, các thành viên trong gia đình tôi ai cũng vui mừng. Tuy nhiên, nó chóng qua và thay bằng nỗi lo tiền nhập học ban đầu và chu cấp cho tôi hàng tháng đắt đỏ.
Để làm yên lòng mọi người, tôi hứa sẽ đi làm thêm để tự trang trải cuộc sống trên thành phố. Ngày chuẩn bị lên đường nhập học, mẹ đưa cho tôi vỏn vẹn 2.5 triệu đồng, gồm cả tiền của nhà và vay mượn của 3 anh trai đã lập gia đình. Tôi cũng không được người thân đưa đi như nhiều nhà khác mà tự đi một mình để tiết kiệm chi phí.
Ngay sau khi hoàn tất thủ tục nhập học và thuê phòng trọ, tôi đã hết sạch tiền. Quyết định phải tìm việc làm thêm, hỏi dò hàng xóm ở khu trọ, tôi được một chị sinh viên học trên hai khóa giới thiệu công việc phục vụ bàn trong một quán cafe kiêm nhà hàng khá sang trọng nhưng lành mạnh, cách khu trọ không xa.
Chủ quán là người đàn ông trung tuổi, dáng vẻ bệ vệ. Vốn là đứa hay làm nên chỉ sau một buổi được hướng dẫn, tôi đã quen với công việc bưng bê nước cho khách vào mỗi buổi tối.
Điều bất ngờ là bác chủ luôn nhìn tôi với ánh mắt khá bí hiểm và đối đãi tốt hơn hẳn những nhân viên khác. Ngay sau tuần làm việc đầu tiên, tôi đã nhận được lương của tháng đó.
Video đang HOT
Có tiền giữa lúc đang thiếu thốn tôi thực sự biết ơn bác chủ quán rất nhiều.
Thế rồi vào một buổi chiều ngày nghỉ, tôi bỗng nhiên nhận được cuộc điện thoại của bác chủ nói rằng tối nay tôi phải làm thêm và sẽ phục vụ cho một bữa tiệc lớn tại nhà hàng. Thời gian là từ 9 giờ đến 12 giờ. Tôi nhận lời mà không chút nghi ngờ.
Đến nơi, bước vào nhà hàng tôi bất ngờ vì chẳng có ai trong đó cả. Chỉ có bác chủ nhà hàng và mâm cỗ thịnh soạn. Bác nói muốn dành cho một sự bất ngờ trong ngày sinh nhật lần thứ 18 của tôi.
Tôi rất ngại và định nói lời từ chối nhưng vì nể và biết ơn bác nên không nỡ. Bữa tiệc chỉ có tôi và bác chủ quán.
Sau khi thưởng thức những món ăn đắt tiền, bác rót rượu tây và nói tôi phải uống cạn. Tôi xin phép chỉ nhấp môi, bác liền bóng gió sẽ cho tôi thôi việc. Không muốn mất đi công việc tốt hiện tại, tôi đành nhắm mắt uống cạn trong sự vỗ tay tán thưởng của người đàn ông trung niên.
Vừa đặt chiếc cốc xuống bàn, tôi bỗng thấy hoa mắt, chóng mặt và lịm dần.
Tỉnh giấc khi đồng hồ chỉ 4 giờ sáng, tôi bàng hoàng phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường với lão chủ. Cả hai đều trong tình trạng không mảnh vải che thân. Tôi ê ẩm khắp mình mẩy, người đầy vết trầy xước. Hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình đêm qua. Tôi choàng dậy lao vào nhà tắm xả nước và khóc như mưa. Gã chủ đốn mạt cũng theo vào nhưng tôi nhanh tay vớ chiếc kéo dọa sẽ tự tử nếu lão tiến lại gần.
Sau khi gột rửa tấm thân vừa bị làm nhục, vừa bước ra, lão chủ liền đưa cho một cọc tiền 20 triệu đồng, nói là để bù đắp cho tôi. Vứt thẳng đống tiền kia vào mặt gã “dê già”, tôi chạy thẳng về phòng trọ khi trời vẫn còn nhá nhem tối.
Tôi chạy thẳng về phòng trọ khi trời vẫn còn nhá nhem tối.
Những ngày tháng sau đó tôi thực sự hoảng loạn nhưng rồi nghĩ đến gia đình nghèo khó, tôi đã nén nỗi đau vào trong, không kể với bất kỳ ai và tiếp tục việc học của mình.
Bốn năm đại học cũng trôi qua, ra trường với tấm bằng loại giỏi, tôi được nhận vào một công ty xuất nhập khẩu lớn với đúng chuyên ngành học và mức lương khởi điểm đáng mơ ước. Cũng trong môi trường mới, tôi quen và yêu Cường, anh hơn tôi 3 tuổi, con nhà giàu.
Sau 1 một năm yêu nhau, bạn trai ngỏ ý dẫn tôi về nhà ra mắt gia đình và tôi đồng ý. Tôi chuẩn bị bộ váy áo đẹp nhất và được bạn trai đánh xe đến đón mà trong lòng hồi hộp vô cùng.
Chúng tôi dừng lại trước căn nhà 5 tầng bề thế. Bước vào gian khách cùng bạn trai và khi vừa nghe Cường giới thiệu bố mẹ, tôi như “Từ Hải chết đứng”. Đã 4 năm trôi qua kể từ cái đêm kinh hoàng ấy nhưng khuôn mặt, dáng người của gã chủ quán đồi bại, đã hại đời mình năm xưa, tôi chẳng thể quên. Oái ăm thay đó chính là bố đẻ của bạn trai tôi.
Tôi suýt khụy ngã vì sốc. Chẳng nói lời nào, tôi bỏ chạy một mạch ra cửa. Chưa kịp hiểu chuyện gì và định đuổi theo tôi, Cường lập tức bị bố quát trở lại.
Sau buổi gặp hôm đó, tôi như chết đi một nửa. Xin chuyển công ty và rời đến khu trọ khác, tôi cắt đứt mọi liên lạc với bạn trai mà không giải thích nửa lời.
Vết thương lòng năm xưa ám ảnh tôi ghê gớm. Tôi sống khép mình từ đó. Và hiện tại, dù đã 5 năm trôi qua sau buổi ra mắt kinh hoàng ấy, khi đã thành đạt trong sự nghiệp, tôi vẫn chẳng đủ can đảm để yêu và lấy ai.
Theo Tin Tức
Trao đời con gái chỉ đổi lại cái tên 'bé bán giày' trong danh bạ của anh
Trong danh bạ anh còn có những "bé bán hoa"; "bé bán trà xanh" , "bé bán dừa tắc", chẳng nhẽ tôi cũng chỉ là con bé ngang hàng với những bé kia thôi sao?
Cuộc sống nơi làng quê nghèo không đủ điều kiện để tôi bước vào giảng đường đại học như lũ bạn cùng trang lứa. 18 tuổi, tôi theo một người chị họ lên Sài Gòn để bán giày, chị đi làm công sở nên cả ngày để tôi một mình trông cửa hàng giày gần ngã tư đèn đỏ. Từ cái ngày tôi bước ra khỏi vòng tay ba mẹ, rời làng quê lên đây để kiếm tiền thì đây cũng là lúc hiểu cuộc sống không đơn giản như mình nghĩ, tình cảm con người cũng không sâu nặng như tình xóm làng nơi quê hương. Tôi từng mơ đến một bạch mã hoàng tử cho riêng mình nhưng cuộc sống hối hả, xô bồ và tiền với tiền cứ ám ảnh, khiến tôi không còn tâm trí nào để mơ mộng về tình yêu xa vời.
Mỗi tháng, tôi phải gửi tiền về quê để chạy chữa thuốc thang cho ba, lo đóng tiền học cho đứa em gái út. Mọi thứ cứ đè hết lên vai một cô bé vừa bước vào cái tuổi 18 là tôi. Cũng chính vì điều đó mà tôi không cho phép mình yêu một ai, dẫu đã có bao người ngỏ lời yêu thương. Nhưng tiếng sét ái tình đã đánh trúng vào tim tôi khi anh ghé vào tiệm giày. Trong mắt tôi, anh vừa sang trọng, lịch thiệp, nói chuyện khá nhã nhặn, không kênh kiệu như một số người khách nhà giàu từng ghé vào mua. Anh khen tôi bán hàng có duyên lắm, chỉ đơn giản vậy thôi nhưng sao tôi cảm thấy nhớ và ước anh sẽ quay lại tiệm giày này một lần nữa.
Chẳng hiểu sao tôi rất muốn gặp anh, muốn nghe giọng nói ấy từ anh, muốn anh khen tôi nói chuyện có duyên. Dù mong ngóng anh như vậy nhưng tôi vẫn không dám chủ động nhắn tin, cũng không muốn mình mất quá nhiều thời gian để tìm anh, đơn giản tôi vẫn muốn giữ cho mình một chút thể diện. Rồi một ngày, anh bất ngờ quay lại tiệm giày, không ai biết được tôi đã vui sướng như thế nào đâu. Những tình cảm dành cho anh bấy lâu tôi đã dồn hết vào những cử chỉ ân cần khi tư vấn cho anh chọn được đôi giày ưng ý nhất. Sau gần hai tiếng đồng hồ thử từng mẫu giày, cuối cùng chúng tôi đã chọn được một đôi giày ưng ý cho anh. Chúng tôi cười nói vui vẻ và sau đó anh đã xin số điện thoại tôi với lý do: "Anh muốn biết số em để tiện cho việc tư vấn giúp những mẫu mới". Tôi cho anh số mà không hề suy nghĩ nhiều.
Mỗi ngày chúng tôi trò chuyện với nhau càng nhiều, sau đó anh ngỏ lời yêu tôi. Tôi đã không thể nào diễn tả được niềm hạnh phúc của mình. Còn nhớ như in ngày tôi rời quê lên đây làm, mẹ ôm tôi vào lòng khóc nức nở, bảo tôi "Hãy cố gắng làm việc vì con đường trước mắt sẽ không dễ dàng đâu con. Phía trước sẽ có rất nhiều cạm bẫy và con đặc biệt phải để ý đến những gã đàn ông mồm mép hay buông lời tán tỉnh. Họ chỉ tìm đến những cô gái ngây thơ để lợi dụng nên con phải hết sức cẩn thận". Lúc đó, tôi lại nói mẹ suy nghĩ quá nhiều vì luôn biết đúng sai, biết lựa chọn con đường nào là hướng đi đúng nhất của mình.
Đứa con gái nào khi yêu mối tình đầu mà không say đắm và nhiều mộng mơ, tôi nghĩ có tình yêu là mình có tất cả. Hơn nữa, anh lại là người lịch thiệp, giàu có thì sẽ không bao giờ lợi dụng một đứa con gái ngây thơ như tôi đâu. Mỗi tối cuối tuần, anh thường đến tiệm giày tôi chơi. Lúc đầu tôi có giấu chuyện tình cảm nhưng lâu ngày thì chị họ cũng phát hiện ra mối quan hệ giữa tôi và anh. Chị bảo tôi hãy suy nghĩ chín chắn, đừng để người ta lợi dụng mình. Tôi không thích chị đánh giá anh như vậy nên cũng chỉ dạ vâng cho qua chuyện.
Yêu nhau được 4 tháng, anh bảo muốn tôi chứng minh tình yêu dành cho anh, rằng anh yêu tôi và anh muốn tôi "dâng hiến". Tôi phân vân và băn khoăn trong thoáng chốc nhưng rồi trong men say và nụ hôn ấm áp của anh, tôi đã trao tất cả cũng là món quà đặc biệt muốn dành cho anh ngày sinh nhật. Lúc đang say đắm, tôi đã nghĩ cả cuộc đời này tôi chỉ yêu anh, tin người mình yêu vì có anh là tôi đã có tất cả rồi. Tôi vui vẻ, hạnh phúc và không hề ân hận vì điều đó.
"Khi người đàn ông đã làm chủ được bạn, anh ta sẽ vừa nắm vừa buông làm bạn phải rơi lệ", tôi cũng không nằm ngoài quy luật ấy. Tôi yêu anh và không thể buông tay anh lúc này nên tìm mọi cách để níu giữ, dù biết càng ngày anh càng hời hợt, lạnh lùng. Tôi sẵn sàng bên anh mỗi đêm dù điều đó chỉ làm anh vui trong thoáng chốc. Tình cờ một ngày điện thoại hết tiền, tôi mượn điện thoại anh để gọi cho chị họ hỏi về mẫu giày mới nhập thì phát hiện ra anh lưu số tôi trong điện thoại là "bé bán giày". Vậy là lâu nay trong mắt anh, tôi chỉ là một con bé bán giày thôi sao?
Tôi thất vọng và đau đớn khi biết được sự thật đó. Tôi đã tự trách mình sao quá dại khờ mà yêu anh sâu đậm như vậy? Những giọt nước mắt khẽ rơi, tôi đã lấy hết can đảm để hỏi anh: "Vì sao anh lại lưu tên em, tình yêu 4 tháng của anh chỉ là bé bán giày"? Trong danh bạ anh còn có những "bé bán hoa"; "bé bán trà xanh", "bé bán dừa tắc", chẳng nhẽ tôi cũng chỉ là con bé ngang hàng với những bé kia thôi sao? Cái im lặng của anh đủ để tôi hiểu mình đã sai khi bỏ qua mọi lời khuyên ngăn của chị họ, lời căn dặn của mẹ để chấp nhận yêu anh. Nhưng lúc đó, tôi hiểu mình phải dừng lại vì biết nếu chọn đi tiếp con đường này cũng chẳng có một lối thoát cho riêng mình. Dù xa anh đã gần hai tháng nhưng giờ này trong lòng tôi vẫn còn một thắc mắc: Liệu trong tim anh từng có tôi chưa?
Theo iBlog
Liệu em có thể lấy ai khác ngoài anh? 4 năm quen nhau có lẽ cũng không đủ mặn nồng vì chỉ sau vài tháng xa nhau mọi thứ đã nhạt nhòa tất cả. Em còn nhớ khi quen nhau, tính em thì trẻ con hay bắt nạt anh nhưng anh cũng chẳng nói gì. Anh chỉ cười và nói &'em thấy vui là được'. Gia đình em không được êm ấm...