Tôi bế tắc vì lấy phải người chồng bệnh hoạn không tưởng
Trăng mật chưa qua thì tôi đã sớm dập mật. Người ta quá đáng lắm là bóc bánh trả tiền tại chỗ, còn chồng tôi phải đi hẳn một sex tour…
Kể ra nhiều người lại bảo vạch áo cho người xem lưng nhưng tôi làm gì còn dây thần kinh xấu hổ. Sống với một người chồng chỉ việc ăn chơi rồi ngoại tình gái gú lại còn bắt tôi phải giữ bí mật với chả thể diện. Tôi đây bị bôi tro trát trấu bởi nhà chồng chứ đâu phải vì điều tiếng thiên hạ.
Chồng tôi là quý tử mà không khác gì hoại tử vì ngoài cái giàu có gia đình và bộ mã hút gái thì 100% nguyên chất vô công rồi nghề, đã dốt lại còn lười biếng, nhân cách thì vô cùng biến thái bệnh hoạn. Ngày xưa tôi mờ mắt vì một phần tiền bạc, một phần tình cảm và ba phần giỏi giả tạo của anh mà lấy anh làm chồng. Lấy rồi mới biết anh cũng như vô vàn cậu ấm cô chiêu khác, chỉ toàn là đám ăn hại tiêu tốn tiền bạc cha mẹ và làm ô nhiễm xã hội.
Tôi lấy phải một ông chồng bệnh hoạn không tưởng…
Nghĩ lại tôi thấy mình là thiên hạ đệ nhất dốt. Đêm tân hôn tôi hỏi anh “vì sao anh lấy em?”. Chồng trả lời “để khỏi phải đi bóc bánh lắt nhắt chứ sao”. Sự thật rõ mười mươi là vậy mà tôi lại còn tưởng anh đùa nên nằm cười rinh rích, mắt híp lại vì hạnh phúc. Trăng mật chưa qua thì tôi đã sớm dập mật. Người ta quá đáng lắm là bóc bánh trả tiền tại chỗ, còn anh là phải đi hẳn một sex tour cùng đám bạn.
Điều này là tôi tình cờ biết được chứ chồng tôi vốn hành động không có một sơ hở nào. Tôi thường tham gia tích cực vào các diễn đàn lật tẩy các mánh ngoại tình của các ông chồng, trong đó có một chị đưa bài cảnh báo đàn ông đi sex tour. Rồi không hiểu hữu tình hữu ý kiểu gì mà tôi lại có số điện thoạicủa một “em” trong đó. Dần dần điều tra ra facebook của em này thì phát hiện một vài ảnh trong đó có mặt chồng tôi. Mặc dù phần mặt đã bị làm nhòe đi nhưng nhìn vóc dáng và đặc điểm cơ thể, cùng với khoảng thời gian khớp với lúc chồng vắng nhà, tôi khẳng định đó là anh.
Video đang HOT
Nhưng đó chỉ mới là sốc tập 1, tôi sốc tiếp tập 2 khi phát hiện ra bố mẹ chồng từ lâu đã biết rõ trò bệnh này của con trai họ. Và khi tôi khóc lóc họ đãdạy con rất “nghiêm”. Bố chồng mắng: “Tao tưởng mày lấy vợ sẽ bỏ được, ai ngờ vẫn ngựa quen đường cũ”. Mẹ chồng bảo: “Trò đó không béo bổ gì đâu con, thôi bỏ đi”. Chấm hết. Một chuyện tày trời như thế mà mỗi người chỉ nói một câu là xong chuyện. Họ dạy con như thế chỉ khổ cho người phụ nữ xui xẻo này rước phải anh ta làm chồng.
Ngoài nhiều tiền, chồng tôi còn được cái dẻo miệng. Thế là thề thốt, thế là xin lỗi, thế là sửa đổi nhưng lời nói gió chưa bay thì người đã quên trước. Nghĩ lại tôi vẫn còn nổi gai ốc vì chuyện hôm đó. Đêm 12 giờ chồng về ôm vợ âu yếm trong trạng thái rạo rực hưng phấn. Tối đấy không hiểu sao hai vợ chồng quan hệ quá mỹ mãn, còn tuyệt hơn cả lần đầu tiên. Sức chồng thì dẻo dai mà kỹ năng lại vô cùng điệu nghệ.
Rồi anh thì thào vào tai tôi “Em thấy sướng không, do anh mới cắn thuốc đấy, nhưng thuốc này…”. Nói rồi anh ngã gục xuống người tôi nằm ngáy o o tới sáng. Tôi hoảng hồn hóa ra lúc đó chồng vẫn đang phê thuốc. Sáng ra anh không mảy may nhớ gì chuyện vừa cách đó mấy tiếng đồng hồ. Có lẽ tôi không bao giờ bỏ được mặc cảm tôi đã quan hệ với một kẻ đang ngáo đá. Đúng là lấy phải một người như vậy thì không kinh hoàng nào không trải qua.
Tôi cũng chưa từng thấy gia đình nào như gia đình chồng. Con trai đi “mua hoa” thường xuyên đến nỗi người ta phải gửi “hóa đơn” về cho mẹ chồng tôi thanh toán. Điều khó hiểu hơn là bà cưng con đến mức chỉ hơi cau mày như người ta cầm phải một hóa đơn tiền điện giá cao.
Tôi đang tính chuyện ly hôn thoát thân với chồng quý tử thì mẹ chồng lại rủ rỉ khuyên nhủ tôi hãy sinh ngay cho anh một đứa con. Đôi khi được lên chức bố thì anh sẽ đổi khác. Mẹ chồng còn lấy ví dụ minh họa ngày xưa bố chồng cũng thế nhưng có con rồi là tu tâm dưỡng tính lo làm ăn. Đúng là truyền thống gia đình cha truyền con nối mà.
Dù gì thì chúng tôi cũng chỉ mới cưới nhau được 1 năm, không biết chồng tôi có thay đổi được như mẹ chồng nói không? Theo các bạn thì tôi nên sinh con hay ly hôn luôn? Vì thực ra tôi cũng còn yêu và hi vọng vào chồng nhưng vẫn sợ bi kịch lại nối đuôi bi kịch. Mong mọi người cho tôi vài lời khuyên gấp. Xin cảm ơn.
Theo Afamily
Sa vào lưới tình "bệnh hoạn" của sếp già để... chữa bệnh cho chồng
Chị vì anh mà sa vào lưới tình của sếp, dần dần không thoát ra được cái "lưới tình" bệnh hoạn của gã đàn ông đã ngoài 50 tuổi ấy. Đêm nào nhìn chồng, chị cũng khóc.
Chị vì anh mà sa vào lưới tình của sếp, dần dần không thoát ra được cái "lưới tình" bệnh hoạn của gã đàn ông đã ngoài 50 tuổi ấy. Đêm nào nhìn chồng, chị cũng khóc.Anh là người đàn ông tốt. Quen nhau chưa đầy 5 tháng, chị và anh đã tiến tới hôn nhân trong sự giục giã của gia đình nhà chồng. Chị thương cái tính hiền lành, chăm chỉ mà gật đầu làm vợ anh, để rồi đưa đẩy cuộc đời mình vào những tháng ngày tăm tối. "Anh bị ung thư". Chị nghe được lời thú nhận từ anh mà toàn thân như mềm nhũn trong đêm tân hôn trọng đại. Chị không khóc, mắt ráo hoảnh, hoảng loạn cho cuộc đời mình.
Những tháng ngày tiếp đó, chị câm lặng đi làm, chăm chồng. Căn nhà nhỏ bé của hai vợ chồng ở càng trở nên ngột ngạt. Nhìn anh ngày một gầy gò, ngày một đau đớn trong tuyệt vọng, chị vừa hận, vừa giận, vừa thương anh. Chị tìm cách cứu chữa cho anh, kéo dài sinh mạng cho anh dù biết rằng hi vọng mong manh quá đỗi.
Sa vào lưới tình (Ảnh minh hoạ)
Chị làm nhân viên quét dọn của một công ty nọ. Ông chủ của chị có vẻ hài lòng về kết quả làm việc của nhân viên, nên tháng nào lương chị cũng được thưởng thêm một khoản nho nhỏ. Chị nghĩ trời thương mình, thương anh nên cố gắng tích cóp để có tiền cho anh điều trị. Vậy mà số tiền điều trị quá lớn so với đôi vai gầy của người phụ nữ trẻ. Một lần vừa kết thúc ca làm, quá mệt mỏi, chị ngồi khóc trong nhà vệ sinh.
"Sao lại khóc thế em?", chị giật mình, thấy sếp đứng ngay cạnh cửa. Nước mắt như không nghe lời vẫn chảy đầy hai má. "Đi vào phòng anh, anh có chuyện muốn nói với em!". Mệt mỏi, chán nản, chị vô tình không để ý nhiều đến giọng điệu của sếp, đi theo hắn vào phòng. Cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc chị giật mình choàng tỉnh, hốt hoảng trong cái ghì chặt của một người đàn ông cao lớn. "Anh buông tôi ra!".
Chị cố sức hét, cố sức vùng vẫy. Càng cố gắng, hắn càng dùng lực áp sát chị vào tường, một tay tự do trên người chị, miệng lưỡi thốt ra những lời bẩn thỉu: "cô ngoan ngoãn phục vụ tôi, tôi sẽ giúp chồng cô chữa trị!". Chị im lặng, thôi vùng vẫy. Giọt nước mắt mặn chát ngấm vào môi, ngấm vào nỗi tủi nhục của người đàn bà mới vừa 20 tuổi.
Chị còn trẻ, vậy mà cuộc đời lại cho chị một số phận già cỗi. Chị nghĩ mình cũng chẳng còn gì để mất, ngoài chồng. Chị non nớt cho rằng chỉ cần "chiều" hắn một lần thôi, từ lần sau sẽ cảnh giác và tránh xa loại người này.
Hắn hành động trên cơ thể chị như một con thú hoang thèm khát. Hắn giằng xé áo chị, túm tóc chị buộc vào chân bàn. Chị đớn đau tủi nhục tột cùng. Sau lần ấy, hắn không hề buông tha cho chị như chị nghĩ. Mỗi ngày tan ca, khi công ty chẳng còn bóng người cũng là lúc hắn bắt chị làm trò tiêu khiển. Hắn cưỡng bức chị ở bất kỳ nơi đâu. Trên bàn làm việc, trong nhà vệ sinh, trên ban công, giữa hành lang, trong thang máy...
Cả công ty đâu đâu cũng có dấu vết của những lần bệnh hoạn. Càng ngày, hắn càng hung bạo hơn, thậm chí còn vừa làm chuyện ấy vừa dùng bạo lực tát chị đau đớn, hay túm tóc đập đầu chị xuống sàn. Kinh khủng hơn, hắn còn dùng dao lam khắc lên người chị những vết nguệch ngoạc, đau đến xót xa. Những vết bầm tím, vết thâm, vết sẹo ngày càng nhiều trên cơ thể gầy gò ấy.
Chị nghĩ đến chồng chị, nghĩ đến người đàn ông đang nằm trên chiếc giường trắng, đang ngày đêm chống chọi với bệnh tật. May thay, gã đàn ông khốn nạn ấy - kẻ mà hơn 200 nhân viên vẫn gọi là sếp đã giữ lời hứa, giúp chồng chị chữa bệnh. Đêm nào chị cũng gục khóc bên giường bệnh, khóc cho cuộc đời mình, cho người chồng bệnh tật. Giá mà chị không vội vã lấy anh, không hi sinh cho anh nhiều như thế... thì có lẽ cuộc đời chị đang mang sẽ có một số phận khác tốt đẹp hơn lúc này.
Theo Khampha
Trăng mật mà lại có mẹ chồng Thật ra khi chồng nói chuyện đó, tôi tưởng là anh chỉ đùa. Nhưng anh lại nói đó là suy nghĩ nghiêm túc của anh. Lần ấy, mẹ nói, chúng tôi cứ tự nhiên, mẹ đi theo nhưng mà sẽ ngủ riêng phòng. (hình minh họa) Tôi chưa bao giờ nghĩ đến tình huống một ngày tôi lại phải đi trăng mật cùng...