Tôi bẽ bàng khi là người thứ ba
Khi vợ anh xuất hiện, anh coi như không có gì và ngừng quan tâm tới tôi. Tôi trở thành kẻ dư thừa đáng thương.
ảnh minh họa
Làm người thứ ba thật không hạnh phúc tí nào và có ai muốn trở thành người thứ ba cơ chứ. Nếu không có sự quan tâm của một ai đó khiến mình rung động, trong khi mình cũng cần có một người yêu thương trong lúc thiếu thốn, thì cũng không dễ bị sa ngã vào lưới tình. Mà đây lại là một việc rất đáng để người ta chê trách và khin.h b.ỉ, nhưng lỗi cũng không phải hoàn toàn từ người thứ ba, một phần cũng là do người đàn ông đó họ không chung thủy với mái ấm của mình mà thôi.
Đàn ông tốt tôi không yêu lại thích yêu đàn ông xấu. Tôi nói điều này sẽ có người tán thành và cũng sẽ có người không. Nhưng mỗi người có lựa chọn riêng của họ, miễn sao thấy làm như vậy mà có được hạnh phúc thì b.ị ch.ê trách cũng đáng, vì họ cũng đã yêu hết mình nhưng thương thay không ai hiểu cho họ. Để cuối cùng kết thúc không rõ ràng như thế này đây…
Anh là người đàn ông đã có vợ. Lúc đầu anh ta chung tình với vợ thì đâu tìm đến tôi và cám dỗ được tôi trong khi tôi cũng là con gái, cũng biết rung động, cũng muốn được quan tâm chăm sóc như bao người khác. Chỉ có điều là anh ta là người đã có gia đình. Tôi rất hiểu điều đó không thể nào thay đổi được. Nhưng những khi bên anh ấy, tôi cảm thấy như vậy là quá đủ, không cần nhiều. Tôi không biết câu chuyện của tôi và anh ta sẽ đi đến đâu và càng không dám nghĩ nếu như vợ anh ta biết.
Kết thúc buổi học, tụi bạn trong lớp rủ nhau đi ăn và có mời anh đi ăn cùng. Vì kết thúc buổi học nên không thể nào vắng mặt, dù muốn, dù không cũng phải đi. Địa điểm thì tụi bạn đã hẹn trước, đến giờ là tới thôi. Không ai trong nhóm biết về mối quan hệ giữa tôi và anh. Tôi vừa đến một lúc thì anh đưa vợ đến tham gia.
Lũ bạn tôi biết tin vợ anh từ quê vào thăm nên mời cả hai vợ chồng anh đi cùng cho vui. Tôi không nghĩ là vợ anh sẽ nhận lời và đi cùng anh. Khi vợ anh bước vào, tôi được ngắm nhìn chị ta từ xa với bộ váy màu trắng và đôi giày cao gót đỏ, gương mặt cũng xinh và dáng người cao ráo (cao hơn tôi một chút). Chị ta tiến lại bàn và ngồi kế bên tôi. Thế là tôi được ngắm kỹ dung nhan chị ta qua lớp phấn son dày cộp, cùng đôi bàn tay sơn móng màu xanh.
Ngồi vào bàn, anh giới thiệu cho mọi người biết vợ anh tên Ngọc Linh. Tên tôi là Mỹ Linh, chỉ khác Mỹ với Ngọc (lời anh ta giới thiệu). Mọi người được dịp nói chuyện về vợ chồng anh. Nào là chuyện chị xa chồng, không sợ anh bồ bịch à? Vợ anh không biết có phải quá tự tin về chồng mình không mà thẳng thắn trả lời: “Em rất tin tưởng chồng em”. Tôi thấy chị tá quá đỗi tự tin và tin tưởng chồng, trong khi tôi lại là người thứ ba giữa họ.
Video đang HOT
Ngồi vào bàn ăn mà tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta. Không biết có phải vì tôi sợ không? Tôi không ăn được gì cả. Còn tâm trạng đâu mà ăn cơ chứ. Nhìn hai người hạnh phúc như vậy cũng đủ làm tôi cảm thấy đau khổ lắm rồi, làm sao nuốt trôi cho được. Mà hình như anh cũng có cảm giác không thoải mái chứ không chỉ riêng tôi.
Anh cũng tranh thủ để ý tôi một chút. Thấy tôi không ăn uống gì, anh gắp thức ăn cho tôi. Tôi biết nhưng không ăn. Trên bàn tiệc, lũ bạn ngồi ăn uống, nói chuyện vui vẻ, chỉ có tôi cảm thấy không khí ngày càng trở nên nặng nề. Tôi không muốn ở lại thêm chút nào, đành viện cớ về sớm. Trước khi ra về, để không bị nghĩ là bỏ dở cuộc vui, tôi mời mọi người uống thêm một ly, mặc dù trước đó tôi đã uống rất nhiều rồi.
Uống xong tôi ra về, anh cũng không thèm ra xem tôi thế nào, hay nói gì quan tâm tới tôi cũng được, đằng này lại không. Tôi thật sự rất buồn. Trên đường về, tôi không thể nào tập trung lái xe cho tốt được. Nước mắt tôi cứ thế tuôn trào, tôi chỉ muốn chế.t quách cho xong. Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu tôi chế.t như vậy anh có đau khổ không?
Giờ khi nghĩ lại khoảng thời gian đó và viết những dòng này, tôi không nén được những giọt nước mắt. Tôi xót thương cho mình là người thứ ba và càng hối hận khi yêu hết lòng lại bị anh đối xử nhẫn tâm như vậy.
Khi tôi về đến nhà, anh ta cũng không thèm nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm tôi. Tôi rất muốn gọi, nhưng sợ vợ anh biết, muốn nhắn tin nhưng sợ không nhận được hồi âm. Tôi đành quyết định không làm gì. May thay, tôi còn đủ sáng suốt để không bị anh ta xem như kẻ lụy tình. Nhưng nghĩ cho cùng, lỗi cũng do tôi, biết là không có tương lai mà vẫn vùi đầu vào.
Từ hôm đó trở đi, cũng không thấy anh nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm tôi nữa. Tôi chợt tỉnh giấc, mới thấy bao lâu nay anh chẳng xem tôi ra gì. Trong đôi mắt anh ta, giờ chỉ có vợ mà thôi, tôi là kẻ dư thừa và đáng thương.
Tự đáy lòng, tôi muốn những ai đã và sắp trở thành người thứ ba xin hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi đến với người đàn ông không chung tình. Những người đàn ông đã có vợ mà vẫn đi ngoạ.i tìn.h không ai tốt cả. Tôi mong không ai phải chịu những đau khổ như tôi đã trải qua.
Tôi tin rằng sống trên đời, ai cũng được hạnh phúc cả, mà hạnh phúc đó tùy thuộc vào thời gian và việc tìm được đúng người. Đừng vì những rung động nhất thời mà đán.h mất chính mình. Là người thứ ba, không được ai cảm thông và ủng hộ, ngược lại còn b.ị ch.ê trách. Tôi nghĩ rất khó để vượt qua nhưng chúng ta phải cố gắng thôi.
Theo VNE
Bẽ bàng anh dọn hết đồ đạc, chỉ để lại chiếc bếp ga
Tất cả đồ đạc trong nhà anh đều đi mang hết, chỉ để lại cho tôi duy nhất cái bếp ga và 1 tin nhắn: "Em cố gắng sống tốt mà làm lại cuộc đời, tiề.n em nợ em trả nhé". Tôi đã quá bất ngờ, bẽ bàng, đau khổ.
Tôi không biết làm sao để mở lòng đón nhận ai khác, lấy lại lòng tin đã mất và để lòng mình quên đi những đa.u đớ.n đã qua (Ảnh minh họa)
Chào chuyên mục Tâm sự. Tôi đang gặp phải chấn động tâm lý lớn, rất mong quý anh chị có thể cho tôi lời khuyên. Cảm ơn anh chị nhiều!
Tôi từng yêu 1 người, đến nay đã 10 năm. Chúng tôi yêu nhau từ năm nhất đại học cho đến khi có nghề nghiệp ổn định.
Chúng tôi cùng học đại học 1 năm. Tôi học trường kỹ thuật, anh học nhân văn. Tôi ra trường trước nửa năm, anh nợ môn nửa năm. Ra trường, tôi may mắn làm cho 1 công ty nước ngoài lớn. Sau đó, chúng tôi dọn về ở chung. Tôi nuôi anh trong những ngày anh nợ môn, ôn thi tốt nghiệp và 1 năm thất nghiệp sau đó.
Yêu nhau 4 năm và ở chung hơn nửa năm, tôi và anh vẫn chưa đi quá giới hạn. Nhưng, gần ngày anh thi tốt nghiệp, thương anh áp lực, tôi đã cho anh gần gũi mà không hề hối tiếc.
Yêu nhau 4 năm và ở chung hơn nửa năm, tôi và anh vẫn chưa đi quá giới hạn. Nhưng, gần ngày anh thi tốt nghiệp, thương anh áp lực, tôi đã cho anh gần gũi mà không hề hối tiếc (Ảnh minh họa)
5 năm chúng tôi sống chung, gia đình và bạn bè đều biết. Vì tôi còn phụ giúp ba mẹ lo cho 2 em học đại học nên chúng tôi thống nhất năm 2013 sẽ làm cưới.Nhưng điều đó không trở thành sự thật. Anh nhiều lần lừa dốitôi để qua lại với nhiều người phụ nữ khác. Anh từng dùng tiề.n của tôi để phá thai cho 1 cô gái khác. Tôi đã rất đau khổ nhưng cuối cùng vẫn tha thứ cho anh.
Rồi những bạn đồng nghiệp mà anh lén lút qua lại. Gần đây nhất,anh quen chị trưởng phòng hơn anh 2 tuổ.i. Chị ấy giàu có, đi du học về. Trước khi chia tay, chúng tôi có hơn 100 triệu để dành mấy năm, tôi vay tín chấp 70 triệu bằng lương của mình. Sau đó, anh lấy hết số tiề.n đó và bảo chia tay vì "không hợp nhau và anh không còn yêu em". Tôi tưởng anh đùa vì chúng tôi ít cãi nhau, tính tôi hiền lành, anh nói gì tôi cũng nghe.
Anh dọn tất cả đồ đạc trong nhà đều mang đi hết, chỉ để lại cho tôi duy nhất cái bếp ga và 1 tin nhắn: "Em cố gắng sống tốt mà làm lại cuộc đời, tiề.n em nợ em trả nhé". Tôi đã quá bất ngờ, bẽ bàng, đau khổ và tự ái. Trên tất cả tôi chọn im lặng.
Từ đó đến nay chưa 1 lần tôi liên lạc với anh. Suốt một thời gian dài tôi bị trầm cảm, cuộc sống chỉ đi làm, khóc và ngồi im lặng. Khi chia tay, tôi mới biết mình yêu anh quá nhiều nên tổn thương quá nhiều, nhưng lòng tự trọng không cho phép tôi gọi anh.
Sau hơn 1 năm tôi gần trả nợ xong. Cũng có nhiều người ngỏ ý, nhưng vết đau và tổn thương quá lớn khiến lòng tôi lạnh ngắt. Chưa giây phút nào khiến tôi quên anh và nỗi đau ấy.
Thỉnh thoảng anh vẫn gọi cho tôi, hỏi thăm như 1 người bạn. Tôi vẫn trả lời khách sáo, chúng tôi không nhắc lại chuyện cũ. Gia đình anh vẫn hayliên lạc, không ai trong gia đình anh và tôi biết chuyện tiề.n bạc, chỉ1 vài bạn bè thân thiết.
Tôi không biết làm sao để mở lòng đón nhận ai khác, lấy lại lòng tin đã mất và để lòng mình quên đi những đa.u đớ.n đã qua. Cuộc sống của tôi là công việc, đi phượt với bạn, đi chùa rồi lại chôn vùi tuổ.i trẻtrong ám ảnh, nước mắt và sự trống rỗng.
Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Làm sao tôi quên được người đàn ông khốn nạn đó?
Theo VNE
Chán ngán chồng Có tin nhắn đến, của anh: "Đà Lạt mùa này thật tuyệt vời em ạ! Vừa lạnh vừa đẹp. Anh nhớ em vô cùng, vợ yêu!". Trước những lời "có cánh" ấy, em nở một nụ cười, không phải hạnh phúc mà là đầy chua chát. Chẳng buồn hồi đáp, em lặng lẽ bỏ điện thoại vào ngăn bàn. Chiều nay có cuộc...