Tôi bất tài, mỗi tháng chỉ gửi cho vợ 5 triệu
Mỗi tháng tôi kiếm được khoảng 14 triệu đồng, ngoài số tiền cho vợ, tôi còn phụ mẹ già 2 triệu, thuê nhà 1,5 triệu, còn lại một ít tôi xây được túp lều tranh cho 4 quả tim vàng ở quê.
Tôi luôn luôn tự giác phụ vợ về kinh tế, về việc nhà, chăm sóc, dạy dỗ con cái khi có điều kiện.
Tôi 51 tuổi, cưới vợ được 15 năm, 15 năm yêu đương, gặp biết bao nhiêu gian nan mới đến được với nhau. Vợ tôi sống ở Vĩnh Long cùng hai nhóc, tôi làm viên chức ở TP HCM.
Tôi bất tài nên mỗi tháng chỉ kiếm được khoảng 14 triệu đồng. Mỗi tháng phụ vợ 5 triệu, phụ mẹ già 2 triệu, thuê nhà 1,5 triệu, tiền xe về thăm vợ con hàng tháng hết một triệu, còn lại ăn uống, xoay xở để dành một ít xây được túp lều tranh cho 4 quả tim vàng ở dưới quê.
Vợ tôi buôn bán thức ăn gia súc và thuốc thú y ở một chợ xã. Những năm trước cuộc sống dễ thở, mấy năm nay heo, gà, vịt đều giảm số lượng nên cuộc sống cũng đắp đổi qua ngày. Tuy vậy, tôi thấy cuộc sống rất hạnh phúc.
Thứ nhất, vợ chồng tôi yêu nhau 15 năm mới cưới nên về ở chung rất hiểu tính nhau. Tiền làm ra có eo hẹp nhưng mọi việc đều có thể bàn bạc với nhau, không có gì phải giấu diếm.
Video đang HOT
Tôi khuyên các bạn trẻ, cho dù khi gặp nhau có trễ nhưng nên tìm hiểu nhau ít nhất 3 năm mới quyết định đi đến hôn nhân, đừng vì áp lực của dư luận xung quanh mà mới quen nhau chưa bao lâu đã kết hôn. Theo tôi, hai nửa không hợp nhau thì thà ở vậy mà thoải mái hơn.
Làm đàn ông, khi chưa lập gia đình thì ăn chơi thế nào cũng được, khi đã ký vào bản “hợp đồng ở đợ suốt đời” thì phải có trách nhiệm, phải bỏ bớt “cái tôi” đi để lo cho gia đình. Đó là tổ ấm của các bạn, là vợ con của các bạn.
Thấy tôi tính toán, cân đối chi tiêu như vậy các bạn đừng nghĩ rằng tên tôi lót chữ “thị” đâu nhé, tôi cũng ăn chơi như mọi người đàn ông bình thường khác. Chơi bóng đá, bóng chuyền, bóng bàn, tennis đều thuộc hàng khá, hút thuốc, nhậu, bài bạc, bida không tệ… nhưng ở mức độ vừa phải, tùy lúc, tùy nơi, tùy bạn, không sa đà.
Thứ hai, ông trời rất công bằng, không cho tôi tài giỏi nhưng lại cho tôi một bà xã thật tuyệt vời, không đẹp nhưng có duyên, không giàu có nhưng sống rất biết điều. Cô ấy không bao giờ hỏi tiền hay biết lương của tôi bao nhiêu, không bao giờ kể lể hay gây áp lực cho tôi về cơm áo, gạo tiền.
Đôi khi có khoản tiền thưởng, tôi đem về đưa cho vợ thì cô ấy cằn nhằn không lấy, sợ tôi quá tiết kiệm, nhịn ăn nhịn mặc đổ bệnh không ai lo, không ai đi với cô ấy hết nửa đoạn đường còn lại trên cõi đời này. Các bạn thấy cô ấy có phải quá tuyệt vời không?
Chính vì vậy mà về phía mình, tôi luôn luôn tự giác phụ vợ về kinh tế, về việc nhà, chăm sóc, dạy dỗ con cái khi có điều kiện, tuy rằng không nhiều vì cuối tuần tôi mới về Vĩnh Long.
Đó chính là bí quyết giữ hạnh phúc gia đình của tôi, 30 năm rồi mà tôi vẫn còn yêu cô ấy, yêu như cái thuở ban đầu và còn nhiều hơn nữa vì bây giờ không chỉ có tình mà có thêm “nghĩa vợ chồng”, “nghĩa tào khang” nữa.
Theo blogtamsu
Kiếm tiền hầu chồng, tôi thấy hoàn toàn thoải mái
Tôi thấy vợ chồng, ai nuôi ai cũng được, miễn là yêu thương nhau...
Hai ngày nay, tôi "bội thực" khi mở các trang báo mạng đầy rẫy những hình ảnh, trích dẫn về đám cưới của Huỳnh Hiểu Minh và Angela Baby. Bao nhiêu cô mơ mộng mình sẽ tìm được một "soái ca" đẹp trai, giàu có, lãng mạn như anh chàng họ Huỳnh kia.
Tôi công nhận họ đẹp đôi, đám cưới xa hoa, lộng lẫy nhưng chẳng hề ước ao mình có được một người chồng như vậy vì tôi hoàn toàn hài lòng với cuộc hôn nhân hiện tại của mình, dù chồng tôi rất bình thường, không biết nịnh vợ, cũng chẳng giàu có.
Năm năm nay tôi kiếm tiền nuôi cả gia đình, là trụ cột chính nhưng cuộc sống rất thoải mái. Chồng tôi làm thiết kế thương hiệu cho các cửa hàng quần áo, quán cafe... công việc không đều nên phần lớn thời gian anh ở nh
Cùng chia sẻ việc nhà giúp vợ chồng tôi thêm gắn bó (Ảnh minh họa)
Còn tôi làm bất động sản, lương 15 triệu, cộng thêm hoa hồng nên trung bình, mỗi tháng tôi kiếm được khoảng 22 - 25 triệu. Số tiền này tôi chi tiêu đủ cho cả hai vợ chồng, gửi biếu bố mẹ hai bên mỗi tháng hai triệu và tôi vẫn cất đi được một khoản nhỏ vào sổ tiết kiệm để phòng khi có việc cần tới.
Tôi làm ra tiền nhưng không bao giờ tỏ vẻ hơn chồng. Anh ở nhà nhiều nên lo hết việc lau dọn nhà cửa, phơi phóng quần áo. Tôi là vợ nên vẫn đảm nhận chuyện bếp núc, nấu nướng. Việc nhà chia đều nên tôi không bao giờ phải bực tức giống mấy chị cùng công ty kiểu "tôi là con ở của cái nhà này hay sao mà việc gì cũng đến tay".
Chồng tôi không hút thuốc, không rượu chè, thi thoảng mới tụ tập bạn bè. Chưa bao giờ có chuyện anh về nhà khuya lắc khuya lơ trong tình trạng say khướt. Đừng ai chê chồng tôi nhu nhược hay không có tiền nên sống khép kín bởi chuyện tôi nuôi chồng, chỉ mình tôi biết. Ngay cả bố mẹ hai bên cũng không hay.
Tôi luôn giữ trong đầu suy nghĩ chồng là chủ gia đình nên không bao giờ chê bai anh bất tài, bám váy vợ. Tiền tiêu lúc nào tôi cũng để trong tủ, chồng muốn tiêu gì thì lấy, tôi không hỏi nhưng thường anh chỉ cà phê với bạn, ngoài ra không còn nhu cầu mua sắm hay chi tiêu gì.
Tôi thấy, nhiều chị lấy chồng giàu nhưng chưa chắc đã sướng bằng tôi. Chồng tôi là người biết trước sau, có hiếu với bố mẹ. Việc hai bên nội ngoại lúc nào cũng xông xáo làm, không hề than vất vả. Và quan trọng nhất, điều giúp vợ chồng tôi hạnh phúc suốt năm năm qua là chồng rất thương yêu và tôn trọng tôi.
Chồng tôi không biết nói những câu sến rện như trong ngôn tình giống Huỳnh Hiểu Minh, mà chỉ biết chăm tôi từ điều nhỏ nhất: mỏi lưng than một câu có chồng xoa lưng, bận việc không nấu cơm được có chồng nấu giúp... không bao giờ phàn nàn, chê trách. Thế nên, tôi thấy, vợ chồng ai nuôi ai cũng được, miễn là yêu thương nhau.
Các cô gái hãy bớt mơ mộng! Tôi thấy mấy anh chàng dẻo miệng thường không đáng tin. Hãy nhìn xem họ làm gì cho các cô. Đấy mới là thứ nói cho các cô hay rằng, anh chàng đó có phải là "soái ca" của đời mình hay không.
Theo Phạm Thúy /Tintuc
Giọt nước mắt ân hận của đứa con buông thả bên nấm mồ mẹ Giờ tôi mới thấu hiểu thì đã quá muộn rồi, mẹ thật sự đã không còn bên tôi nữa. Khi mẹ không còn nữa tôi mới thấm thía được nỗi đau đớn, cô đơn một mình. Giờ tôi mới thấu hiểu thì đã quá muộn rồi, mẹ thật sự đã không còn bên tôi nữa. Mẹ đã đi thật xa, khi mọi ước...