Tôi bất ngờ được đặc cách vào công ty làm vì ‘cái lý do đến phỏng vấn muộn’
Bản tính tò mò tôi dừng lại thì nghe thấy cô gái kêu cứu mồm liên tục hô yếu ớt “cướp cướp”, một người phụ nữ bịt mồm cô ấy lại và hô hoán là “mày cướp chồng tao”
Ra trường đã 2 năm tôi chưa thể kiếm một công việc hợp với mình, các công ty toàn có đòi bằng giỏi khá còn bằng của tôi chỉ trung bình vì tôi chỉ chú trọng học chuyên ngành mà chẳng bao giờ chịu học mấy môn vô bổ nên toàn phải thi lại thôi, nhưng vốn là người kiên nhẫn nên tôi chấp nhận tạm thời là anh chàng phu hồ kiếm tiền để sống qua ngày còn buổi tối tôi đến những địa điểm internet miễn phí để tìm kiếm việc làm trên chiếc điện thoại di động của mình.
Công việc cực khổ là vậy nhưng tôi luôn lạc quan tự tin vào năng lực của mình sẽ có ngày được trọng dụng. Sau khi gửi hàng trăm hồ sơ qua mạng suốt 2 năm trời cuối cũng có 1 công ty đúng với năng lực của mình chấp nhận phỏng vấn tôi. Khỏi phải nói tôi vui mừng đến mức nào, để cho cuộc gặp mặt đầu tiên được thuận buồm tôi đã sắm cho mình một bộ đồ quần áo giầy mới đẹp và giá trị hơn triệu đồng. Cả đêm hồi hộp tôi chẳng thể ngủ được nên thức dậy giữa đêm khuya chuẩn bị kỹ càng kiến thức chuyên môn cho buổi phỏng vấn ngày mai.
Thế rồi tôi ngủ lúc nào không biết và quên để chuông đồng hồ, đến khi choàng tỉnh dậy thì chỉ còn 10 phút nữa là đến thời điểm phỏng vấn. Chẳng kịp ăn uống gì vội vàng mặc quần áo xúc miệng qua quýt phóng xe thục mạng với hi vọng đến đúng giờ để khỏi mất điểm. Đang chạy bon bon trên đường từ xa tôi đã nhìn thấy 2 người phụ nữ to béo đánh một cô gái.
Bản tính tò mò tôi dừng lại thì nghe thấy cô gái kêu cứu mồm liên tục hô yếu ớt “cướp cướp”, một người phụ nữ bịt mồm cô ấy lại và hô hoán là “mày cướp chồng tao tao đánh cho mày chết này”. Thấy mấy người đàn ông to khoẻ chỉ đứng nhìn còn mấy người phụ nữ thì chép miệng “lại chuyện đánh ghen đấy mà đúng là loại đàn bà cậy mình có nhan sắc rồi phá hoại gia đình nhà người khác”.
Chẳng hiểu chuyện thực hư thế nào nhưng cứu người như cứu hoả nên chẳng suy nghĩ gì vội vàng buông xe ra nhảy vào ngăn hai người phụ nữ để cứu nguy cho cô gái trẻ. Thấy vậy 2 người buông cô gái ra và vội nhảy lên xe máy, đúng lúc đó cô gái ú ớ chỉ vào chiếc xe máy tôi linh cảm đó là chiếc xe máy của cô gái trẻ mà hai người đàn bà kia định cướp lấy.
Tôi vội vàng tri hô mọi người ngăn chiếc xe máy lại, thật may mọi người cuối cùng đã hiểu ra sự việc và phối hợp cùng tôi lấy lại được tài sản cho cô gái còn hai người đàn bà kia nhảy lên một chiếc xe máy của 1 người đàn ông chạy thoát thân. Vụ việc vừa xong tôi tá hoả vì mình đã trễ buổi phỏng vấn, chẳng kịp nói chuyện với cô gái tôi lại vội vàng phóng xe đi cho kịp giờ. Vừa chìa bộ hồ sơ ra vị giám đốc khó tính đã mắng như tát nước vào mặt:
- Tôi ghét nhất những nhân viên đến muộn giờ làm còn cậu mới ở vòng loại mà đã bắt tôi đợi 10 phút, thời gian của tôi là vàng chứ không phải là giờ cao su đâu. Thôi cậu hãy mang hồ sơ về đi ở đây không tuyển những người lười biếng làm việc trễ nải.
Video đang HOT
- Cháu thành thật xin lỗi chú, đây là công việc mong ước chờ đợi suốt 2 năm trời của cháu, cháu rất mong chú hãy cho cháu một cơ hội dù chỉ là thử việc để chứng minh cháu không phải tệ như chú nói đâu.
Ông ta chẳng chịu nghe tôi giải thích mà lại còn thiếu tôn trọng đứng phắt dậy vội vã bước ra khỏi phòng luôn, lời chào vội vã của tôi ông ta cũng chẳng thèm đáp lại.
Buồn bã bước ra khỏi phòng, nhìn những nhân viên làm việc chăm chỉ mà tôi thèm được như họ quá, nhìn anh chàng IT đang cau có giải những thuật toán tôi thầm nghĩ nếu mình mà ngồi vào vị trí đó chắc đánh bay trong vài giây. Đang chậm rãi bước đi trong nuối tiếc thì có cô gái bước ra khỏi cầu thang vội gọi lớn tiếng:
- Ôi anh anh, thật may gặp anh ở đây cảm ơn anh đã cứu em, thật không ngờ anh lại làm việc ở toà nhà này rất hi vọng được gặp anh.
Có lẽ cô ấy không lên tiếng trước tôi cũng chẳng nhận ra, tôi buồn rầu than thở:
- Cô cũng đến đây phỏng vấn à, thôi về đi chúng ta đến trễ giờ rồi, anh em mình đi uống nước để giải sui và giải sầu thôi.
Cô gái cười hồn nhiên khiến tôi thấy hình như mình lỡ lời gì đó, rồi giằng luôn lấy bộ hồ sơ trên tay tôi và bảo tôi ngồi đợi một lát nhé. Chẳng hiểu cô ta đi đâu một lúc sau quay lại khoác tay với vị giám đốc khó tính ban nãy, khiến tôi ngơ ngác chẳng hiểu gì cả. Ông giám đốc nhìn tôi tỏ vẻ ngại ngùng:
- Tôi rất cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi nếu không có cậu chắc giờ này nó phải nhập viện rồi và cậu được đặc cách chính thức trở thành nhân viên kiểm soát an ninh mạng của công ty này không phải qua thời gian thử việc 3 tháng như những người khác. Cậu đừng phụ lòng tin ở con gái của tôi. Ngày mai bắt đầu làm nhé.
Rời khỏi công ty mà lòng tôi lâng lâng hạnh phúc, thật không ngờ cuối cùng tôi đã thực hiện được ước mơ của mình. Tôi sẽ không để mọi người thất vọng đâu. Từ lâu lắm rồi bây giờ tôi mới cảm thấy cuộc sống thật sự có ý nghĩa.
Theo Phunutoday
Để làm chồng bất ngờ, tôi nấu ăn, tắt đèn và khóa cửa lại, vậy mà khi chồng mở cửa, tôi chết điếng...
Áng chừng giờ chồng đi làm về, tôi tắt điện, khóa cửa, ngồi trong nhà. Khoảng 5 phút thì chồng cũng về tới. Nghe tiếng lách cách mở khóa, tôi hồi hộp, nín thở...
Tôi đã từng nghĩ, mình là người hạnh phúc nhất khi có công việc ổn định, chồng đẹp trai, giỏi giang thành đạt. Nhưng chẳng bao lâu sau kết hôn, tôi ngã ngửa khi phát hiện chồng ngoại tình.
Với sự giúp đỡ của mọi người trong gia đình, tôi đã cắt được "cái đuôi" của chồng. Đó là một cô gái trẻ tên Vân, là sinh viên năm cuối của một trường có tiếng ở Hà Nội. Ngẫm ra tôi cũng thấy thương cô ta, mới hơn 20 tuổi, lơ ngơ và chắc chắn bị ông chồng đào hoa, dẻo miệng của tôi lừa phỉnh. Còn bị họ hàng nhà chồng gặp dằn mặt không biết bao nhiêu lần. Rồi cũng chính tôi đã xin mọi người nương tay để tự mình gặp và nói chuyện thẳng thắn với cô ấy.
Ảnh minh họa.
Cô ta nói và hứa chắc nịch sẽ rời xa chồng tôi, mà lý do đơn giản vô cùng: "Em không thể vì tình cảm của mình mà hủy hoại hạnh phúc của một đứa trẻ (tức con trai tôi). Thêm vào đó nữa, chị là người tốt, hiền lành và có văn hóa, nên em cũng hành xử có văn hóa với chị. Nhưng chị nhớ, đời không cho chị cơ hội thứ hai để giữ chồng đâu".
Ngày ấy, nghe lý do của cô bồ nhí tôi cũng choáng, bởi không thể tin có cô nhân tình lại hiểu đạo lý, nhân văn đến vậy. Nhưng đúng là suốt 2 năm qua, ít nhất tôi không tìm thấy một manh mối nào thể hiện họ còn qua lại với nhau.
Sau sự cố ngoại tình vỡ lở, vợ chồng tôi cũng lục đục một thời gian nữa, nhưng vì con cái nên cũng bỏ qua và hòa hợp trở lại. Chồng cũng cố gắng quan tâm, săn sóc mẹ con tôi nhiều hơn như để chuộc lỗi lầm. Anh thường xuyên về nhà sớm, đôi khi giúp tôi chăm con, dọn nhà. Rồi thỉnh thoảng lại đưa mẹ con tôi đi chơi xa vài ba ngày để đổi gió.
Thực lòng mà nói, suốt hai năm qua, tôi đã thấy mình hạnh phúc, may mắn vì dù gì anh cũng hối cải, biết toàn tâm toàn ý với vợ con. Nhưng tôi đã mù quáng khi đặt niềm tin vào ông chồng có bản chất lăng nhăng.
Chồng tôi lại ngoại tình lần thứ hai, lần này cũng không phải là do tôi phát hiện ra mà do em chồng nhìn thấy anh và cô ta ở trung tâm mua sắm. Đại gia đình tôi lại họp, lại đưa ra phương án và dĩ nhiên họ lại giúp tôi đi xử lý cô nhân tình thứ hai.
Nhưng lần này vợ chồng tôi lục đục và bản thân tôi thấy chẳng thể dung thứ, bỏ qua cho chồng. Chúng tôi cứ nói dăm câu ba điều với nhau là lại cãi vã, anh bực dọc lái xe ra ngoài giải khuây, còn tôi ở lại buồn bực. Cho dù tôi thương yêu chồng nhiều lắm, nhưng nhất thời chưa thể quên nỗi đau anh đã gây ra cho mình được nên cứ mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Tôi xin nghỉ phép nửa tháng rồi đưa con về ngoại, dành thời gian suy nghĩ kỹ mọi việc. Và tôi hiểu, giữa chúng tôi có nhiều thứ tình cảm, ràng buộc mà không thể nói cắt là cắt được. Tôi quyết định về nhà nói tha thứ cho chồng.
Hôm ấy, mẹ con tôi về từ chiều, tôi gửi con sang nhà nội và đi chợ nấu bữa cơm, toàn những món chồng thích với hi vọng mang đến cho anh sự ngạc nhiên, cảm động. Áng chừng giờ chồng đi làm về, tôi tắt điện, khóa cửa, ngồi trong nhà. Khoảng 5 phút thì chồng cũng về tới. Nghe tiếng lách cách mở khóa, tôi hồi hộp, nín thở. Vừa là sự háo hức xem anh thấy tôi sẽ ngạc nhiên ra sao; vừa là băn khoăn không biết những ngày không có tôi, anh mệt mỏi, tiều tụy đến nhường nào.
Nhưng khi chồng mở cửa, bật điện thì chính tôi mới là người ngỡ ngàng chẳng thể nói được lời nào. Anh bảnh bao, chỉnh tề chứ không tiều tụy như tôi tưởng và bên cạnh anh là Vân - người tình đầu tiên của anh.
Phút giây chạm mặt nhau, cả ba đều ngỡ ngàng. Chồng thì lắp bắp hỏi: "Em về khi nào", còn tôi thì nhìn bàn ăn rồi quay ra nhìn hai người họ, một cảm giác đau đớn chạy khắp cơ thể.
Tôi thấy mình như một kẻ ngốc, hóa ra chỉ có tôi mới đau đớn, mới băn khoăn cho cuộc hôn nhân này. Còn anh ta chẳng chút đắn đo, vương vấn gì, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ đi tìm người tình. Tôi đau đến chết điếng người thì Vân nói một câu khiến tôi gục ngã hoàn toàn: "Em đã nói rồi mà, không phải nhu mì là giữ chồng được đâu. Đời không cho ai cơ hội thứ hai cả. Em đã trả anh ấy cho chị, nhưng chị không biết giữ. Nếu không phải là em thì cũng có đứa khác nó hốt giùm chị".
Tôi chỉ kịp nói: "Hóa ra tôi đã nhầm. Đồ khốn nạn." rồi lao ra khỏi nhà như che dấu sự tuyệt vọng, không muốn hai kẻ đốn mạt ấy nhìn thấy nước mắt của mình.
Tôi đã thảo sẵn đơn ly hôn nhưng chồng nhất định không chịu ký, anh ta vẫn xin lỗi, vẫn thề thốt như xưa. Tôi không muốn cho chồng cơ hội thứ hai. Mọi người ơi, như vậy có phải sắt đá quá không? Có nên suy nghĩ lại trước khi quyết định không?
Theo Phunutoday
Kết hôn với con gái người ăn xin và cái kết bất ngờ Bô vơ tôi la môt ngươi ăn xin, tưng chiu nhiêu tui nhuc, không ngơ ông thưc sư la người rất giàu có Noi đên đai gia, nhiêu ngươi se không thê tin đươc lam nghê ăn xin cung co thê trơ thanh người giàu có. Nhưng sư thât hoan toan ngươc lai bơi, chinh bô vơ tôi la môt ngươi như vây....