Tôi bất lực vì chưa thể quên được anh
Hễ không vui, anh lại nói lời xúc phạm và không đưa tôi đi chơi ngày lễ. Vậy mà tôi không thể hết yêu anh.
Tôi đã đọc rất nhiều bài viết, trong đó có bài “Học cách quên tình cũ”. Tôi thấy tất cả những điều ấy đều đúng và hợp với hoàn cảnh của tôi hiện giờ. Nhưng sao tôi lại không thể làm được như thế? Tôi đã cố rất nhiều nhưng vô ích.
Tối nào nằm ngủ, tôi cũng nghĩ về người ấy và khóc. Lòng tôi đau lắm. Ban ngày ngoài giờ làm việc, có thời gian rảnh tôi lại vùi đầu vào sách báo. Tối đến tôi đi học thêm nhưng tôi không thể không nghĩ đến người ấy.
Anh hơn tôi 6 tuổi, là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi quen nhau được hơn một năm và ngày 14/2 năm nay chính tôi là người nói lời chia tay. Tôi được sự ủng hộ của bạn bè vì bạn bạn tôi ai cũng cho rằng anh là người không xứng đáng với tình cảm của tôi. Trong mắt mọi người, tôi là một cô gái hiền hậu, tốt bụng, biết đối nhân xử thế còn anh thì hoàn toàn ngược lại. Hơn một năm yêu nhau nhưng anh đã nhiều lần không đối xử tốt với tốt. Anh nói những lời xúc phạm tôi bất cứ lúc nào anh cảm thấy không vui rồi lại xin lỗi và cứ thế tiếp diễn.
Video đang HOT
Còn những ngày lễ, chưa một lần anh chở tôi đi chơi và tặng tôi một món quà. Lúc nào anh cũng tìm lý do ngụy biện rồi để tôi chờ đợi trong nước mắt mà không một tin nhắn, một cuộc gọi an ủi. Ngày 14/2 năm nay, tôi không thể kiềm chế được nữa, tôi bấm máy gọi cho anh, anh chỉ hỏi thăm được vài câu rồi tắt máy bảo đang bận. Tôi đã nói lời chia tay lúc đó nhưng anh chỉ im lặng không tin nhắn, không gọi lại cho tôi. Mãi ngày hôm sau, anh mới nhắn tin hỏi thăm như không hề có chuyện gì xảy ra.
Tôi muốn quên anh và việc duy nhất tôi làm được mới chỉ là không nghe điện thoại hay trả lời tin nhắn. Còn đầu óc lúc nào cũng nhớ đến anh. Nhưng nếu anh cứ tiếp tục liên lạc như thế này thì chắc tôi lại mềm lòng thôi. Có phải tôi quá ngốc ngếch không?
Theo VNE
Sợ yêu vì bố "nát rượu"
Tôi lo sợ yêu phải một chàng trai cũng "nát rượu" và vũ phu như người bố của tôi.
Tôi sinh ra trong một gia đình có học thức. Bố tôi là một viên chức nhà nước, còn mẹ tôi là một giáo viên dạy tiểu học. Cuộc sống của gia đình tôi vô cùng êm ấm khi cậu em trai nhỏ của tôi chào đời. Gia đình tôi sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế nếu không có một ngày, bố tôi đi công tác xa và bất ngờ bị tai nạn giao thông. Cuộc tai nạn đó đã khiến cho bố tôi không còn làm chủ được bản thân như ngày nào...
Mừng cho bố tai qua nạn khỏi, thế nhưng những cơn đau hành hạ triền miên đã khiến bố tôi lao vào rượu chè và trở nên nghiện nặng. Còn ba mẹ con tôi lúc nào cũng nơm nớp lo sợ làm trái ý bố. Bố tôi trở nên đáng sợ như một con báo gầm gừ ba mẹ con và sẵn sang đập bất cứ đồ đạc gì trong nhà. Những lúc tỉnh rượu, không bị những cơn đau hành hạ, bố tôi lại trở về là ông bố hiền lành, gần gũi và thương yêu vợ con hết mực.
Chúng tôi sống vì mẹ, không cãi lời bố cũng vì mẹ bởi, tôi biết rằng, chị em chúng tôi khổ một thì mẹ khổ mười. Thương mẹ nhiều lắm, hai chị em chúng tôi chỉ còn biết cố gắng học hành để bù đắp lại những tháng ngày trong cơn say, bố đánh đập mẹ.
Cậu em trai của tôi sống khép kín hơn với tất cả mọi người xung quanh. Tôi còn nhớ một đêm, bố trở về nhà sau khi đi nhậu nhẹt với hội đồng niên. Bố hành họe mẹ đủ thứ, mẹ làm trái lời thì bố lập tức "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" làm cho cậu em trai của tôi không chịu đựng nổi đã chống trả lại bố. Kể từ đó, gia đình tôi không chỉ có mâu thuẫn giữa hai bố mẹ mà còn truyền sang cả chị em chúng tôi. Dù biết bố không cố ý, nhưng chúng tôi vẫn không thể nào sống được trong một ngôi nhà lúc nào cũng chỉ có sự nín nhịn của ba mẹ con và sự chửi rủa thậm tệ của bố.
Tôi phải làm gì để thoát khỏi nỗi sợ hãi này? (Ảnh minh họa)
Tôi đâm ra một nỗi lo sợ. Tôi sợ lấy chồng, sợ làm các con tôi phải đau khổ, phải dằn vặt vì mẹ chúng nếu nhỡ chẳng may lấy phải một người đàn ông "nát rượu". Bởi vậy tôi đâm ra khó tính trong việc chọn người yêu. Tôi ghét nhìn con trai uống rượu, hút thuốc, ghét những câu nói bông đùa, vô ý thức, ghét cả cái cách khoe khoang chiến tích tìm người yêu. Tôi đâm ra lạnh nhạt, hờ hững trước những tin nhắn, những cuộc điện thoại rủ đi chơi. Tôi có thể sống mà không cần tình yêu bởi trái tim tôi đã quá lạnh nhạt.
Đối với tôi, chỉ có mẹ và em trai là hai tài sản duy nhất và quý giá nhất mà tôi lúc nào cũng muốn bao bọc. Mỗi lần về nhà chơi mẹ lại trách: "Bạn trai đâu không mang về hả con". Tôi chỉ nhìn mẹ với một ánh mắt ngượng ngùng: "Con ở với mẹ suốt đời, con không lấy chồng đâu". Mẹ dí ngón trỏ vào trán tôi và mắng yêu: "Cha bố chị, tôi không nuôi chị, ở với chị được cả đời đâu.
Và rồi cuối cùng trái tim tôi cũng đã có một chút rung động với một chàng trai hơn tôi hai tuổi. Anh là một người ưa nhìn, tinh tế, luôn đọc trước những cảm xúc của tôi và luôn biết lắng nghe câu chuyện của tôi.Thế nhưng thật trớ trêu khi anh lại nằm trong danh sách đen của tôi bởi anh là một người rất thích tụ tập bạn bè liên hoan và đi kèm với nó là rượu - thứ mà tôi vô cùng ghét bỏ vì nó đã làm cho gia đình tôi luôn phải sống trong cảnh điêu đứng.
Tôi sợ rồi một ngày, những buổi tụ tập càng nhiều lên, những cơn say triền miên kéo dài sẽ khiến cho anh đánh mất bản thân mình giống như bố tôi. Tôi không dám yêu, không dám nhận lời dù rằng trong trái tim tôi, anh đã có một chỗ đứng. Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi không muốn đánh mất đi thứ tình yêu quý giá này bởi rất khó tôi mới có thể tìm được con tim chung nhịp đập.
Tôi phải làm gì để vượt qua nỗi sợ hãi về những cơn say rượu triền miên của bố đã khiến mẹ con tôi phải sống khổ sở suốt bao năm qua?
Theo VNE
Bị sinh viên thực tập "cám dỗ" Mỗi khi "yêu" em, tôi luôn có cảm giác khác lạ, mới mẻ và khát khao mãnh liệt. Cách đây một năm, tôi làm việc tại một công ty thuộc một tập đoàn lớn của nước ngoài. Công việc của tôi là quản lý con người nên không bị nhiều áp lực trong công việc như các đồng nghiệp khác. Tôi đã kết...