Tôi bất chấp tất cả lấy anh mà anh phụ tình
Ngày yêu anh, dù gia đình tôi nhất định ngăn cấm, tôi vẫn kiên quyết yêu đến cùng.
Tôi cãi lại bố mẹ, tôi phân tích cho bố mẹ hiểu, chia tay một người mình yêu là như thế nào. Mẹ tôi khóc vật vã suốt bao nhiêu ngày, mẹ tôi bảo không muốn con gái lấy chồng xa với lại, mẹ nhìn mặt người đàn ông tôi đưa về, mẹ không thấy tin tưởng. Mẹ sợ sau này tôi sẽ khổ vì cái tướng vũ phu của anh. Tôi cố gắng cãi lý rằng, anh là người đàn ông tuyệt vời, quá tuyệt vời là đằng khác. Từ ngày yêu nhau anh chưa to tiếng với tôi một lời nào. Việc gì tôi yêu cầu, anh cũng làm theo. Anh yêu và chiều tôi lắm. Mẹ tôi bảo &’mẫu người đàn ông như thế sẽ rất chiều con khi mà họ còn tình cảm với con. Nhưng mà khi họ hết tình thì hết nghĩa luôn, con hãy nghe mẹ. Mẹ chỉ là muốn tốt cho con mà thôi’.
Tôi nói mẹ cổ hủ vì cứ xen vào chuyện tình cảm của con cái, lại còn ngăn cấm. Tôi rất kị chuyện ba mẹ cấm đoán con cái yêu ai đó. Vì tình cảm không thể gượng ép, bắt con yêu một người đàn ông mà con không có tình cảm trong khi lòng con vẫn dành cho người hiện tại thì thử hỏi, con có hạnh phúc được không. Thật ra, chuyện rất dài tập, tôi cũng có lý lẽ của tôi, mẹ cũng có lý lẽ của mẹ. Nhưng mà, thấy anh buồn khổ, tôi thật sự không đành lòng.
Anh ở tỉnh, tôi cũng ở tỉnh, cả hai lập nghiệp ở Hà Nội vì đi học xa nhà. Nhưng, ý của mẹ tôi là muốn tôi về quê lấy chồng, xin việc gần nhà. Mẹ không muốn tôi thuê trọ, sống cuộc sống khó khăn ở thành phố rồi sau này mẹ cũng không lên thường xuyên được. Tôi hiểu tấm lòng của mẹ nhưng có biết bao đứa con gái đi học, ra trường, đi làm rồi bám trụ lại Hà Nội, họ cũng lấy chồng, cũng sinh con đẻ cái và cũng thuê nhà đó thôi. Khi có điều kiện và thời cơ, chúng tôi sẽ tính chuyện nhà cửa, có gì đâu…
Thời gian đó, anh tích thêm vốn liếng cùng mấy người bạn mở công ty riêng, anh định làm giàu bằng con đường đó. (ảnh minh họa)
Mẹ tôi đi xem ở đâu đó nói là chúng tôi sau này sẽ không hạnh phúc nếu cố lấy nhau vì hai mệnh không hợp. Tôi nghĩ, các cụ bây giờ cũng lạ, sao lại tính đến chuyện bói toán rồi bắt con cái phải chia tay người yêu. Ngày xưa người ta cứ thích là lấy nhau đó, có bói toán gì đâu…
Tôi cứ tạm hoãn việc đó lại, tiếp tục tình yêu mặn nồng với người đàn ông của tôi. Tôi nói với anh rằng, tôi sẽ thuyết phục được bố mẹ, rồi nhất định hai chúng tôi sẽ cưới nhau. Anh cũng đồng ý, vì anh tin là bố mẹ rồi sẽ rất quý anh.
Thời gian đó, anh tích thêm vốn liếng cùng mấy người bạn mở công ty riêng, anh định làm giàu bằng con đường đó. Tôi cũng khuyên can anh nhiều vì sợ chưa có kinh nghiệm làm ăn sẽ khó khăn. Tôi bảo anh đừng nóng vội, hi vọng anh sẽ nghe theo lời tôi vì làm ăn bây giờ dễ thua lỗ. Nhưng anh không nghe, anh bảo tôi đàn bà không biết gì, không nên tham gia vào chuyện đó, cứ để anh kiếm tiền.
Thấy anh hùn tiền rồi vay mượn khắp nơi, tôi có chút vốn liếng cũng tích vào cho anh. Tôi đưa cho anh 2 chục triệu, với hi vọng anh sẽ vì thế mà cố gắng tu chí làm ăn. Chuyện này mẹ tôi biết, mẹ cũng nói tôi không ra gì. Mẹ bảo còn yêu nhau mà đã lấy tiền của nhau. Vốn mẹ không thích anh nên kiểu gì mẹ cũng nói được…
Thời gian sau đó, tôi buồn vì anh ít chủ động nói chuyện hay hẹn hò với tôi, toàn là tôi chủ động. Có khi thì anh từ chối nói công việc bận, mà thấy anh lúc nào cũng bận. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi mặc kệ, cứ quyết tâm ủng hộ anh vì anh cũng quyết tâm lắm. Tô hi vọng khi anh làm giàu, anh sẽ chứng minh cho ba mẹ tôi biết, anh là người đàn ông tốt, có thể lo cho tương lai của mẹ con tôi và mẹ tôi sẽ không còn sợ cảnh thuê nhà trọ nữa.
Gần 2 năm sau, anh kiếm được chút ít, lúc này chúng tôi vẫn chưa cưới vì gia đình tôi vẫn chưa đồng ý và tôi cũng muốn để anh kiếm được tiền rồi tính cũng không muộn. Anh có vẻ khá giả sau gần hai năm theo nghề. Tiền anh kiếm được kha khá, công việc tốt lại còn có vẻ sang trọng, nhìn giống tướng sếp. Khi đó, anh cũng không nói gì chuyện đưa lại tiền cho tôi. Nhiều khi tôi nghĩ, hay anh nghĩ rằng, trước sau gì chúng tôi cũng là vợ chồng nên anh cứ để đó, sau này tiền cũng là của chúng tôi.
Anh giàu lên trông thấy, anh mua xe xịn, mua đồ xịn dùng nhưng đổi lại là, anh ít gặp tôi, ít nói chuyện, tâm sự cùng tôi hơn. Nửa năm sau, tôi giục anh chuyện cưới xin, anh cười bảo, &’chưa có gì thì cưới làm sao được, mẹ em chắc còn yêu cầu cao hơn nữa, em cứ đợi anh’. Nghe anh nói lòng tôi hơi buồn vì có vẻ, anh không thông cảm cho mẹ tôi, anh đang có vẻ cay cú…
Thời gian sau đó, tôi buồn vì anh ít chủ động nói chuyện hay hẹn hò với tôi, toàn là tôi chủ động. Có khi thì anh từ chối nói công việc bận, mà thấy anh lúc nào cũng bận. Thông cảm là anh kinh doanh riêng không thể rảnh được nhưng anh cũng nên dành thời gian cho người yêu chứ, anh cứ như vậy tôi làm sao yên tâm.
Ngày hôm đó, tôi đến tận công ty anh vì tôi nghĩ, tôi gọi cho anh, anh sẽ lại kêu bận. Tôi đến tận nơi xem anh thế nào. Gọi cho anh thì y như rằng anh nói bận thật. Thế mà lúc sau, tôi cứ cố đợi thì thấy anh phóng xe ra ngoài, trông hớn hở lắm, như đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Tôi gọi với theo nhưng anh mải nên không nghe thấy, tôi phóng xe theo anh.
Nghĩ lại lời mẹ nói, tôi thấy có khi đúng thật. Có khi anh là kẻ chẳng ra gì, lăng nhăng, bồ bịch, không chung tình và anh chắc chắn không mang lại được hạnh phúc cho tôi. (ảnh minh họa)
Tôi nghi là anh có việc gì giấu tôi. Và thật không thể ngờ được, anh đến đón một cô gái khác, còn mua hoa tặng cô gái này. Anh cười hớn hở, tay trong tay với cô ta và đón cô ta lên xe, hai người vi vu đi chơi. Anh là vậy sao, anh phản bội tôi thật rồi, những gì tôi lo lắng đã xảy ra và những gì mẹ tôi nói đã xảy đến.
Tôi lao đến tận chỗ anh, đứng trước mặt anh, nước mắt rưng rưng nhìn anh không nói lời nào. Anh khựng lại, nói cô gái kia đi ra chỗ khác và gọi tôi ra giải thích. Anh bảo, anh chỉ đang định chơi bời, trêu đùa cô gái này thôi chứ không phải là yêu đương gì cả. Tai tôi ù đi, tôi chẳng nghe thấy gì hết, tôi khóc như mưa, tôi buồn lắm.
Tôi cãi lại bố mẹ, quyết ủng hộ anh, còn đưa tiền cho anh làm ăn, bây giờ có tí tiền thì anh quay ra phản bội tôi. Anh còn nói là chơi bời, anh định chơi bời gì đây, đến bao giờ nữa? Tôi đâu phải là con ngốc để cho anh lợi dụng. Anh bảo muốn chứng minh cho bố mẹ tôi biết là anh có khả năng lo được cho tôi nhưng bây giờ thì thế này đây.
Nghĩ lại lời mẹ nói, tôi thấy có khi đúng thật. Có khi anh là kẻ chẳng ra gì, lăng nhăng, bồ bịch, không chung tình và anh chắc chắn không mang lại được hạnh phúc cho tôi. Vậy mà tôi mù quáng tin anh, còn mang cả tiền cho anh nữa. Quá là phũ phàng, giờ tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
'Cô đã quá cũ nát rồi!'
Chắc giờ này anh đang hoan hỉ bên cô dâu mới của mình? Còn tôi đang đau đớn sau ca tiểu phẫu để bỏ đi đứa con của kẻ phụ tình là anh.
Con tôi có tội gì khi không được sinh ra trên đời này, tội của nó chỉ là có người cha bội bạc như anh.
3 năm trước tôi chỉ là con bé nhà quê lên thành phố học gặp được anh, kẻ trai thành phố đào hoa con nhà giàu. Mất gần một năm anh kiên trì theo đuổi, tôi trở thành bạn gái của anh. Khi đó trong mắt tôi, anh là chàng trai tuyệt vời, có lẽ khi yêu người ta nhìn cái gì cũng đẹp cho nên tôi đã không nhận ra bộ mặt thật của anh. Có lẽ anh che giấu quá giỏi nên 3 năm sau tôi mới sáng mắt ra.
Suốt 3 năm qua, tôi cứ tưởng mình là nàng lọ lem gặp được hoàng tử trong mơ. Anh săn sóc tôi từng miếng ăn, giấc ngủ, chu cấp cho tôi ăn học đàng hoàng. Sau khi yêu nhau được gần 1 năm, anh thuê nhà cho tôi ở để tiện chăm sóc tôi. Tôi đã đưa anh về giới thiệu với gia đình, bố mẹ tôi rất ưng anh. Không ưng sao được khi thấy anh rất yêu chiều tôi, công việc của anh ổn định, gia đình anh khá giả. Bố mẹ anh tuy giàu có nhưng cũng không khinh khỉnh hay ghét bỏ tôi, hai bác tỏ ra khá thân thiết mỗi khi anh đưa tôi về nhà chơi.
Từng ấy điều đã đủ làm cho con bé ngây ngô như tôi ảo mộng về một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai. Rồi tôi có thai, tôi cũng hơi lo lắng vì mình còn gần 2 năm nữa mới ra trường. Anh cũng không muốn có con lúc này, khi đó anh nói anh không ép tôi bỏ con đi, nhưng anh đưa ra những khó khăn nếu chúng tôi cưới nhau lúc đó: tôi còn đang đi học sẽ phải ngưng trệ một thời gian dài sinh con, anh vừa được đề bạt lên làm phó giám đốc, áp lực công việc rất nhiều sợ không chăm sóc mẹ con tôi được chu đáo, rồi bố mẹ tôi ở dưới quê sẽ mang tiếng con đang đi học dở chừng thì phải bỏ để lấy chồng.... Quả thực những điều anh nói là những điều tôi lo lắng, vì thế tôi đã quyết định bỏ đứa bé đi.
Nhìn kĩ lại thì nó giống thiệp cưới, lòng tôi lại càng hoan hỉ hơn. Có lẽ là mẫu thiệp cưới cho đám cưới của chúng tôi và món quà tặng tôi là đám cưới mà anh đang âm thầm chuẩn bị. (ảnh minh họa)
Lúc đó anh vẫn ân cần bên cạnh tôi, và lời lẽ anh đưa ra quá thuyết phục nên tôi đã không nhận ra bộ mặt hèn hạ vô trách nhiệm của anh. Sau đó chúng tôi lại vẫn tiếp tục cuộc sống già nhân ngãi, trẻ vợ chồng. Anh vẫn đi làm phấn đấu cho sự nghiệp, tuy ít gặp tôi hơn nhưng vẫn rất chu đáo. Tôi vẫn vô tư là cô sinh viên với tình yêu đẹp, mà tôi đâu ngờ thời gian đó anh cũng qua lại với người phụ nữ khác.
Thời gian này tôi chuẩn bị ra trường, tôi quyết định sẽ có con để cho anh bất ngờ lớn. Vì bình thường anh hay nói rất thích em bé nên khi nào cưới muốn có con luôn. Giờ tôi đã sắp ra trường, chúng tôi cũng cần phải chuẩn bị cho đám cưới như mơ của mình. Ngày tôi tốt nghiệp cũng là ngày tôi biết mình có thai. Tôi hân hoan khi nghĩ rằng mình sắp được làm vợ anh, làm mẹ của của con anh.
Hôm đó tôi chuẩn bị bữa tối thật lãng mạn với những món anh thích. Tôi hồi hộp chờ anh đến, anh nói sẽ có quà mừng tôi tốt nghiệp, và tôi cũng sẽ dành cho anh món quà lớn là tờ siêu âm thai được 5 tuần tuổi. Tôi hình dung vẻ mặt hân hoan của anh khi biết tin mình sắp được làm bố, chắc chắn sẽ không lo lắng như lần trước nữa. Phải rồi, lần này có gì phải lo. Sự nghiệp của anh đã vững chắc, tôi cũng ra trường và cả hai gia đình đang mong chờ một đám cưới. Anh đến, trên tay là một hộp quà nhỏ cùng một phong bì đỏ. Tôi nghĩ đó chắc là thiệp chúc mừng những lời yêu thương có cánh anh dành cho tôi.
Nhìn kĩ lại thì nó giống thiệp cưới, lòng tôi lại càng hoan hỉ hơn. Có lẽ là mẫu thiệp cưới cho đám cưới của chúng tôi và món quà tặng tôi là đám cưới mà anh đang âm thầm chuẩn bị. Chắc là vậy rồi vì dạo này anh cứ kêu bận suốt, cũng ít đến gặp tôi. Tôi cười ngây ngô với suy nghĩ của mình cho đến khi anh lên tiếng: "Chúc mừng em đã tốt nghiệp, tặng em. Đây có lẽ là món quà cuối cùng anh có thể tặng em. Anh sẽ lấy vợ, hôm đó mời em đến chung vui với vợ chồng anh". Tai tôi như ù đi, có cái gì sai ở đây, hình như tôi nghe nhầm rồi "Anh đừng đùa thế em không thích, hôm nay đâu phải ngày Cá tháng tư".
Anh ta nói đúng, tôi có tư cách gì mà trả thù, đối với anh ta tôi chỉ giống loại gái bao mà thôi. Chỉ thương con tôi, đứa bé bị chối bỏ khi còn chưa thành hình hài. (ảnh minh họa)
"Anh không đùa, là sự thật. Anh không còn yêu em nữa, anh sẽ lấy người con gái anh yêu. Anh và cô ấy đã đăng kí, đám cưới được chuẩn bị xong hết rồi, em không tin thì hãy xem thiệp mời đi".
Tôi không còn nghe thấy gì nữa, cũng không biết anh đi từ khi nào nữa. Bữa tối lãng mạn cùng tờ giấy khám thai trên bàn như con dao sắc nhọn đâm vào tim tôi. Tôi không biết mình làm cách nào lết vào được giường. Thế là hết, tất cả đều hết, tình yêu và đám cưới của tôi giờ lại thành của người khác. Sao tôi lại có ngày hôm nay? Khóc lóc chán rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay. Sáng hôm sau dậy, mọi chuyện tối qua hình như chỉ là giấc mơ, đúng rồi chỉ là một giấc mơ đáng sợ. Tôi gọi vội cho anh nhưng anh tắt máy. Ra phòng khách nhìn bàn ăn vẫn còn nguyên, thì ra không phải là mơ, là sự thật, anh bỏ mẹ con tôi rồi. Tôi sẽ đi tìm gặp anh, tôi phải nói với anh về cái thai, có khi anh sẽ nghĩ lại. Đến nhà anh không có ai ở nhà, đến công ty người ta nói anh họp không gặp tôi được. Tôi phải ngồi chờ ở cổng công ty anh đến tối anh mới tay trong tay đi ra cùng một cô gái khá trẻ đẹp. Nhìn thấy tôi mặt anh biến sắc, anh nói gì đó mà cô gái đi ra xe trước.
"Chúng ta đã kết thúc rồi, cô còn tới tìm tôi làm gì?"
"Em có thai rồi, vì con anh hãy nghĩ lại đi. Anh vẫn còn yêu em đúng không, anh rất thích chúng mình có con đúng không?"
"Cô lầm rồi, cô đã quá cũ nát, tôi chán ngấy cô rồi. Còn đứa con, cô bỏ nó đi, trước đây bỏ được thì bây giờ cũng bỏ được thôi."
Tôi không ngờ anh có thể thốt ra những lời tuyệt tình như vậy, người đàn ông tôi yêu và tin tưởng có thể bạc tình đến vậy. Giờ tôi sáng mắt rồi, tôi mù mắt bao năm nay yêu thương một kẻ bội bạc nhẫn tâm, đến đứa con anh còn nhẫn tâm vậy thì tôi còn hi vọng gì. Tự nhiên tôi muốn tung hê tất cả mọi thứ, tôi đau khổ thì anh ta đừng hòng nhận được hạnh phúc.
"Anh cứ lấy vợ đi, cô ta sẽ nghĩ gì khi biết anh là kẻ bội bạc nhẫn tâm đây."
"Cô dọa tôi à, nói cho cô hay, cô ấy đã biết hết mọi chuyện của chúng ta. Cô thử làm gì tổn hại danh dự tôi xem, tôi sẽ để cho bố mẹ họ hàng cô ở quê thấy bao năm qua cô sống như loại gái làm tiền, xem lúc đó cô báo hiếu cho bố mẹ cô bằng cách nào". Anh đi mất để lại cho tôi sự sỉ nhục và lời đe dọa.
Anh ta nói đúng, tôi có tư cách gì mà trả thù, đối với anh ta tôi chỉ giống loại gái bao mà thôi. Chỉ thương con tôi, đứa bé bị chối bỏ khi còn chưa thành hình hài. Hai lần tôi giết con, tôi nhẫn tâm khác gì kẻ sở khanh kia đâu. Cầu mong cho con tôi được đầu thai vào một gia đình tử tế, được cha mẹ thương yêu. Cầu mong ông trời có mắt, để quả báo những kẻ nhẫn tâm như anh, như tôi.
Theo VNE
Người yêu đòi bỏ vì anh có căn tu hành Anh đã đưa tôi lên đỉnh cao của yêu đương rồi lại bỏ rơi tôi ở vực sâu của sự hụt hẫng và cô đơn. Tôi năm nay 29 tuổi. Đã trải qua 4 mối tình lớn bé nhưng đều kết thúc bằng chia tay. Tôi chấp nhận độc thân trong một thời gian dài trước khi yêu anh. Tôi và anh quen...