Tôi bận chửa đẻ, chồng ngủ thản nhiên với vợ cũ
Đê con mơi sinh ở nha me, tôi lao vê va tân măt chứng kiên chông ngủ vơi vơ cũ cua anh trên chinh chiêc giương cươi cua tôi.
ảnh minh họa
Chồng tôi lớn hơn tôi 6 tuổi, chúng tôi quen nhau trong một buổi tụ họp bạn bè, khi đó anh vừa mới ly hôn. Hôm đó tôi uống rượu say nên bạn bè cử anh đưa tôi về nhà, từ đó chúng tôi bắt đầu liên lạc tâm sự.
Vợ cũ chê anh thu nhập thấp, cắm sừng cho anh, chính vì thế họ đã ly hôn. Tôi chưa từng kết hôn, việc chúng tôi có tình cảm với nhau tôi liền giấu gia đình, sợ mọi người phản đối. Nhưng một lần bố tôi ốm nằm viện, anh không quản ngày đêm chăm sóc tận tình. Chính tình cảm đó của anh đã lay động tôi và gia đình tôi.
Hơn 1 năm sau, chúng tôi kết hôn. Những tưởng cuộc sống êm đềm trôi qua, nhưng vợ cũ anh thường xuyên nhắn tin cho anh, nội dung thường là những câu tình cảm như “Chồng à, em yêu anh”, khi thì là “Chồng à, em không thể quên được anh”. Mặc dù biết chồng mình trong sạch nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu. Chồng tôi biết tôi khó chịu nên đã chặn số của vợ cũ.
Khi con tôi được 3 tháng, tôi liền đưa về nhà mẹ đẻ để tiện chăm sóc. Ban đầu anh ấy còn thường xuyên đến thăm, nhưng dần dần có khi một tuần anh mới tới thăm tôi và con. Với giác quan thứ sáu của người phụ nữ, tôi nghi anh chắc chắn có việc gì đó giấu tôi. Một hôm đợi con ngủ, tôi liền gửi mẹ nói đi dạo hít thở không khí, lén trốn về nhà. Dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, cảnh tượng trước mặt khiến tôi choáng váng, chồng tôi đang ngu vơi vợ cũ trên chính chiếc giường cưới của hai vợ chồng tôi. Tôi không nói lời nào liền bỏ mặc và chạy. Trên quãng đường chạy đó, tôi không còn cảm nhận được sự rét buốt của mùa đông. Tại sao anh lại nói dối tôi, tại sao vẫn tha thứ cho người vợ đã phản bội mình?
Anh chạy theo vì muốn giải thích cho tôi, anh nói ban đầu anh không tha thứ, nhưng vợ cũ cứ hết lần này tới lần khác nhắn tin và dùng số khác xin lỗi, chính trong thời gian tôi mang thai anh đã mềm lòng.
Video đang HOT
Tôi không biết có nên tha thứ cho anh hay không, về tới nhà nhìn đứa con thơ dại thức tỉnh và nhoẻn miệng cười khiến lòng tôi đau như cắt. Một người từng tin tưởng anh, yêu thương mới đến với anh, vậy mà anh lại làm chuyện lừa dối sau lưng tôi. Giờ đây nước mắt tôi không cầm nổi, hễ cứ nhắm mắt lại là hình ảnh chiếc giường cưới và hành động đồi bại của chông va vơ cu lại hiện ra trước mắt. Tôi không thể nào đối diện với sự thực phũ phàng này.
Theo blogtamsu
Chồng thản nhiên hỏi "Nhà còn cái bao cao su nào không?"
Có hôm trước khi ra khỏi nhà, chồng còn hỏi: "Nhà còn cái bao cao su nào không?". Tất nhiên là chiếc bao cao su đó không phải dành cho tôi.
Biết thế nào khi tôi kể ra chuyện này cũng có người bảo ngu, ăn bám, nhu nhược vô dụng. Nhưng làm sao được, cuộc sống hiện tại là do tự mình chọn lấy. Muốn tỉnh táo lắm nhưng phải giả điên thì mới có tiền mà ăn và nuôi con.
22 tuổi, tôi chưa một ngày đi làm thì đã lấy chồng. Chồng tôi là một quân nhân. Hồi ấy cứ thấy bộ quân phục của chồng là tôi mê tít, sao mà oai đến thế. Ai cũng bảo số tôi sướng, lớn lên mới tí tuổi đã vớ phải mỏ vàng. Thì đúng là có vàng, nhưng ở trong mỏ ngột ngạt và khát đời lắm. Ai muốn cứ chui vào đây thử một lần.
23 tuổi tôi sinh con, 25 tuổi chồng bắt đầu bỏ vợ theo gái. Lúc ấy mới biết đối với chồng thì 25 tuổi đã là gái già, những ai muốn bên chồng chỉ được phép 19 đôi mươi. 28 tuổi chồng tôi vẫn ngoại tình không cách gì thay đổi được. Đến khóc cũng phải khóc lén và khóc thật khẽ. Chồng tôi lớn hơn những 13 tuổi, chỉ cần ho một tiếng, trợn tròng lên một tí là vợ đã im re.
Và có muốn mách bố mẹ chồng hay bố mẹ đẻ cũng không được. Bố mẹ chồng tôi thì bênh con trai, "nó giàu nó có quyền, tại mày đẻ con gái". Bố mẹ đẻ thì ham tiền, "thôi con chịu khó thua thiệt mà có tiền, có tiền là có tất cả". Thì đấy, tôi có tất cả, chỉ không có hạnh phúc.
32 tuổi, chồng tôi đòi ly hôn để sống với con bé đấy. Nó cũng trạc độ tuổi tôi lúc lấy chồng. Thương thay cho nó, cứ vênh váo lên vì là phòng nhì mà được sủng ái. Chỉ dăm bữa nửa tháng nữa thôi thì đời em cũng như đời chị, sớm bị người đàn ông đó ném vào lãnh cung.
Hỏi tôi có hận chồng không? Phải nói là muốn một ngàn lần kí vào đơn ly hôn, nhổ toẹt vào bộ mặt dâm tục hám gái đó trước khi ôm con ra khỏi nhà. Tôi muốn chửi một lần cho đã kẻ đã làm cuộc đời tôi nên nông nỗi này. Nhưng có một chữ nhưng to đùng.
Nhà đẻ thì nghèo, học xong đại học thì tôi lấy chồng luôn chưa một ngày đi làm. Bây giờ ra xã hội biết làm nghề ngỗng gì? Thêm nữa, có chồng giàu nên cuộc sống sung sướng quen rồi, giờ muốn có tiền cũng ngại làm việc. Và, ly hôn thì phải nuôi cả con gái chứ bố mẹ chồng nhất quyết không nuôi báo cô. Thân tôi còn chưa lo được làm sao nuôi cả miệng con?
Bị phản bội trắng trợn như thế mà cuối cùng vẫn bám lấy chân chồng xin được ở lại. Viện cớ là chồng làm trong quân ngũ mà lý lịch ly hôn thì không tốt cho đường thăng tiến để trụ lại "mỏ vàng". Là người bị hại mà phải năn nỉ thuyết phục kẻ phạm tội tiếp tục hãm hại đời mình.
Chồng tôi ra điều kiện, nếu không đồng ý ly hôn thì chỉ được làm vợ hờ, chồng đi đâu qua đêm hay yêu ai không được lên tiếng. Bù lại chồng sẽ chu cấp tiền gấp đôi trước đây. Nghe giống như ngày xưa tôi không được cưới hỏi chính thức, chỉ là con đàn bà chồng nhặt vu vơ ở đâu đó về. Nước mắt ra đến mi, tiếng nấc đã lên đến cổ nhưng tôi vẫn phải gạt hết để nói "em đồng ý".
Từ đó đến nay là hơn 1 năm. Một năm ở địa ngục dài như thế kỉ. Trước mặt nó, tôi và chồng còn cố làm thân nhưng thực chất trong mắt chồng, tôi không hề tồn tại. Một tuần chồng về nhà ngủ được 2, 3 đêm là nhiều. Còn lại anh ngủ ở đâu thì không đến phần tôi được tra hỏi. Nhận lương về chồng cho cả chục triệu, ngay cả lúc đưa tiền cũng không nhìn mặt nhau. Tôi tự soi gương thấy mình đâu đến nỗi, điều gì làm chồng ghẻ lạnh đến thế?
Nghe phong thanh Tết năm nay chồng mua hẳn ô tô làm quà tặng vợ hai. Tôi đâu dám ghen vì đâu có quyền gì. Chồng cho ở lại nhà, chu cấp tiền bạc cho vợ, cả bố mẹ vợ thế này là tình nghĩa lắm rồi. Chồng đi ăn nằm ở nhà bồ về, biết vậy tôi vẫn cố nặn một nụ cười nấu cho chồng bát canh tẩm bổ. Và hôm nào chồng chủ động tòm tem thì tôi mừng lắm lắm.
Có hôm trước khi ra khỏi nhà, chồng còn bảo "Nhà còn cái bao cao su nào không?". Tất nhiên là chiếc bao cao su đó không phải dành cho tôi. Chồng công khai ngoại tình trơ trẽn thế đấy.
Mấy ngày Tết vừa rồi chồng chạy sô thấy thương. Tình nghĩa lắm chồng mới chở vợ con đi chúc Tết họ hàng. Đối với người ngoài thì gia đình này vẫn viên mãn lắm, chỉ có người trong cuộc mới hiểu nó nát bét thế nào. Nhưng vừa leo vào xe thì chồng đã dặn "Đừng ngồi chơi lâu, tôi còn về đón người ta". Vẫn kịch bản cũ, tôi đóng vai người vợ vị tha nhẫn nhìn nở một nụ cười hiền lành "Em biết rồi".
Đi với mẹ con tôi chưa đầy 2 tiếng, chồng đã chở về. Anh cho hai mẹ con xuống ngay đầu ngõ rồi nhấn ga đi luôn. Anh tất tả chạy đến với ai kia kẻo người ta lại giận.
Mọi người biết niềm vui lúc này của tôi là gì không? Đó là mang tiền mà chồng cho ra đếm. Nhiều lúc vừa đếm vừa cười như một con điên. Mỗi tờ là một gam nhẫn nhục và đau khổ mà tôi phải đánh đổi để có được.
Tôi cũng có nghĩ đến việc tự lập, lấy số tiền này mở một cửa hàng nho nhỏ. Nhưng đã bao giờ ra ngoài đâu mà biết buôn bán là thế nào, lại sợ không nhanh trí như người ta rồi kinh doanh thua lỗ. Lo sợ đủ chuyện trên đời nên đến bây giờ tôi cứ an phận mà bám lấy chồng. Ngày xưa một thân một mình còn không dám ra riêng huống hồ bây giờ lại có thêm con gái.
Tôi đáng khinh nhỉ? Biết thế nhưng không bỏ tư tưởng ăn bám chồng. Bây giờ chỉ ước một là có tỷ phú nào yêu và mang tôi thoát khỏi cái mỏ vàng địa ngục này. Hai là chồng thay đổi 180 độ về với vợ như trước đây. Mọi người thấy điều nào khả thi hơn? Tôi nên sống mà chờ đợi?
Theo Trí thức trẻ
Bàng hoàng vì sự trả thù quá đáng của bạn gái Lỗi "say nắng" của tôi khủng khiếp tới mức bạn gái phải trả thù tôi quá đáng vậy ư? Tôi và H. quen rồi yêu nhau nhờ một dịp 2 công ty có dự án hợp tác chung. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, chúng tôi rất hạnh phúc bên nhau. Đã có lúc chúng tôi bàn đến chuyện tương lai, nói về...