Tôi ân hận vô cùng vì từng sống bạc ác với con dâu
Vì ích kỷ, vì nhỏ nhen, tôi đã đối xử bạc ác với con dâu mà quên mất rằng con dâu tôi cũng là người, cũng cần yêu thương và hạnh phúc.
Tôi lấy chồng năm 19 tuổi, thời tôi khi đó, tầm tuổi này con gái đã yên bề gia thất. Nhưng tôi bạc phận, lấy chồng được gần chục năm, sinh được một con trai lên 8 thì chồng tôi mắc bệnh nặng qua đời.
Gần 30 tuổi, một đời chồng, một con trai, mọi gánh nặng đổ dồn lên vai tôi. Làm quần quật đủ nghề, xoay đủ thứ, có lúc tưởng chừng không cầm cự được, nhưng vì con trai tôi buộc phải cố gắng.
Hai mẹ con tôi rau cháo nuôi nhau, vất vả mãi rồi cũng qua, con trai tôi khôn lớn, học hành giỏi giang. Cũng may là ông trời thương tôi vất vả nên bù đắp cho tôi đường con cái.
Con trai tôi tốt nghiệp đại học loại ưu, được một doanh nghiệp lớn mời về làm việc với mức lương cao. Làm được gần 3 năm thì vươn lên chức trưởng nhóm kinh doanh. Ở ngoài, Tuấn – con trai tôi giỏi giang, thành đạt nhưng khi về nhà thì hết lòng chăm sóc mẹ. Con trai là tình yêu lớn nhất, là hi vọng cả đời của tôi.
Năm Tuấn 27 tuổi, lần đầu tiên con tôi dẫn một cô gái về nhà, giới thiệu là người yêu. Con bé khá xinh xắn, ăn nói cũng lễ phép, thú thật, tôi cũng thấy có chút cảm tình.
Đi lại một thời gian thì con trai tôi xin cưới, tôi cũng đồng ý bởi cũng muốn có thêm người chăm sóc, nâng khăn sửa túi cho con trai mình.
Về sống chung nhà một thời gian, không hiểu sao tôi ngày càng thấy khó chịu với Phượng – con dâu tôi. Nhìn cách hai vợ chồng chúng quấn quýt nhau, chăm sóc, cười nói với nhau, tôi thấy ghét và vô cùng khó chịu. Nhiều lúc chỉ muốn kiếm cớ với con dâu nhưng phải cái, Phượng khéo léo quá, nó chẳng bao giờ làm cái gì sai để tôi có cớ.
Ngày trước khi con trai tôi chưa lấy vợ, nó quấn mẹ lắm, đi làm về là chui vào phòng, 2 mẹ con tỉ tê chuyện trò, có hôm còn đòi ngủ với mẹ dù đã gần 30 tuổi đầu. Thế mà từ khi cưới vợ, nó chỉ biết có vợ mình, đi làm về, ăn xong là 2 đứa nó xoắn lấy nhau. Chẳng bao giờ hỏi han mẹ được một câu.
Video đang HOT
Không làm gì được con dâu, tôi bắt đầu quay ra soi mói, tất cả những gì Phượng làm tôi đều thấy ngứa mắt, chướng tai. Có nhiều bữa nó nấu ăn, tôi không thèm động đũa, hoặc giả có bắt buộc phải ăn, cũng qua loa chiếu lệ. Phượng biết tôi không ưa nó, cũng cố gắng để gần gũi tôi, nhưng chả hiểu sao , nó càng làm thế tôi càng ghét. Chỉ vì nó mà mẹ con tôi chia rẽ.
Cưới nhau gần 1 năm mà Phượng vẫn chưa có bầu bí gì, tôi biết Tuấn cũng sốt ruột nhưng trước mặt tôi vẫn không thể hiện gì. Nhưng đấy lại chính là cái cớ hợp lý nhất để tôi tạo sức ép với con dâu. Ngày nào tôi cũng nhắc chuyện con cái. Biết con trai tôi mong con, tôi tìm cách to nhỏ với Tuấn rằng vợ nó thế nọ, thế kia.
Ảnh minh họa
Mưa dầm thấm lâu, một ngày Tuấn có thể không nghe, nhưng nhiều ngày thì tôi thấy nó bắt đầu thái độ với vợ. Thấy vợ chồng nó xích mích, dỗi nhau, chả hiểu sao tôi lại thấy mở cờ trong bụng.
Phượng đi thăm khám nhiều nơi, thấy bảo kết quả bình thường mà không hiểu sao không có bầu. Con trai tôi chán, nó bỏ bê vợ, đi sớm về muộn, có khi ăn chung mâm cũng chẳng nói gì. Lại được tôi thêm thắt mắm muối vào, tình hình vợ chồng nó ngày càng căng.
Cuối cùng một ngày, vợ chồng nó cãi nhau to lắm, tôi thấy Phượng khóc sụt sùi thu dọn quần áo xin về nhà mẹ đẻ. Tôi chẳng giữ.
Nhưng có điều tôi không ngờ được, là sau lần bỏ đi đấy, Phượng đi hẳn. Nó nhờ người về lấy đồ, kèm theo một bức thư gửi con tôi, nói rằng muốn ly thân một thời gian cho cân bằng lại cuộc sống. Con trai tôi đọc thư, chẳng nói năng gì. Từ hôm đấy, nó sống trầm mặc và u uất.
Tuấn đi suốt ngày, nhà có 2 mẹ con mà nó chẳng nói năng gì với tôi. Tôi thấy nó hút thuốc, uống rượu suốt ngày. Không biết bao nhiêu ngày tháng rõng rã, nó đi nhậu nhẹt đến tận khuya mới về. Công việc cũng bỏ bê, đang béo khỏe là thế, con tôi ngày một gầy mòn, ốm yếu.
Mấy tháng con dâu bỏ đi, Tuấn sống như mất hồn. Tôi bắt đầu thấy ân hận vô cùng. Tất cả là do cái nghiệp của tôi. Tôi ích kỷ, tôi yêu con trai tôi mù quáng và chính tôi đã tước mất hạnh phúc của con trai mình.
Nhìn con ngày càng sa sút, tôi đau lòng và tự trách mình, bây giờ tôi phải làm sao để kéo con trai tôi khỏi đám lầy này đây. Tôi phải sửa sai như thế nào, liệu tôi đến xin Phượng tha thứ và quay về, nó có bỏ qua cho tôi không?
Theo Khỏe & Đẹp
Trong đêm tân hôn của cuộc đời mình, tôi lại làm cái chuyện đáng hổ thẹn ấy!
Sau đêm tân hôn ấy, tôi luôn day dứt, ân hận. Bí mật ấy tôi muốn chôn vùi mãi mãi, vậy mà không ngờ có ngày lại bị lật lên.
Tôi đã kết hôn 9 năm, con trai tôi đã tròn 8 tuổi. Tôi là kế toán một công ty nhà nước. Còn chồng làm chủ một công ty xây dựng. Gia đình tôi trước giờ vẫn êm ấm, hạnh phúc. Tôi có một người chồng thành đạt, yêu thương vợ con hết mực. Có thể nói, bất cứ ai nhìn vào gia đình tôi đều thấy ghen tị.
Hai vợ chồng đều làm ra tiền, con trai ngoan ngoãn học giỏi. Phải nói thêm rằng, trước khi kết hôn với chồng tôi, tôi đã trải qua mối tình đầu sâu nặng với 1 người bạn cùng học phổ thông với cả hai vợ chồng. Chồng tôi biết tất cả và anh chấp nhận tha thứ, vẫn đón nhận tôi, yêu thương tôi vô điều kiện.
Người yêu trước đã phụ bạc tôi để chạy theo 1 người con gái có điều kiện hơn. Ngày ấy, tôi tưởng chừng mình đau khổ, không sống nổi nhưng rất may có T, chồng hiện tại của tôi, động viên, chia sẻ, luôn bên cạnh tôi. Sau 1 năm kiên trì bên cạnh, chăm lo, quan tâm thì tôi cũng động lòng với anh. Chúng tôi tổ chức đám cưới trong niềm vui và hi vọng.
Trong đám cưới của chúng tôi thì N, người yêu cũ của tôi, cũng đến dự. Vợ chồng tôi vẫn vui vẻ chào đón vì như chồng tôi nói: "Mọi chuyện đã là quá khứ. N vẫn là bạn học của chúng mình".
Đám cưới đã xong, chồng tôi mải mê chúc tụng với bạn bè nên say mềm, không biết trời đất là gì. Phải nhờ bạn bè dìu về phòng. Và người dìu chồng tôi về không ai khác chính là N.
Thực lòng dù bị N phụ tình nhưng khi ấy tôi vẫn còn yêu anh ta rất nhiều. Sau khi đưa chồng tôi về phòng ngủ, N nói muốn gặp riêng tôi một lúc để xin lỗi trước khi tôi trở thành vợ T mãi mãi. Lúc đó, do cảm xúc dâng trào, lại thêm chút say say của men rượu nên tôi đồng ý gặp riêng N.
Chẳng ngờ, sau khi thêm mắm dặm muối giãi bày mọi chuyện, N chủ động vuốt ve tôi. Còn tôi thì tin rằng N có nỗi khổ tâm, đã yếu mềm ngả vào vòng tay N. Chính trong đêm tân hôn của đời mình, tôi lại phản bội chồng và làm cái chuyện đáng hổ thẹn ấy.
2 tháng sau tôi phát hiện mình có thai. Chồng tôi rất vui mừng, còn tôi thì hoang mang không biết đứa con đó là của chồng mình hay của N. Những ngày tôi mang thai, và sau này, khi con tôi lên 8 tuổi, chồng tôi luôn yêu thương hai mẹ con tôi hết mực. Tôi cũng không gặp lại N sau đêm tân hôn ấy, nhưng trong lòng tôi thì luôn day dứt, ân hận về những gì mình đã làm.
Mới gần đây tôi mới biết, chồng tôi và N vẫn qua lại, là đối tác làm ăn của nhau. Mọi chuyện có lẽ tôi sẽ chôn dấu trong lòng nếu như không có chuyện tày đình xảy ra. Con trai tôi bị tai nạn trên đường đi học thêm về. Cháu được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, mất máu nhiều. Nhưng cháu thuộc nhóm máu hiếm mà bệnh viện không còn đủ, buộc lòng phải lấy máu người nhà. Tôi và chồng cùng mấy người em bên chồng vào xét nghiệm nhưng không ai có chung nhóm máu với con trai tôi.
Trời đất như sụp đổ, mọi người chạy đi khắp nơi tìm người cho máu, liên hệ với các bệnh viện khác. Nếu không có đủ máu để phẫu thuật chắc con trai tôi sẽ không qua nổi. Trong cơn hoảng loạn của mình, tôi chợt nhớ đến N, tôi gọi điện cho anh đến xét nghiệm trong sự ngỡ ngàng của chồng. N nghe thông tin tôi nói qua điện thoại nên cũng lờ mờ hiểu chuyện gì đang xảy ra. N vào làm xét nghiệm và quả thực nhóm máu của anh phù hợp. Cô ý tá mang kết quả ra và vui mừng reo lên: "Đây rồi, may quá bác sĩ ơi. Bố cháu về kịp, có máu rồi".
Chồng tôi nghe mồn một những lời nói của cô y tá, nhìn tôi trân trân với khuôn mặt thất thần. Anh cười chua chát, ngồi sụp xuống ghế, tuyệt vọng. Suốt mấy tiếng con trai làm phẫu thuật, anh không nói, cũng không nhìn tôi lấy một lần. Ngày hôm sau, khi con trai được chuyển qua phòng hồi sức thì anh nói sẽ đi công tác một thời gian.
Một tuần vừa rồi, anh vẫn gọi điện hỏi thăm sức khỏe của con qua bác sĩ điều trị, tuyệt nhiên không hỏi tôi một lời. Tôi ngầm hiểu anh đã biết sự việc, nhưng tôi không đủ dũng cảm để gọi điện cho anh thú nhận mọi chuyện. Liệu chồng tôi có tha thứ cho tôi không? Tôi đã định mang theo bí mật đó mãi mãi, nhưng giờ mọi chuyện đã lộ. Tôi sợ phải đối mặt với chồng mình, với N và hơn tất cả là đối mặt với contrai tôi. Liệu cháu có thể vượt qua và chấp nhận cú sốc này không? Xin mọi người hãy giúp đỡ và cho tôi lời khuyên?
Theo tri thuc tre
Nghĩ chồng ly hôn để về quê cưới vợ mới, tôi hận anh cho tới khi biết sự thật Ba tháng sau một người họ hàng xa nhà chồng bảo chồng cũ của cô về quê cưới vợ mới nên Nga điên lắm. Cô muốn xem cô ta hơn cô ở chỗ nào mà anh bỏ cô, bỏ việc về quê như thế. 23 tuổi Nga kết hôn với người đàn ông hơn mình 4 tuổi, gia cảnh trung bình. Cô yêu...