Tôi ân hận vì chọn “đũa lệch”
Chưa bao giờ tôi nói với mẹ hay với chồng rằng tôi ân hận vì cuộc hôn nhân đó, nhưng thực tế tôi đang ân hận…
Chưa bao giờ tôi nói với mẹ hay với chồng rằng tôi ân hận vì cuộc hôn nhân đó, nhưng thực tế tôi đang ân hận…
Tôi tốt nghiệp đại học, học xong đi làm tôi yêu một người đàn ông hơn tôi 2 tuổi, nhưng anh chỉ học hết cấp 3. Bù lại, anh đẹp trai, trắng trẻo và dẻo mép. Anh nói yêu tôi, và tôi thì yêu cái vẻ bề ngoài của anh. Tôi chẳng nghĩ được gì khác ngoài mong muốn làm vợ anh.
Bố mẹ tôi phản đối, mẹ tôi cũng phân tích cho tôi rất nhiều giống như bố mẹ em Vân đã từng nói với Vân bây giờ, nhưng tôi vẫn không nghe. Bố mẹ còn nhờ cả cô, dì, chú, bác và bạn bè của tôi tác động để tôi bỏ anh, nhưng tôi vẫn không bỏ.
Không nói được tôi, bố mẹ quay sang nói người yêu tôi, mỗi lần anh đến nhà là bố mẹ tôi mắng, nói như đuổi về để anh thấy thế mà không tiếp tục yêu đương tôi, nhưng anh vẫn cứ đến.
Trong khi bố mẹ tôi tìm đủ mọi cách để cấm cản, kể cả việc không chấp nhận tôi là con nếu tôi vẫn quyết tâm lấy anh, nhưng tôi vẫn không chia tay với anh. Tôi cứ nghĩ đơn giản, có tình yêu người ta sẽ có hạnh phúc khi sống bên nhau.
Video đang HOT
Thời gian đó, bố mẹ tôi rất đau lòng và tiều tụy đi nhiều, có những lần mẹ vừa nói vừa khóc và như van xin tôi, bởi người yêu tôi không chỉ không học hành gì mà lại còn nhà nghèo, đông anh em. Mẹ sợ tôi sẽ khổ.
Nhưng tôi vẫn quyết tâm xin bố mẹ cho tôi cưới anh, chưa bao giờ bố mẹ đánh tôi, vì tôi là một cô gái ngoan ngoãn từ bé, lúc nào cũng chăm chỉ học hành, làm học sinh giỏi 10 năm phổ thông, làm cho bố mẹ rất hài lòng,… nhưng lần đó bố mẹ đã đánh tôi.
Cái tát thật đau đến bây giờ tôi vẫn nhớ, mẹ nói với tôi rằng: “Mày thích thì cứ lấy đi, sướng khổ đừng về đây kêu bố mẹ!” Rồi mẹ khóc, và tôi cũng khóc.
Đám cưới của tôi được tổ chức sau đó, ai cũng khen chúng tôi đẹp đôi, nhưng đó chỉ là hình thức bên ngoài, còn bên trong nó là cả một sự “khập khiễng”. Cưới nhau về, tôi và chồng không tìm được tiếng nói chung, trong khi tôi nhìn vấn đề sâu sắc và xa xôi hơn thì chồng tôi lại hời hợt, anh bê trễ mọi việc và tự ti với trình độ của mình nên chẳng đi xin việc ở đâu.
Suốt ngày anh ở nhà, đi lang thang tán dốc với bạn bè, và nghen tuông bóng gió với tôi, anh nghĩ ra đủ chuyện, anh cho rằng mình kém cỏi và lo lắng lúc đi làm tôi hẹn hò với ai đó, rồi sẽ có ngày tôi bỏ rơi anh.
Tôi phải vất vả lắm mới xin được việc cho chồng và kéo chồng ra khỏi những suy nghĩ quái dở đó. Bây giờ chồng tôi cũng đi làm, cũng có thu nhập, nhưng thu nhập của anh chỉ đủ cho chi tiêu của bản thân anh trong một tháng, có khi còn thiếu. Còn lại mọi chi tiêu trong gia đình, con cái, đều phải dựa vào đồng lương của tôi.
Gần 10 năm sau ngày lấy chồng, ngoài 2 đứa con, vợ chồng tôi chẳng sắm sửa được thứ gì, vẫn ở trong cái gian nhà cũ kỹ bố mẹ đẻ tôi mua cho sau 2 năm chúng tôi làm đám cưới.
Mỗi lần đến chơi, thăm con, thăm cháu, mẹ đẻ tôi lại đưa cho tôi tiền, có lần tôi nhận, có lần không dám nhận,… và kể cả nhận hay không nhận thì nhìn vào ánh mắt mẹ tôi biết mẹ đang rất buồn, rất lo lắng cho tương lai của tôi.
Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi ân hận vì cuộc hôn nhân này với mẹ, vì tôi sợ mẹ buồn, tôi cũng chưa bao giờ dám nói với chồng rằng ân hận vì đã làm vợ anh, nhưng thực sự tôi cảm thấy vô cùng ân hận. Cảm ơn Vân, cảm ơn diễn đàn của Báo Đất Việt đã cho tôi có cơ hội để kể câu chuyện của mình.
Theo VNE
Những cô gái đẹp có trái tim vô cảm
Họ như chim sợ cành cong, nhìn thấy đàn ông là lại thấy những vết thương lòng, rất khó tiếp cận và cảm hóa.
Đó là cách người ta nói về những cô gái có sự thu hút với nhiều đàn ông nhưng chẳng ai có thể làm tan chảy trái tim băng của họ. Phải chăng họ thật sự vô cảm? Có hai trường hợp, một là họ không muốn từ bỏ sự tự do và chưa bao giờ biết rung động. Hai là họ từng yêu cháy bỏng và tổn thương rất nhiều, không còn muốn đặt niềm tin và tình cảm vào bất kỳ ai nữa.
Trường hợp thứ nhất, trái tim của người phụ nữ luôn nhạy cảm, sâu xa, chẳng ai có thể hiểu được họ nghĩ gì. Vì thế, những hành động họ thể hiện ra chưa chắc là điều họ mong muốn. Chinh phục một cô gái đẹp trước mấy chục "vệ tinh" là điều chẳng dễ dàng. Với phim ảnh thì mọi chuyện có vẻ tốt đẹp, chỉ cần yêu hết lòng, cuối cùng người đẹp cũng hiểu ra và đáp lại. Thực tế thì không đơn giản như vậy, có được đã vật vã, giữ được còn khó hơn gấp trăm lần.
Thế nhưng không phải cô gái đẹp nào cũng kiêu kỳ hay dễ thay đổi. Chỉ là vì họ đã quen với việc được chiều chuộng, lấy lòng nên không dễ rung động trước những chiêu thức của các anh. Một cô gái xinh đẹp mà không có ai thì chắc chắn nội tâm rất phức tạp, bạn phải đủ nhạy cảm và tinh tế để nhận ra điều các nàng muốn. Cộng với tình cảm thật lòng, sự kiên nhẫn thì phá vỡ "tảng băng" đó không phải là điều bất khả thi, vì dẫu sao, trái tim nàng vẫn còn nguyên vẹn, nếu có được nàng thì tất cả niềm tin, tình yêu, sẽ thuộc về bạn. Và phải đủ bản lĩnh để giữ được điều đó lâu dài.
Trường hợp thứ hai, nếu tình yêu không đủ lớn thì bạn nên bỏ cuộc. Họ như chim sợ cành cong, nhìn thấy đàn ông là họ lại nhìn thấy những vết thương lòng, rất khó tiếp cận và cảm hóa. Họ chỉ xã giao nên muốn thân thiết là điều chẳng dễ dàng. Chỉ có sự bao dung, nhẫn nại và tình yêu to lớn mới có thể giúp họ tạm lãng quên nỗi đau, để có can đảm một lần nữa, đưa hình bóng một người vào trái tim vốn đầy những vết thương. Nhưng bạn cũng sẽ mệt mỏi với sự dè chừng của họ.
Họ có thể yêu bạn say đắm, hy sinh cho bạn nhưng họ sẽ không bao giờ tin tưởng tuyệt đối vào bất kỳ ai nữa. Các cô gái xinh đẹp trước khi biết yêu hoặc bước vào tình yêu đầu, thường mơ về một đối tượng nào đó tương xứng, giỏi giang, yêu thương, chiều chuộng. Họ lãng mạn, bay bổng và luôn mơ về tương lai tươi sáng. Nhưng với các cô gái từng tổn thương, điều họ mong muốn rất đơn giản. Họ cần sự bình yên bên người yêu thương thật lòng và lâu bền, họ khao khát một tình yêu chân thật, không còn bóng dáng của nước mắt và sự lừa dối. Nếu không thể tìm ra hoặc không đủ lòng tin vào cuộc đời, họ sẽ chọn cô đơn như một cách tự bảo vệ.
Tôi từng yêu rất nhiều, đã nếm trải rất nhiều hương vị tình yêu mang lại, ngọt bùi - đắng cay, đủ cả. Dù đa sầu đa cảm nhưng tôi không như các thi sĩ mà tuyên bố những câu như thà yêu để bị tổn thương còn hơn là không có người yêu. Có nhiều khi tôi rất người mộ các cô gái xinh đẹp độc thân. Họ sống vui vẻ mà không phụ thuộc vào tiền hay tình cảm. Họ không làm tổn thương ai cũng như không cho ai cái quyền làm tổn thương họ. Cuộc sống tự do.
Cũng có khi nhìn người ta bên nhau mà đôi phút tôi chạnh lòng nhưng chỉ là một chút thôi vì họ biết còn nhiều điều ý nghĩa hơn tình yêu, đón chờ họ mỗi ngày. "Sống độc thân cho trai nó thèm" là câu nói đùa vui của họ và cũng không sai tẹo nào. Họ sẽ chẳng phải chịu những đau khổ do tình yêu mang lại. Với tôi, thà không có còn hơn có rồi mất. Tôi thật sự rất sợ và ám ảnh những đêm khuya một mình với nước mắt mặn, đôi môi khô khốc. Tôi sợ sự thay đổi.
Trong tình yêu, tôi chưa bao giờ yêu cầu điều gì dù tôi hoàn toàn có thể có được. Tôi không cần cuộc sống xa hoa, không cần người yêu lý tưởng với đầy đủ các tiêu chuẩn, tôi không cần những món quà đắt tiền, không đòi hỏi những "lời có cánh" hay những trò lãng mạn. Điều tôi cần, thật ra rất đơn giản nhưng liệu có mấy ai làm được?
Các cô gái xinh đẹp của tôi, nếu có thể thì hãy tận hưởng những tháng ngày không vướng bận và để tâm tư thanh thản. Cô đơn không đáng sợ, điều tồi tệ là ai đó lôi bạn ra khỏi sự cô đơn rồi bước đi, để bạn bơ vơ, tuyệt vọng giữa dòng đời.
Theo Ngoisao
Bố mẹ giận vì tôi yêu em mồ côi Bố mẹ tôi là công chức, có địa vị nên sợ mất thể diện. Họ bảo sẽ từ chức, bỏ về quê nếu tôi cứ cố cưới em. Năm nay tôi 27 tuổi, là con trai lớn trong nhà. Tôi và em quen nhau từ ngày học đại học. Hai đứa chúng tôi bằng tuổi nhau. Sau khi đi làm được một năm,...