Tôi ân hận còn vợ hóa điên vì mất đi đứa con duy nhất chỉ vì lời thách đố
Nghe lời thách thức của tôi, mấy người anh em nhà vợ hùng hổ mang rượu ra thách đố, hết chén này đến chén khác tôi chẳng sợ ai mà quyết &’chơi’ hết.
Đứa con trai duy nhất của hai vợ chồng đã học lớp 5 rồi nhưng vợ chồng tôi quyết định không sinh nữa, không phải vì nhà không có tiề.n mà ngược lại, hai vợ chồng tôi mỗi tháng thu nhập cả trăm triệu đồng. Học theo lối sống của các nước phát triển, chúng tôi quyết định chỉ sinh một con để hai vợ chồng có nhiều thời gian hưởng thụ cuộc sống như đi du lịch mỗi tháng hay đi ăn uống, chơi bời ở những nơi lãng mạn, sang trọng, sắm sửa quần áo sành điệu cho cả nhà, trang trí nhà cửa. Chính vì vậy, dù làm nhiều tiề.n vậy nhưng tháng nào chúng tôi cũng chỉ tiết kiệm được có mấy triệu thôi.
Để tránh sinh con ngoài ý muốn và áp lực từ phía bố mẹ, tôi quyết định đi triệt sản để không còn tư tưởng sinh thêm nữa làm gì cho vất vả. Từ sau ngày con trai biến thành “thái giám”, bố mẹ tôi không còn nói được gì nữa và vợ chồng tôi cũng dễ thở hơn.
Bình thường tôi không phải là một thằng đàn ông thích uống rượu, chẳng qua nhấp vài chén để cho không khí được khấy động vui vẻ thôi. Vậy mà chẳng hiểu hôm ấy “ma xui quỷ khiến” thế nào tôi uống như người điên. Có lẽ đó là cái ngày định mệnh khi cả nhà tôi trở về quê vợ để ăn giỗ, trên đường về, thằng con tôi nói nhiều lắm, nó ôn lại đủ thứ chuyện vui của gia đình từ khi nó sinh ra đến lớn lên. Nghe nó nói nhiều sốt ruột, tôi mắng nó vài lần nhưng chỉ được một lúc rồi mồm nó lại phát như cái loa khiến tôi chịu thua.
Lâu không về quê vợ nên mọi người đón tôi như là khách hạng sang, hết người này đến người khác chúc rượu, với sự nhiệt tình hiếu khách của anh em nhà vợ, tôi không thể từ chối một ai. Còn vợ tôi ở bên cạnh cứ luôn miệng nhắc:
- Thôi anh đừng uống nữa, chiều anh còn phải lái xe về nữa cơ mà, không an toàn đâu.
- Em yên tâm, tửu lượng của anh rất tốt.
Video đang HOT
Lâu không về quê vợ nên mọi người đón tôi như là khách hạng sang, hết người này đến người khác chúc rượu (Ảnh minh họa)
Nghe lời thách thức của tôi, mấy người anh em nhà vợ hùng hổ mang rượu ra thách đố, hết chén này đến chén khác tôi chẳng sợ ai mà “chơi” hết. Thấy tôi uống nhiều quá vợ tôi sốt ruột đuổi khéo mọi người về, đến lúc không còn ai để uống nữa tôi quay ra chử.i vợ:
- Đúng là loại đàn bà chỉ biết đến thế là cùng, anh em tôi lâu ngày gặp nhau uống mới có tí mà đã ngăn cản. May tôi không phải là kẻ nát rượu đấy, nếu tôi mà say triền miên chắc cô tr.a tấ.n đến chế.t mất.
Bị chồng chử.i lớn tiếng ngay trước mặt bố mẹ đẻ, vợ tôi câm nín không nói được gì lại lấy nước mắt ra để nói chuyện. Chẳng nói gì nữa, tôi đi khật khà khật khưỡng vào giường ngủ một giấc, mới đặt lưng được một lúc toàn thân vẫn còn rất mệt mỏi mà con đã vào gọi dậy:
- Bố ơi về nhà đi 4h chiều rồi đấy, bố ngủ 3 tiếng rồi còn gì nữa dậy chở mẹ con về đi, mai con còn phải đi học nữa mà.
Nghe những tiếng nài nỉ của con, tôi cố gắng gượng dậy mặc quần áo rồi chào mọi người lên xe đi về nhà. Trong người vẫn còn men say nên tôi phóng xe rất nhanh, vợ tôi ở phía sau liên tục đậ.p lưng bắt tôi đi từ từ cẩn thận vào, nhưng tôi phớt lờ lời nhắc nhở của vợ cứ phóng trên đường thoáng đãng, tôi thoải mái đán.h võng thật sảng khoái, mở cửa hít khí trời. Gió thoảng qua khiến mắt tôi cứ nhắm nghiền vào, cố mở ra nó lại đóng vào, rồi chỉ một cái chợp mắt trong giây lát tôi đã không thể nhìn thấy một chiếc xe công đang chạy tắt ngang trước mặt và xe của tôi đâ.m rầm vào chiếc xe khổng lồ đó.
Cú va đậ.p quá mạnh khiến tôi tỉnh ngủ, phần đầu xe phía con tôi ngồi bị bẹp dí lại khiến má.u m.e nó chảy đầy người, còn tôi không thể nhấc chân ra được vì đang bị kẹt cứng. Sau khi nhờ sự cứu giúp của người đi đường, cả gia đình tôi cũng thoát khỏi chiếc xe của chính mình với tổn thất nặng nề. Sau nhiều ngày con tôi nằm bất động trong bệnh viện, nó đã không vượt qua được cái chế.t, nó đã rời b.ỏ v.ợ chồng tôi đi mà không nói một lời nào.
Chứng kiến cái chế.t của con, tôi như một người điên, nhiều ngày sau đó tôi không ăn không uống, suốt ngày ngồi bên mộ của con để nói lảm nhảm, vợ tôi thì nằm lì trên giường khóc từ ngày này qua ngày khác. Anh em, bạn bè đến động viên tôi mỗi ngày, thời gian cũng làm tôi nguôi ngoai, người chế.t thì đã chế.t, người sống vẫn phải sống. Tôi kìm nén nỗi đau khổ bắt đầu trở lại công việc của mình.
Còn vợ tôi không nằm lì trên giường nữa mà cô ấy bắt đầu có những biểu hiện lạ của bệnh thần kinh, cứ nói trước quên sau, thỉnh thoảng đứng trước ảnh con trai tôi rồi cười toáng lên, ôm chằm chằm bức ảnh mà khóc, còn gọi tôi là con nữa. Có lẽ bị mất con trai là cú sốc quá lớn với vợ tôi nên em đã không chịu nổi mới ra nông nỗi này. Nhìn vợ mỗi ngày một tiều tụy tôi day dứt, dằn vặt chính bản thân mình, giá mà hôm đó tôi nghe lời vợ, uống ít rượu thôi thì gia đình tôi chẳng xảy ra chuyện chia lìa thế này đâu.
Ngồi chải tóc cho vợ, nhìn cô ấy cứ ngơ ngơ mà tôi đau quặn thắt tim can, đứa con duy nhất của chúng tôi đã ra đi, bây giờ vợ chồng tôi không thể sinh con được nữa. Hàng ngày chỉ biết nhớ con khôn nguôi và tự vấn về những việc mình đã gây ra, nỗi đau dường như đang gặm nhấm dần cơ thể của tôi, từ một người béo tốt tôi chở thành một người đàn ông gầy còm, ốm yếu chỉ trong vòng có 1 tháng. Không biết đến bao giờ tiếng cười mới trở lại trong gia đình tôi đây.
Theo Afamily
Tôi vĩnh viễn mất vợ vì thói trăng hoa giờ ân hận đã quá muộn
Sống hết cuộc đời này tôi vẫn không thể tự tha thứ cho mình được. Tôi đã giế.t v.ợ không dao, không kiếm... Tôi ân hận lắm, chỉ tại một phút trăng hoa mà tôi phá nát gia đình nhỏ chủa chính mình.
Vợ tôi là một người phụ nữ truyền thống, rất nhân hậu và đảm đang. Tôi là mối tình đầu của cô ấy. Vợ rất yêu tôi, tôi biết điều đó và tôi cũng yêu cô ấy rất nhiều.
Chúng tôi cưới nhau đã 8 năm 3 tháng, có hai con nếp tẻ đủ cả. Bố mẹ tôi yêu thương vợ và xem cô ấy như con đẻ của mình. Tất cả mọi người hai bên nội ngoại không ai có thể chê trách cô ấy một lời nào vì vợ tôi rất chu đáo.
Moi chuyên trôi qua êm đêm như thê cho đên năm thư 8 luc nay tôi bị hấp dẫn bởi một người phụ nữ trẻ cùng công ty. Tôi chính thức căp bô bên ngoai va giâu giêm rât gioi. Vợ không hê hay biêt việc làm sai trái của tôi. Cô ấy ngay ngay vân chăm chi đi lam cung phung nha chông, chăm con chăm chông chưa 1 lơi oan thán.
Ảnh minh họa.
Rôi đêm định mệnh ấy đã tới. Hôm đó, tôi và cô bồ trẻ nổi hứng vào nhà nghỉ để "đổi gió". Tôi hồn nhiên ôm người tình bé nhỏ đi vào nhà nghỉ mà không hề hay biết vợ đang đứng trước mặt. Cô ấy nhìn chúng tôi với vẻ mặt căm hờn tột độ. Hai hàng nước mắt của vợ cứ trào ra mà không kìm được. Bỗng cô ấy quay mặt đi và chạy thật nhanh. Tôi bỏ mặc cô bồ và chạy theo vợ nhưng không kịp. Khi vợ băng qua đường, chiếc xe tải từ đâu lao tởi đã hất văng cô ấy ngay trước mặt tôi. Tôi vô cùng hoảng loạn, chạy lại đỡ vợ dậy... Trời ơi... một vũn.g má.u chảy ra từ đầu vợ. Tôi cuống cuồng gào tên cô ấy nhưng vợ đã không tỉnh nữa. Cô ấy đã ra đi mãi mãi ngay trước mặt tôi... vì lỗi lầm của chính tôi...
Trong ngày đưa tang vợ... Tôi không dám nhìn thẳng vào ảnh mắt của cô ấy trong di ảnh. Tôi sợ, tôi ân hận, tôi ghê tởm chính bản thân mình. Nhìn hai đứa con thơ tôi lại không cầm nổi nước mắt. Tôi khóc òa như đứ.a tr.ẻ. Tôi thương vợ, thương con và hận chính bản thân mình. Sống hết cuộc đời này tôi vẫn không thể tự tha thứ cho mình được.
Theo Afamily
Mê trai đẹp và giàu, tôi rơi vào bẫy tình sở khanh Tôi như người đi trong mơ vì nghĩ mình sắp thành "bà hoàng" như lời Sinh rót vào tai tôi. Tôi biết Hợp từ những năm học cấp 2 trường làng, nhưng mãi đến khi vào cấp 3 trường huyện chúng tôi mới thân nhau. Nhà Hợp cách nhà tôi khoảng hơn 1 cây số, sáng nào Hợp cũng chịu khó dậy sớm,...