Tôi ám ảnh chuyện lợi dụng anh khi yêu
Ngay cả khi đã có chồng con, tôi vẫn luôn cắt rứt lương tâm vì đã lợi dụng anh. Chắc anh khinh bỉ tôi lắm.
Cách đây 10 năm, tôi yêu một người bạn học cùng lớp buổi tối. Anh hơn tôi 4 tuổi, đẹp trai và hiền lành. Mọi người luôn bảo hai chúng tôi thật đẹp đôi. Anh là người yêu lý tưởng và tôi không chê trách gì ở anh hết. Nhưng chỉ có một điều là ngay từ đầu tôi đã xác định anh là người yêu nhưng tôi không thể lấy làm chồng.
Thứ nhất, anh là người tỉnh lẻ. Nếu tôi lấy anh, chúng tôi sẽ không có nhà. Thứ hai là cả hai chúng tôi không có công việc ổn định. Thứ ba là tôi hay giận dỗi nhưng anh không bao giờ làm lành với tôi, kể cả là anh sai. Nếu tôi không nói thì anh cũng im lặng. Có khi cả tuần anh cũng không chịu mở lời trước. Điều này làm tôi buồn và ức chế. Nhưng tại sao tôi đã xác định không lấy anh mà vẫn nhận lời yêu?
Thú thật tôi yêu anh là một sự tính toán. Thứ nhất vì anh rất hợp để đi bên cạnh tôi. Thứ hai, anh học cùng lớp thì có thể đưa đón tôi đi học vì anh có xe máy, còn tôi thì không. Thời gian học của chúng tôi là hai năm thì trong thời gian đó, ngày nào anh cũng tới nhà đón tôi. Chúng tôi cùng đi học và cùng về. Nhưng thường thì về muộn nên sau khi tan học, chúng tôi hay đi ăn thêm cái gì đó. Cũng chỉ là ăn uống đơn giản, khi thì phở, lúc lại bún, xôi… và những lần như vậy, anh luôn là người trả tiền. Bởi anh là con trai và anh biết tôi cũng không có tiền. Đúng là tôi đã lợi dụng anh và điều này đã làm tôi xấu hổ, cắn rứt lương tâm suốt 10 năm nay. Lúc nào tôi cũng nghĩ về chuyện đó. Nó cứ luẩn quẩn trong đầu tôi và xuất hiện ngay cả trong giấc mơ. Tôi rất hay mơ là tôi tới gặp anh và hỏi anh nghĩ gì về tôi? Có phải anh nghĩ tôi xấu xa lắm không? Mỗi lần như vậy đều làm tôi đau khổ.
Khi chúng tôi còn yêu nhau, hình như anh đã nhận ra điều đó. Có lần anh nói với tôi là anh chưa bao giờ nghe thấy tôi nói yêu anh. Tôi chỉ biết trả lời là tôi yêu anh hay không thì anh phải cảm nhận được chứ. Rồi có lần anh lại kể với tôi là bạn bè anh và thầy bói nói với anh là tôi không yêu anh đâu, một lúc nào đó tôi sẽ rời khỏi anh… Nhưng lúc như vậy, tôi chỉ biết cười trừ.
Khi thời gian học gần xong thì cũng là lúc tôi viết cho anh một bức thư dài và nói lời chia tay. Dường như anh cũng biết ngày này rồi cũng sẽ tới nên anh không nói gì. Tôi cũng không biết anh có giận tôi không vì từ đó chúng tôi không gặp mặt, không nói chuyện với nhau nữa. Anh tự dưng biến mất khỏi tôi, không trách mắng cũng không giải thích, níu kéo. Nhiều lần, tôi tự hỏi hay anh cũng đã chờ đợi lời chia tay đó từ lâu? Thấy tôi nói như vậy thì anh sướng quá, chia tay luôn và sợ tôi níu kéo nên không muốn gần tôi chăng?
Một lần, tôi lấy hết can đảm để gọi điện cho anh. Tôi hỏi anh là có phải anh ghét em lắm không? Anh trả lời là không và anh bảo tôi tắt máy để anh gọi lại nhưng anh cũng mất hút luôn. Lạ một điều là từ ngày đó, các bạn trong lớp cũng không ai biết tin gì về anh nữa. Thỉnh thoảng cũng có người đồn anh đã đi nước ngoài. Tôi không biết tin gì về anh.
Sau đó, tôi lấy chồng. Chồng tôi là Việt kiều Đức. Khi cưới xong, chồng tôi quay lại Đức và tôi ở lại lo giấy tờ, khi đó tôi đang mang bầu. Bất chợt, anh tới chỗ đứa bạn thân của tôi chơi. Bạn tôi kể cho anh chuyện tôi đang đi lo giấy tờ để sang Đức đoàn tụ với chồng. Nghe đến đó, anh cười khẩy, nụ cười mà theo lời bạn tôi kể đã làm cho tôi buồn. Anh đang khinh bỉ tôi chăng?
Có phải anh nghĩ là tôi tham giàu nên giờ phải nhận hậu quả, tôi không đi được, phải ở nhà nuôi con một mình? Cứ tưởng tượng ra nụ cười đó mà tôi thấy rùng mình. Thật sự, ban đầu tôi đến với anh là do sự tính toán của tôi nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Cuối cùng tôi yêu anh thật. Khi tôi gọi điện cho anh là tôi đã xác định sẽ chấp nhận tất cả để lấy anh làm chồng. Nhưng khi đó là chính anh từ chối tôi.
Video đang HOT
Tôi và anh yêu nhau trong sáng và chưa bao giờ đi quá giới hạn nên tôi không có lỗi với chồng. Nhưng tôi lại thấy có lỗi với anh. Bạn tôi nói tôi đã nghĩ quá nhiều vì khi hai người yêu nhau, anh ấy đưa đón tôi và cho tôi ăn uống là chuyện rất bình thường. Tôi không mắc nợ gì anh ấy. Thế nhưng, trong thâm tâm tôi vẫn cứ cắn rứt và nghĩ rằng tôi đã lợi dụng anh. Nói thật, nếu tính được ra bằng tiền thì bây giờ tôi có thể đền bù lại cho anh gấp bao nhiều lần cũng được. Có lẽ nếu trả lại được cho anh thì tôi sẽ thấy thanh thản hơn.
Gần đây, tôi nghe nói đã có người nhìn thấy anh. Tôi chỉ biết anh ở Vĩnh Phúc nhưng nhà anh ở đây thì tôi không biết. Tôi muốn tìm anh thì chắc cũng có thể sẽ tìm ra được. Tôi muốn gặp anh để hỏi anh nghĩ gì về tôi? Anh giận, anh ghét, anh yêu, anh nghĩ tôi lợi dụng, anh từng muốn bỏ tôi hay cuộc sống của anh bây giờ thế nào…
Thật sự có rất nhiều điều tôi muốn hỏi anh nhưng chồng tôi hay ghen. Tôi sợ vợ chồng rạn nứt nếu anh biết tôi gặp lại người xưa. Nhưng không gặp thì tôi cắn rứt lương tâm lắm. Tôi nên làm gì bây giờ? Có nên gặp anh không? Và trong trường hợp tôi lợi dụng anh đưa đón và cho tôi ăn uống suốt hai năm như vậy thì tôi có phải xấu xa lắm không? Hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ám ảnh cảnh ái ân với người tình
Tôi đã rất hối hận khi phản bội chồng mình... nhưng thật sự, tôi không thể nào quên được những hình ảnh ái ân với anh ngày hôm đó. Anh đã mang đến cho tôi những cảm xúc thật đẹp.
Tâm trạng của tôi bây giờ không thể nào diễn tả được. Lúc này đây, tôi cảm thấy rất khinh bỉ bản thân mình vì đã không giữ được phẩm hạnh của chính mình. Đó là một ngày rất tồi tệ xảy ra với tôi... và tôi đã ngoại tình, nó thật là khủng khiếp!
Tôi là người đã lập gia đình nhưng chưa có con. Vì tính chất công việc nên chồng tôi thường xuyên vắng nhà. Hiện tại tôi đang làm cho một công ty tư nhân tại Hà Nội, mọi chuyện sẽ cứ bình yên trôi đi như thế nếu không có một ngày, Sếp nói với tôi rằng " Anh luôn nhớ tới em trong mọi sinh hoạt của mình!".
Đầu tiên tôi thấy mọi chuyện rất bình thường, thậm chí tôi còn khuyên anh ấy rằng, anh hãy trân trọng những gì mình đang có và tình cảm anh dành cho tôi chỉ là một chút gì đó thoáng qua thôi. Tôi cũng biết anh là người đã có gia đình và 2 con, anh rất tốt với gia đình và không bao giờ nói xấu vợ hay than vãn một điều gì về cuộc sống gia đình cả.
Anh là một người đàn ông thành đạt, bản lĩnh, hiền lành và rất tốt với mọi người. Tất cả những điều tôi biết về anh chỉ có thế và tôi cũng rất nể phục và quý mến anh.
Ngày anh nói với tôi rằng, "Anh luôn nhớ tới em" cũng đã khiến tôi rất bất ngờ. Và hôm đó, anh đã không ngủ được và thức trắng đêm, anh nói với tôi như thế và hẹn tôi ra một quán cà phê ngồi nói chuyện. Nhìn thấy anh với đôi mắt đỏ hoe, tôi nghĩ rằng anh đang nói thật nhưng lúc ấy, tôi vẫn giữ được bình tĩnh mặc dù trong lòng tôi cảm thấy rất thương anh.
Tại sao một người bản lĩnh như anh lại có thể mềm lòng trước một người phụ nữ như tôi? Anh cũng thú nhận với tôi rằng, anh rất bản lĩnh trong công việc nhưng chuyện tình cảm anh cũng không thể kiểm soát được.
Sau hôm đó, có rất nhiều lần anh nhắn tin cho tôi ra nói chuyện riêng nhưng tôi đã khéo léo từ chối. Mặc dù đã từ chối nhưng trong đầu tôi lại luôn nghĩ về anh, (thật xấu hổ phải không các bạn?).
Có một hôm, anh ra ngoài thuê phòng tại khách sạn ngủ lại mặc dù nhà anh ở ngay Hà Nội. Và anh đã nói cho tôi biết địa điểm anh đang ở... nhưng đáp lại, tôi chỉ hỏi anh, "Tại sao anh lại thế?" thì anh bảo "Anh ốm nặng lắm rồi và rất muốn gặp em".
Khi anh nói như vậy, tôi thật sự rất lo lắng vì không biết anh ốm đau như thế nào... nhưng tin nhắn, "A nh khỏe lắm, chỉ ốm về tinh thần thôi" cũng khiến tôi bớt lo lắng phần nào. Rồi sau đó anh nhắn tin, " Đến một ngày đẹp trời, anh sẽ nói cho em biết tất cả"... và chẳng hiểu sao, một người phụ nữ đã có gia đình như tôi vẫn mong chờ "một ngày đẹp trời" đó.
Tôi không thể hiểu được tại sao mình lại trở nên dễ dãi như vậy? (Ảnh minh họa)
Rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đã đến, cái ngày mà tôi không thể nào tha thứ cho bản thân mình được. Anh rủ tôi đi chơi xa và cũng chẳng hiểu vì sao, tôi lại chấp nhận anh một cách dễ dàng như vậy. Có lẽ, tôi muốn kiểm chứng xem tình cảm của anh dành cho tôi như thế nào... và một phần, tôi cũng đang buồn chuyện công ty nên tôi đã nhận lời đi cùng anh cho thanh thản.
Tôi đã nói dối mọi người, kể cả người chồng tôi hết mực yêu thương để được đi chơi một ngày cùng anh. Chúng tôi vào một khu resort và anh đã thuê một căn phòng rất lãng mạn ở đó. Còn tôi, tôi như một kẻ ngốc nghếch và bước theo anh vào căn phòng đó.
Tôi tự trấn an bản thân mình rằng, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu, chúng tôi đến đây chỉ để tâm sự, chuyện trò thôi, vì cả hai người đều đã có gia đình rồi nên cần tìm một chỗ nào đó kín đáo một chút... Thế nhưng, người đời vẫn thường nói, "Khôn ba năm dại một giờ" và tôi đã trở nên dại dột chỉ vì một chút tò mò và hiếu thắng đó.
Khi vào phòng, đầu tiên chúng tôi nói chuyện về cuộc sống, sau đó tôi hỏi anh về nguyên nhân hôm nay anh ra ngoài ngủ... Anh nói rằng, "Vì anh yêu em và muốn gặp em". Rồi chuyện gì đến cũng đến... lúc đó, tôi thấy tim mình đập rất nhanh khi anh đòi hỏi "chuyện ấy".
Ban đầu, tôi cũng đã từ chối anh một cách rất cương quyết... nhưng sau đó thì tôi đã không làm chủ được hành động cũng như tình cảm của mình. Và rồi, tôi như kẻ mất hết lý trí và xoáy sâu mình theo con đường tội lỗi đó...
Sau khi làm chuyện ấy xong, tôi như người mất hồn và tự nguyền rủa mình, " Trời ơi! Tại sao tôi lại phản bội người chồng đã yêu thương và tin tưởng mình như thế?"... Tôi cảm thấy khinh bỉ bản thân mình ghê gớm! Và tại sao tôi lại trở thành một người đàn bà dễ dãi với anh như vậy?
Sau hôm đó, chúng tôi đều thống nhất đây sẽ là lần đi chơi cuối cùng của hai đứa, rồi chúng tôi sẽ chia tay nhau. Và tôi sẽ chấp nhận tất cả vì tôi biết, điều chúng tôi đang làm là điều tồi tệ nhất của hai người đối với gia đình mình.
Kể từ ngày ấy, tôi cảm thấy ân hận và đau khổ vô cùng. Tôi không thể nào quyên được cái ngày mà chúng tôi đã đến với nhau đó... và cứ mỗi lần nghĩ đến nó, tôi cảm thấy rất xấu hổ, xót xa vì đã phụ lòng tin của người chồng hết mực yêu thương và tin tưởng tuyệt đối vào vợ mình. Tôi cũng cảm nhận được rằng, sếp tôi cũng cảm thấy ăn năn, tội lỗi như thế... vì cả hai chúng tôi đã trở thành những kẻ phản bội.
Vẫn biết là mình đã mắc phải một sai lầm rất lớn và không thể tha thứ được... nhưng tại sao trong đầu tôi lại luôn hiện hữu cảnh tôi và anh ấy ái ân? Thật sự, anh đã mang đến cho tôi những cảm xúc thật đẹp mà tôi chưa bao giờ có được với chồng mình.
Tôi biết khi đọc được những dòng tâm sự này, có nhiều bạn sẽ mắng chửi tôi một cách thậm tệ, vì tôi là một người đàn bà không ra gì... nhưng tôi vẫn quyết định viết những dòng tâm sự này, để mong nhận được sự sẻ chia cùng các bạn.
Tôi nghĩ rằng, mình sẽ không bao giờ dám thú nhận chuyện này với người chồng của mình để xin anh tha thứ... mà tôi sẽ mang theo nỗi đau đó xuống mồ khi tôi chết đi.
Nhưng các bạn ạ! Tôi phải làm thế nào để tâm hồn mình có thể thanh thản hơn một chút?
Xin mọi người hãy giúp tôi với!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cám ơn cuộc đời đã đưa em đến với tôi Hôm nay người con gái của tôi đã thêm một tuổi rồi, và thế là em lại già đi. Em luôn bảo: "Thôi anh! đừng nhắc đến ngày đấy nữa, em nghe mà thấy sợ! Em sợ mình già xấu lắm!". Nhưng không sao, em dù có như thế nào anh vẫn cứ yêu em bởi anh đã thề rằng anh sẽ làm...