TỘI ÁC SÁM HỐI P.11: Ám ảnh của tử tù dùng con “làm bùa hộ mệnh”
Rắp tâm giăng bẫy để mang bầu khi đang mang án tử, Nguyễn Thị Kim Oanh đã vô tình đẩy 2 cán bộ quản giáo vào ngục tù tăm tối
Tử tù Nguyễn Thị Kim Oanh
Cách đây 5 năm, chuyện về tử tù Nguyễn Thị Kim Oanh (bị án phạt tử hình vì tội buôn bán trái phép 20 bánh heroin và 26 viên hồng phiến) gây chấn động dư luận vì có liên quan đến 2 cán bộ quản giáo vốn gương mẫu của trại tạm giam Hòa Bình. Nữ tử tù này đã lên một kế hoạch quá hoàn hảo nhằm trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật…
TỘI ÁC:
Những cuộc “săn tình” trong chốn lao tù
Cuối năm 2005, tử tù Nguyễn Thị Oanh (trú tại Thái Nguyên) bị tòa án nhân dân tỉnh Hòa Bình tuyên phạt tử hình vì tội buôn bán trái phép 20 bánh heroin.
Những ngày tháng mỏi mòn bị nhốt trong buồng biệt giam, Oanh bỗng nảy sinh tình cảm với một người tù chuyên làm nhiệm vụ đưa cơm cho các tù nhân khác ở Trại tạm giam Hòa Bình. Với nhan sắc “trời cho”, người đàn bà 3 con này dễ dàng cuốn hút phạm nhân Nguyễn Trường Thiên (SN 1966, trú tại tỉnh Đồng Nai).
Vào thời điểm đó, Thiên sắp được trả tự do, còn Oanh đang đợi đến ngày thi hành án. Thế nhưng, cái ngày ấy sẽ chẳng còn bao giờ xảy ra bởi người đàn bà ấy đã kịp giăng “bẫy tình” hòng thoát khỏi “lưỡi hái tử thần”. Oanh nói yêu Thiên tha thiết ấy vậy mà trước đó, Oanh chủ động “yêu” những nam tù nhân khác khi biết một tử tù nhân buôn bán 5 bánh heroin khác được thoát án tử hình, nhờ đang nuôi con nhỏ dưới 36 tháng tuổi.
“Người tình” đầu tiên của Oanh là Phạm Khắc Thủy, SN 1963, bị án tù chung thân. Trong thời gian yêu Thủy, Oanh đã nhiều lần được Thủy gửi tinh trùng bằng cách cho vào túi nilon và để trong nắp cặp lồng cơm, rồi nhờ phạm nhân chia cơm chuyển cho Oanh. Nhưng đợi chờ mòn mỏi mà không thụ thai, Oanh chuyển hướng sang đối tượng khác. Và người tình thứ 2 này đã giúp cô toại nguyện.
Video đang HOT
Với sự giúp đỡ của 2 cán bộ trại giam là Nguyễn Thuyên và Bùi Văn Quyết, Oanh đã có 5 lần quan hệ với Thiên trong buồng biệt giam trong 7 tháng. Trong những lần đó, Oanh luôn miệng nói với Thiên cứ “vô tư đi” vì mình đã bị cắt thận và cắt dạ con. Thế là, dù mỗi lần, chỉ vào gặp người yêu chớp nhoáng trong vòng 15-20 phút, Oanh đã đạt được mục đích của mình. Lần thứ 3 quan hệ với Thiên, Oanh đã có thai.
Ngay lập tức, nữ tử tù này viết thư về cho người thân và yêu cầu luật sư lên trại giam bảo vệ quyền lợi của mình. Ngày 25/3/2007, Oanh sinh được một cậu con trai kháu khỉnh, bụ bẫm nặng hơn 3kg và đặt tên là Nguyễn Oanh T T.
Lại nói đến 2 cán bộ quản giáo Thuyên và Quyết. Sau những lần mở cửa buồng biệt giam, giúp đôi uyên ương gặp gỡ, 2 người bị phạt tù ngay tại nơi mình đang làm việc. Thuyên bị tòa án tỉnh Hòa Bình tuyên phạt 60 tháng tù giam về tội “lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ”. Chỉ vì số tiền 1,5 triệu đồng do em gái Oanh là Nguyễn Thị Yến hối lộ nhờ “quan tâm” đến chị gái, Thuyên đã đánh mất tương lai khiến gia đình anh rơi vào khủng hoảng. Cha anh vì sốc mà phát bệnh động kinh, mẹ tai nạn giao thông gãy xương đùi nhưng anh lại không thể ở bên chăm sóc, vợ phải bỏ nghề dạy học, lếch thếch mang con về Hà Nội dạy thuê kiếm tiền nuôi con.
Còn Bùi Văn Quyết, 22 tuổi mới vào nghề được 2 năm thì “vấp ngã”. Quyết tâm sự : “Hôm giáp mặt với Nguyễn Thị Oanh, em chẳng nói thêm lời nào nữa. Cảm giác ê chề ứ lên tận cổ. Em giận chị ta sao nỡ lợi dụng lòng tốt của em và anh Thuyên? Còn nhớ, khi Oanh đòi đi khám thai, em còn cười bảo: “Thôi chị đừng “cò quay” nữa, chẳng ích gì đâu”. Nhưng mọi chuyện vẫn xảy ra đúng như trình tự của nó. Chị ta thuê luật sư, gỡ tội tử hình cho mình. Lúc đó em mới té ngửa: Chị ta đã lập mưu đưa mọi người vào bẫy”.
SÁM HỐI:
Ân hận muộn màng của “tử tù có thai”
Không chỉ đẩy 2 người đàn ông hiền lành, lương thiện lâm vòng tù tội, Nguyễn Thị Kim Oanh còn lợi dụng chính tình mẫu tử thiêng liêng vào kế hoạch của mình. Đến khi, mọi việc sắp đặt theo đúng ý đồ, Oanh biện minh chính lòng ham sống, sợ chết và bản năng tham lam chiến thắng, nên đã quyết tâm giữ lấy thai nhi, làm bùa hộ mệnh cho mình.
Trước đó, khi biết tin Oanh mang thai, Thiên từng khẩn khoản đề nghị Oanh phá thai kẻo ảnh hưởng đến người khác. Oanh kể “ Tôi từng có nhiều đêm mất ngủ, suy nghĩ và ám ảnh bởi câu nói chí tình của Thiên: “Hãy nghĩ đến những người đã giúp đỡ mình, đừng vì mạng sống của chính mình mà đẩy họ vào bước đường cùng Oanh ạ”. Oanh cũng nói rằng từng đã có lúc nghĩ đến chuyện đó nhưng những phút yếu lòng qua đi, người đàn bà ấy vẫn quyết tâm thực hiện bằng được kế hoạch của mình.
Nhắc đến 2 người quản giáo đã giúp mình, Oanh bật khóc nức nở nói: “Tôi nợ Thuyên – Quyết một món nợ lớn – Món nợ ân tình này sẽ không bao giờ tôi trả nổi. Bé Thiên Ngọc không có bố mẹ ở bên, nhưng tôi không đau lòng, không thương bằng thương anh Thuyên – anh Quyết. Tôi đã khóc không biết bao nhiêu ngày mỗi khi nhớ về họ. Nỗi đau đó bao gồm cả sự ân hận và mong họ hãy tha thứ cho tôi”.
Có thể tha thứ được không khi cuộc sống của những con người đó phút chốc bị đảo lộn vì bẫy tình của người đàn bà nham hiểm. Và những giọt nước mắt, sự ăn năn của người đàn bà này liệu có là thật khi đã dùng tình yêu, dùng đứa con thơ bé nhỏ để giúp mình thoát án tử hình?
Theo xahoi
Những tử tù không giống ai cho tới tận lúc chết
Có những câu chuyện, đặc biệt là chuyện về những người tử tù khiến ông không bao giờ có thể quên được.
Tử tù được dẫn giải ra pháp trường
Đại tá Bùi Văn Tẳng hiện đang là Giám đốc Trung tâm huấn luyện và Bồi dưỡng nghiệp vụ - Công an TP Hải Phòng. Hơn 40 năm gắn bó với lực lượng Công an, đại tá Tẳng đã đã có gần 10 năm giữ vị trí Giám thị Trại tạm giam Công an TP Hải Phòng. Ông tâm sự, đây là quãng thời gian mà ông nhớ nhất vì nó đã để lại cho ông rất nhiều suy nghĩ về con người và nhân tình thế thái.
Từng khóc cùng tử tù
Trong những năm làm Giám thị Trại tạm giam, tôi luôn tâm niệm một điều, ở bất cứ con người nào, dù có phạm phải những tội ác man rợ đến đâu thì tận sâu trong góc khuất của họ đều có những con đường sáng. Nếu biết khơi dậy niềm tin, ánh sáng lương tâm thì con người ấy sẽ hướng thiện. Tôi nhớ có một đối tượng tử tù khoảng 19 tuổi. Bố chết từ lúc còn nhỏ, mẹ bỏ đi lấy chồng, nó ở với ông nội, 2 bác và các anh chị. Lúc lớn tuổi hơn, khi ý thức được thì nó bắt đầu tính đến chuyện ở riêng và sống trên mảnh đất mà ông nội đã chia cho bố. Nhưng người bác chửi mắng, cho nó là vô học, lêu lổng rồi đối xử với nó rất tệ, thậm chí muốn đuổi thằng cháu ra khỏi mảnh đất đó. Và mâu thuẫn bắt đầu từ đây. Sau nhiều lần lăng mạ, chửi bới, mâu thuẫn giữa hai bác cháu ngày càng lên cao. Trong một lần va chạm, nó cầm dao chém chết bà bác, chém chết 2 đứa anh con ông bác. Ông nội can vào cũng bị nó chém chết luôn. Có thể nói đấy là một tấm thảm kịch không thể tin được chỉ vì trong một gia đình không có tình yêu thương. Cả một thời gian dài giam trong khu biệt giam, nó không hé mồm nói một câu gì. Đám tử hình mấy chục đứa giam cùng khu còn phải sợ thằng bé con máu lạnh này. Nhưng rồi có một lần nó khóc. Thấy lạ, tôi mới gọi ra hỏi chuyện vì sao khóc, nó bảo đêm hôm qua nằm mơ thấy ông cháu về, ông cháu ôm cháu và ông cháu khóc. Từ lúc giam giữ, nó không nói với ai câu nào và khi nói câu ấy, nó khóc và khiến cho tất cả chúng tôi đều khóc.
Đại tá Bùi Văn Tẳng
Lại có một tử tù không biết chữ, sau khi vào trại được dạy học đã xin tôi một cuốn kinh sám hối để đọc. Tôi về chùa xin được một số quyển kinh phát cho anh ấy và một số tử tù bên cạnh. Tôi nói, đây là tài sản chung, ai "đi" thì để lại cho những người sau. Từ khi đọc quyển kinh đó, anh ta và những người tử tù khác ngoan hẳn, bớt quậy phá đi nhiều. Họ nói khi nào "đi" muốn xin được mang theo cuốn đấy, và nếu khâm liệm thì Ban gối vào đầu cho con. Sau này khi gặp mẹ của phạm nhân và gửi lại tất cả những lá thư và hồ sơ của phạm nhân này cho gia đình, tôi thấy có một bài thơ anh này làm gửi cho mẹ nhân ngày sinh nhật mẹ. Người mẹ ấy khi được đọc bài thơ con trai viết đã thốt lên rằng, trời ơi, tôi như chết thêm 2 lần, giá cháu biết đọc, biết viết, được học hành sớm hơn thì đâu đến nỗi này. Lúc đưa phạm nhân này đi thi hành án, anh ta giật tay khỏi cảnh sát bảo vệ và hỗ trợ tư pháp. Khi đó, tất cả cảnh sát bảo vệ đã sẵn sàng nổ súng, nhưng bằng linh cảm của mình tôi giơ tay ra hiệu cho mọi người đứng im. Phạm nhân này bị trói, chạy xuống trước mặt tôi, các đồng chí trong Ban giám thị và quản giáo, gập đầu xuống nói trong nước mắt rằng: con xin Ban và các thầy, cho con lạy Ban và các thầy 3 lạy khi con còn sống để con ra đi. Lúc đấy cả hội đồng thi hành án tử hình đều lặng đi.
Những chuyện không thể quên
Tôi nhớ có một vụ án hiếp dâm và đối tượng đã bị tuyên án tử hình. Đối tượng này rất đặc biệt vì thời gian để đợi thi hành án khá lâu, tới 5 năm. Đây là một kẻ hiếp dâm theo kiểu bệnh hoạn và chỉ hiếp dâm người già. Giết xong rồi hiếp. Anh này sinh ra trong một gia đình rất nghèo ở làng quê ven bờ sông An Lão. Lớn tuổi nhưng không có gia đình, không chịu làm ăn, chủ yếu uống rượu. Vì gia đình rất nghèo nên không lấy được ai và cũng có thể không ai lấy anh ta vì kiểu sống, cách sống của anh ta khiến mọi người sợ. Tôi ấn tượng mãi lúc mang anh này đi thi hành án tử hình. Khi đội thi hành án làm xong nhiệm vụ, thì chúng tôi, những người ở trại giam, thường cùng với anh em gỡ họ xuống để chuẩn bị chụp ảnh tử thi. Nhưng sau khi Hội đồng thi hành án ra về, khi cắt dây để gỡ người này xuống thì mắt anh ta trợn lên, người giãy giãy. Tất cả những người chưa quen đều rất sợ. Tôi chỉ bảo rằng là đây là những nhịp thần kinh cuối cùng thôi, cứ bình tĩnh tránh ra, đợi cho một phút. Thời gian đó qua đi, khi chúng tôi gỡ anh ta nằm xuống và lau máu trên người để phục vụ cho việc chụp ảnh tử thi thì, đôi mắt anh ta lại chừng lên, lại giãy giãy cả thân và đầu. Anh em lúc đó đều rất sợ, tôi bảo cứ để lặng yên. Một lúc sau rồi anh ta mới thực sự "đi". Con người này không giống ai cho đến tận lúc chết.
Một chuyện khác tôi cũng không thể quên, đó là về một nữ tử tù 49 tuổi. Thời trẻ chị ta rất nổi tiếng về nhan sắc, khi vào trong tù rồi vẫn giữ được những nét mặn mòi, son sắc. Con người này xinh đẹp nhưng cũng đa tình và lắm tật. Có tới 4 đứa con thì lại của 4 người chồng khác nhau. Chị ta là đối tượng liên quan đến đường dây ma túy rất lớn. Đối tượng này có điều lạ là bình tĩnh cho đến tận lúc chết. Tôi hỏi tại sao như vậy, chị ta đáp, biết là có ngày sẽ như vậy rồi nên chấp nhận. Tôi hỏi trong lúc buôn ma túy, biết là chết như vậy thì có bao giờ cảm thấy sợ không? Cô ta bảo, sợ thì rất sợ nhưng tay đã nhúng chàm rồi thì không thể rút ra được nữa. Trước lúc thi hành án, chị ta bình tĩnh ăn một chút rồi hút hết 2 bao thuốc ba số trong vòng một tiếng đồng hồ. Lúc viết thư cho các con, chị ta viết rất chi tiết, nét chữ rất đẹp. Trong thư chị ta dặn dò tỉ mỉ các con, đặc biệt là đứa lớn đang học Đại học Y khoa ở TP. HCM cố gắng học giỏi, xin việc để nuôi đám em. Ngôi nhà chị ta đã xin với bà ngoại để cho người con lớn khi học xong về đây lấy chỗ mà trông các em cho nó lớn lên thành người, và dựng vợ gả chồng cho các em. Còn đứa nào tìm về với bố, nếu bố nhận thì theo nhưng thấy phức tạp thì chị em ở lại nuôi lấy nhau.
Khi bị đưa đi xử bắn chị ta còn xin phép để được hát. Trong vòng 10 phút, trước khi những loạt đạn của pháp luật kết liễu những số phận của những tội phạm nguy hiểm, thì tiếng hát vang lên trong buổi sáng ở chân đồi vắng rất vang vọng. Rồi chợt tiếng hát tắt lịm. Tất cả trường bắn không có một tiếng động nhỏ nào. Rất kỳ lạ, mọi người cũng chết lặng. Như là một sự chia tay với tội ác hay là sự chia tay với số phận con người đã tham gia tội ác, đã theo đuổi những ham muốn cá nhân, những dục vọng, những mục đích sống không lành mạnh.
Chứng kiến người trở về từ cõi chết
Có một tử tù bị tuyên án sau đó lại được tha tội chết. Anh này được mẹ vợ nhờ đi đòi nợ rồi sau đó gây ra vụ án giết người. Khi bị tuyên án tử hình, anh ta trở thành một người bất cần. Kể cả khi gặp vợ con, gia đình nhà vợ anh ta đều tỏ thái độ khó chịu, giận dỗi vì cho rằng nguyên nhân do gia đình nhà vợ nên anh ta mới phải chịu như vậy. Trong buồng giam tử hình, anh ta đập phá nhiều lần, gào thét và bảo mình điên, anh em quản giáo gần như không trị được. Một lần, quản giáo gọi tôi xuống buồng anh ta. Tôi hỏi, tại sao anh lại đập phá gây khó khăn. Mọi người xung quanh đều mang án tử hình như anh cả, nhưng có ai làm gì giống anh đâu. Anh trả lời với giọng rất cùn là, tôi thích thế đấy. Trong khi nói chuyện, tôi quan sát thấy trong phòng anh ta có treo một số con hạc giấy. Tôi bảo anh còn biết gấp con hạc giấy này tức là anh còn muốn hy vọng sống. Cứ bình tĩnh lại, đừng tự hủy hoại mình, đừng làm khó cho chúng tôi. Sau khi tôi nói câu đấy rồi anh ấy không đập phá nữa và xin thuốc đau đầu để uống.
Có một điều lạ là một tuần sau thì có quyết định của Chủ tịch nước tha tội chết cho anh ta xuống chung thân. Đêm hôm ấy khu tử hình có 2 người "đi", anh ta cũng thức trắng cả đêm để "đợi". Khoảng 9h sáng, sau khi thu xếp cho 2 phạm nhân mới dọn đồ đến và gọi anh ấy ra. Trước khi vào gặp, tôi có nói với bác sĩ của trại giam là cẩn thận tay này, đọc quyết định xong là khả năng nó điên thật. Lúc mở cửa buồng, đưa ra ngoài, anh ấy hỏi, có việc gì mà Ban lại gọi cháu vào giờ này, cháu đang ngủ. Đến khi đọc quyết định tha tội chết của Chủ tịch nước, đúng như tôi dự đoán, anh ta gần như phát điên. Tôi nói bác sĩ phải giữ chặt và vỗ vai xoa nhẹ, động viên. Sau rồi anh ấy khóc nức nở, nằm vật ra, đến chừng 20 phút không nói được câu gì. Rồi anh ta từ từ ngồi dậy như người vừa tỉnh cơn mê, đờ đẫn bảo, thế là xong rồi Ban ạ. Sau đó tôi ký quyết định chuyển buồng cho anh ta từ tử hình xuống buồng giam để thi hành án. Đấy là câu chuyện của một người từ cõi chết trở về, nó ấn tượng với tôi hơn bất kỳ khoảnh khắc nào khác.
Theo xahoi
Đại gia có 3 tiền án đền trả nợ đời Câu chuyện tôi nghe hệt như một chuyện cổ tích có thật được viết bằng nghị lực hiếm thấy giữa thủ đô sầm uất với nhân vật chính là vợ chồng anh Nguyễn Văn Tiến. Nguyễn Văn Tiến và vợ anh, Ngô Thị Hải Chiều đứng trên cầu Vĩnh Tuy, phóng tầm mắt về phía thượng nguồn, sẽ thấy một điền trang trù...