Tớ yêu cậu chàng trai của thanh xuân
Thanh xuân – dù là lựa chọn điều gì cũng đều cảm thấy tiếc nuối.
Đã bao lần tớ hỏi cậu có hối hận khi đã thích tớ không, và tất cả những lần ấy tớ đều nhận được cùng một câu trả lời: “Tớ cảm thấy may mắn khi yêu cậu, cậu đã dạy tớ cách quan tâm một người, và điều tớ phải hối tiếc là bỏ lỡ cậu.” Nhưng nỗi lo sợ của tớ cứ ngày một lớn dần, cậu có con đường mà cậu phải đi, cậu bắt buộc phải học, học cho tốt, vì còn rất nhiều người khác kỳ vọng vào sự cố gắng của cậu. Và tớ cũng có con đường riêng của tớ.
***
Lần đầu tiên tớ gặp cậu là vào một chiều đầu tháng 10, những ngày đầu tiên bước vào cánh cổng trường cấp 3. Cậu ngồi trên tớ trong một lớp học thêm, và khi cậu quay xuống, những ánh nắng vàng lấp lánh trên khuôn mặt cậu, và khoảnh khắc đó, tớ biết, nụ cười cậu đẹp hơn nắng kia đã đánh gục tớ hoàn toàn.
Trước đây mình đã từng biết cậu vì cậu là thủ khoa đầu vào lớp 10, lại còn được điểm tuyệt đối môn chuyên, nhưng lại chưa từng được gặp mặt, cho đến bây giờ. Và đã tớ biết, cấp 3 của tớ sẽ chỉ có mình cậu.
Lớp cậu ở ngay cạnh lớp tớ, nên mỗi giờ học, tớ gật gà gật gù cả tiết đợi một tiếng trống ra chơi. Cậu thường đứng ở hành lang, nói chuyện, cười đùa với đám bạn thân, mà không hay biết ngày nào cũng có một đứa con gái len lén nhìn cậu, đến khi bắt gặp ánh mắt cậu ngang qua lại ngượng ngùng vội quay đi.
Biết bao tháng sau đó, tớ chỉ ước có thể nói ra tình cảm của tớ với cậu, tớ còn làm những việc ngốc nghếch như cố gấp đủ 1000 con hạc giấy để đổi lấy một điều ước: cậu chấp nhận tình cảm của tớ. Và còn điều ngu ngốc nữa là tớ đã lỡ nói về cậu với đám bạn, và thế là ngay hôm sau, mấy đứa đó đẩy tớ ra trước cửa lớp cậu và hô to tên cậu. Biết là không còn đường lui, tớ đành thu hết can đảm của tớ chạy đến bàn cậu và hét thật to: “Tớ thích cậu”. Chẳng nhớ khuôn mặt cậu lúc ấy sốc thế nào, chỉ nhớ rằng cậu đã im lặng vài phút không nói được câu nào. Tớ đã muốn lúc ấy hiện ra một chiếc hố thật to để tớ nhảy xuống luôn cho rồi.
Hôm sau tớ đã mạnh dạn hơn, chủ động inbox với cậu luôn: “Cậu làm người yêu của tớ nhé!” Tất nhiên cậu không thể đồng ý được vì cậu còn chẳng biết tớ là ai, và tại sao tự nhiên lại nhảy xổ vào cậu tỏ tình. Cậu nói cậu còn việc học và tớ cũng hiểu cậu có một mục tiêu là được giải HSG Quốc gia. Nhưng cậu đã đồng ý cho tớ làm bạn của cậu. Khỏi phải nói tớ vui ra sao, chỉ cần có tư cách để trò chuyện với cậu, đi bên cậu mỗi ngày là tớ mãn nguyện rồi. Trước đây tớ nghĩ cậu là loại người chỉ biết học và học, rất khô khan và nghiêm túc. Nhưng sau nhiều lần nói chuyện với cậu, tớ dần nhận ra, cậu giống như một mặt trời, làm cho mọi người ở bên cậu đều cảm thấy ấm áp và vui vẻ biết bao.
Tục ngữ quả không sai, “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, sau nửa năm tớ nghĩ cách cưa cậu, cuối cùng cậu cũng phải chịu thua tớ. Ngày cậu nói cậu cũng thích tớ, chẳng hiểu sao tớ lại thấy nửa hạnh phúc, nửa lo sợ. Hạnh phúc vì sau bao nhiêu công sức của mình, thì chúng ta đã là một đôi, hay như người ta nói đây là kết thúc có hậu cho một câu chuyện. Nhưng lại lo sợ vì không tưởng tượng được sau kết thúc ấy lại là khởi đầu của câu chuyện gì.
Video đang HOT
Thanh xuân – dù là lựa chọn điều gì cũng đều cảm thấy tiếc nuối. Đã bao lần tớ hỏi cậu có hối hận khi đã thích tớ không, và tất cả những lần ấy tớ đều nhận được cùng một câu trả lời: “Tớ cảm thấy may mắn khi yêu cậu, cậu đã dạy tớ cách quan tâm một người, và điều tớ phải hối tiếc là bỏ lỡ cậu.” Nhưng nỗi lo sợ của tớ cứ ngày một lớn dần, cậu có con đường mà cậu phải đi, cậu bắt buộc phải học, học cho tốt, vì còn rất nhiều người khác kỳ vọng vào sự cố gắng của cậu. Và tớ cũng có con đường riêng của tớ. Tớ phải chọn lựa, chúng ta đều phải chọn lựa, giữa thanh xuân và tương lai sau này. Tớ quyết định chuyển trường vào năm lớp 12, lên thành phố, nơi có điều kiện học tập tốt hơn. Còn cậu sau khi học xong cấp 3 lại muốn đi du học.
Tớ đã thật buồn vào ngày biết tin đó. Bầu trời rồi sẽ xanh trở lại, nhưng thời gian sẽ không quay trở lại. Mái trường ấy sẽ vẫn thế, nhưng tuổi trẻ của chúng ta thì không.
Thế nào là đúng người sai thời điểm chứ? Tại sao vô phận mà số phận vẫn cứ se duyên? Ngày tớ đi, mang theo đầy ắp những hình ảnh về cậu: khoé môi cậu mỗi khi cười, mùi bột giặt trên áo cậu, âm điệu mỗi khi cậu nói chuyện, cái cách cậu ôm tớ vào lòng mỗi khi tớ giận dỗi, cái ngày tớ ra bến xe, cậu đã cố tỏ ra mạnh mẽ để tớ yên tâm bước đi, tớ biết cậu cũng đau lòng lắm mà.
Lại vào một ngày thu nắng chói chang như hôm ấy, tớ đã biết có những thứ đã kết thúc.
Tớ đỗ nguyện vọng 1 vào một trường danh giá. Cậu du học bên Nhật. Mỗi đứa một nơi. Cậu còn nhớ lời hứa năm xưa chăng? Một đứa con gái vì một lời hẹn ước với cậu mà trái tim đã trao trọn cho cậu suốt bao nhiêu năm qua?
Cậu phải hạnh phúc nhé. Tớ yêu cậu!
Nguyễn Hà Trang
Theo blogradio.vn
Để bạn gái đi chơi xa cùng nhóm bạn, tôi nghẹn lòng nhìn thấy cảnh này trong đêm
Tôi vốn muốn đem đến cho em sự bất ngờ, thể hiện sự quan tâm với em. Thế nhưng sự thực ngược lại, vượt qua sức tưởng tượng của tôi.
Tôi và người yêu yêu nhau 3 tháng, tới thời điểm hiện tại với tôi em vẫn là người con gái hoàn hảo. Ngay từ ngày đầu khi em bước chân vào công ty, tôi đã biết em chính là người tôi tìm kiếm.
Trước khi quen em, tôi từng yêu một người 3 năm nhưng sau này em đi Nhật, bỏ lại tôi. Không lời hẹn ước, không chào từ biệt, có lẽ với em quãng đường 3 năm đó cũng chẳng là gì, thế nhưng với tôi mà nói vẫn là đặc biệt nhất. Chẳng thế mà sau đó 2 năm, tôi vẫn nhung nhớ mãi tới khi tôi trúng tiếng sét ái tình với người mới này.
Nói về em, em tóc ngắn, ăn mặc phong cách vừa đủ, nhẹ nhàng vừa đủ nhưng cũng quyến rũ vừa đủ. Tóc ngắn ngang vai, nhuộm màu hạt dẻ lại có 1 chiếc khuyên nhỏ ở tai. Tôi thích kiểu lưỡng tính như em, thích kiểu mạnh mẽ pha nữ tính mà em có.
Thích thì thích thế nhưng không dám tỏ tình chỉ kết bạn facebook, hôm đó, em đăng ảnh bảo muốn có người đi cafe, tôi tận dụng cơ hội nhắn tin mời em, tất nhiên... em chẳng đồng ý. Nhưng đó cũng là lúc em biết trên đời có người thích em như tôi. Tôi tỏ tình sau 1 tuần nhắn tin, cưa cẩm, đưa đi đón về. Lần này, em đồng ý tìm hiểu.
Tôi yêu em ngay từ lần đầu chạm mặt mặc cho em còn chẳng biết tới sự tồn tại của tôi. Ảnh minh họa.
Tôi lâng lâng trong hạnh phúc, em đúng như những gì tôi tưởng tưởng, một người con gái có đầy đủ sắc thái, em như khối rubic để người ta tìm hiểu rồi trầm trồ, kinh ngạc... Em thích chơi guitar và từng là 1 tay guitar cho ban nhạc rock ở trường đại học. Em từng yêu 1 người nhiều năm nhưng cả 2 không nhận được sự đồng ý của gia đình. Em còn biết nấu ăn, may vá nhưng em cũng rất biết cách nũng nịu, làm duyên...
Tôi như quay cuồng trong men tình, tôi không cần biết người em đã yêu là ai, vì sao em lại chia tay dễ dàng và vì sao nhà em không đồng ý... Tôi chỉ cần em yêu tôi, quá khứ, là quá khứ.
Gần đây, công việc bận rộn, vào cuối năm tôi bù đầu bù cổ với hợp đồng, đối tác... em hiểu và cũng thông cảm cho công việc của tôi. Tuần trước, em nói sẽ đi chơi cùng nhóm bạn cấp 3, gồm 4 người bạn thân của em.
Sợ tôi ghen, em thẳng thắn trong nhóm có 1 cậu con trai, nhưng đã có người yêu và người yêu cậu ta cũng là bạn cùng nhóm này của em vì thế gần như giữa 2 người là trong sáng. Tôi tin, để em đi.
Chuyến đi kéo dài 1 tuần, đến giữa tuần tôi rất nhớ em vì em đi không hay cầm điện thoại, không thể nói chuyện, tôi gần như phát điên. Tôi quyết xin nghỉ 2 ngày để vào với em, vả lại cũng muốn nhân cơ hội này hâm nóng tình cảm - tôi sợ tôi quá bận làm em chán tôi.
Tôi tìm khách sạn nơi em ở, đặt phòng cạnh phòng em. Chiều hôm đó, tôi đến nơi, nghe nói em đã cùng bạn bè ra biển, tôi loanh quanh chờ, ngồi uống cafe bên bờ biển. Tôi đó, em trở về, tôi nhìn thấy em từ xa, định tiến đến thì bất ngờ thấy em tay trong tay với một cậu con trai. Bên cạnh là cặp đôi mà em bảo là bạn thân.
Tôi nào ngờ phía sau khuôn mặt lạnh lùng kia lại là bí mật mà em giấu kín. Ảnh minh họa.
Tôi bất ngờ nhưng đi đến gần hơn 1 chút, tôi nhận ra người em đang nắm tay là con gái, chỉ là cách ăn mặc và mái tóc ngắn hệt con trai - người này tôi chưa từng thấy em giới thiệu. Tôi đinh ninh, con gái hay cầm tay, ôm nhau nên không sao.
Thế nhưng, khi 4 người đứng xếp hàng mua cafe, nhân lúc 2 người bạn không để ý, em quay mặt kiễng chân lên hôn người con gái đi cạnh khiến tôi choáng váng. Nhận ra tôi đang đứng nhìn, em hoảng hốt buông tay cô gái kia chạy lại phía tôi.
Thì ra, em là người đồng tính, người em vừa hôn cũng chính là người em đã nói em yêu nhiều năm, tôi chỉ là bình phong cho em và người ta với gia đình. Em không yêu tôi, nhưng em thương và quý tôi, thậm chí em còn định cưới tôi và đối xử thật tốt với tôi.
Tôi bỏ về trong đêm, đã 3 ngày trôi qua tôi vẫn chưa biết phải đối mặt với em như thế nào, tôi yêu em nhưng chấp nhận yêu 1 người không yêu mình, tôi không cao thượng tới vậy.
Theo eva.vn
Uống quá chén trong ngày cưới, chú rể tỉnh dậy bàng hoàng khi nhìn thấy người nằm bên cạnh mình Hoàng bật dậy trên chiếc giường lạ hoắc, người nằm trên giường không phải vợ anh mà là... Hoàng và Vân vốn là đôi bạn cùng cấp ba, nhà gần nhau, lên đại học lại học cùng lớp. Vân xinh đẹp nên nhiều anh chàng chết mê chết mệt. Hoàng phải vượt qua bao nhiêu đối thủ, bao gồm mấy thằng bạn thân...