Tớ thích ấy, thật đấy!
Tớ thích ấy, bởi những lần ấy quàng chiếc khăn to sụ vào cổ tớ. Yêu cái cách ấy nắm lấy đôi tay tớ và hà hơi vào đôi tay ấy mỗi khi nó tê cứng vì lạnh…
Tớ thích ấy, mỗi khi ấy buộc giây giày cho tớ, cái dáng vẻ hí húi luồn những sợi dây vào với nhau trên đôi giày vải của tớ, tớ có cảm giác mình như là một nàng công chúa nhỏ, còn ấy là chàng hoàng tử của tớ. Thì con gái vẫn chúa hay mơ mộng. Vì tớ thích sự quan tâm từng li từng tí ấy dành cho tớ, thật ấm áp biết bao.
Tớ thích ấy, bởi những lần ấy đội mũ bảo hiểm cho tớ. Tớ từng ghét mũ bảo hiểm vì nó làm tóc tớ xẹp xuống, làm tớ trông xấu nhưng từ ngày có ấy tớ lại thích nó. Bởi lúc hai đứa mình cùng đội mũ bảo hiểm màu đỏ, trông chúng mình cứ như những chú kiến nhỏ, đầu đập vào nhau kêu cồm cộp rất vui tai.
Tớ thích ấy mỗi buổi sáng lại dúi vào tay tớ một hộp Vinamilk, với một cái note cực kì dễ thương: “ngay và luôn nhé”, vì tớ là đứa lừa ăn sáng còn ấy thì luôn phải nhắc nhở tớ ăn đúng giờ. Tớ biết ấy lo cho sức khỏe của tớ, một con bé yếu ớt và dễ ốm như chơi vì ấy lúc nào cũng giống như bảo mẫu “đáng yêu” của tớ “ngủ đi nhé, mai tớ sẽ qua nhà đón ấy đi học sớm đấy, không có chuyện chờ đâu”.
Tớ thích ấy, vì ấy chăm sóc tớ ân cần, vì tớ biết có ấy bên cạnh tớ chẳng bao giờ sợ mình bị ốm. Đi bên cạnh ấy, tớ luôn biết mọi thứ đều đủ cho cả hai.
Tớ thích ấy mỗi buổi sáng lại dúi vào tay tớ một hộp Vinamilk, với một cái note cực kì dễ thương: “ngay và luôn nhé”
(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tớ thích ấy, bởi những lần ấy quàng chiếc khăn to sụ vào cổ tớ. Yêu cái cách ấy nắm lấy đôi tay tớ và hà hơi vào đôi tay ấy mỗi khi nó tê cứng vì lạnh và nụ cười ấy dành cho tớ “đeo gang tay vào nữa, trời lạnh lắm đấy”.
Tớ thích ấy, những lúc ấy “giả vờ” chăm chú nghe tớ buôn chuyện, à thì, toàn những chuyện trên trời dưới đất, không đầu không cuối mà bao giờ tớ cũng bắt đầu bằng một câu: “Tớ có chuyện này hay lắm nhé, ngồi yên tớ kể cho nghe nè”. Nhưng mà tớ lại chẳng phải là đứa giỏi kể chuyện vì chưa kể được một nửa chuyện thì tớ đã nhảy tót sang chuyện khác rồi và tự… cười nắc nẻ rồi. Tớ biết là ấy chẳng thích đâu nhưng ấy vẫn…cười. ấy bảo ấy cười vì trông tớ buồn cười thôi nhìn ấy “khổ sở” vì phải cười trong những câu chuyện của tớ.
Dỗi. Và rồi ấy lại ấy lại thầm thì vào tai tớ: “Chỉ cần có cậu bên cạnh thì tớ có thể cười bất kì lúc nào, ngốc ạ” – Ấy tủm tỉm, còn tớ thì… đỏ mặt rồi nè!
Tớ thích ấy, vì mỗi khi tớ có chuyện buồn ấy luôn tự nguyện làm “xế” cho tớ chở tớ ra với biển, tớ thích biển. Nắng biên, sóng biên, gió biên cả cái hương vị mặn chát khô khôc của nước biên cứ cuôn tớ theo, đứng trước biển dường như tớ thấy mình bé lại và nỗi buồn chỉ còn như những hạt cát cuốn theo từng con sóng.
Tớ thích ấy, vì mỗi khi tớ có chuyện buồn ấy luôn tự nguyện làm “xế” cho tớ chở tớ ra với biển, tớ thích biển (Ảnh minh họa)
Ngôi cạnh ấy, đủ đê giữ lời hứa với ấy là tớ sẽ không khóc nhưng sao cái hương vị biển mặn chát đên thê, nó sộc vào mắt tớ ! Tớ thích cảm giác này, bình yên và nhỏ bé trên đôi vai của ấy!
Tớ thích ấy, khi nhìn khuôn mặt ăn năn hối lỗi của ấy môi lần tớ giận ấy, những lúc tớ giận ấy lại chớp mắt nhìn tớ một cách đầy có lỗi. Người ta vẫn bảo con trai yêu bằng mắt, con gái yêu bằng tai, nhưng tớ thề rằng điều ấy hoàn toàn sai trong trường hợp ấy. Tớ mà thử chớp mắt duyên dáng xem, chắc là dân tình chạy hết, nhưng mà ấy thì ngược lại, khiến tớ dù giận đến mấy cũng không thể nào giận ấy được, nhìn ấy cứ như một đứa trẻ con đáng yêu dỗi cơm. Tớ chỉ biết cười lăn cười bò ra thôi.
Thật ra thì … chẳng sao cả đâu, ngôc ạ! Chỉ là môt chút mưa, một chút nắng nắng gắt, môt cơn gió lạ thôi ngang qua tớ thôi mà… chỉ vì tớ muốn được biết ấy thích tớ đến mức độ nào, đủ chịu đừng cái tính khí thời tiết “sáng nắng, chiều mưa” của tớ và tớ còn thích ấy mỗi khi hai đứa giận nhau lâu thật là lâu ấy lại làm hòa bằng cách dân tớ đi chơi…
Ơ, đôi khi thây lạ, vì tớ là người có lôi cơ mà nhưng mà ấy luôn là người xin lôi trước cùng vì tớ vô tư mà đi chơi với ấy như chưa có chuyên gì xảy ra, vì tớ biết mặc định ấy là nguyên nhân làm cái thời tiêt trong tớ thay đôi!
Ấy à, không phải vì ấy đẹp trai hay tài giỏi đâu nhé, tớ thích ấy chỉ vì ấy là ấy mà thôi, người có thể đem đến cho tớ những hạnh phúc bé nhỏ như thế này.
Ở bên ấy tớ được chia sẻ, được vỗ về, được quan tâm hay đơn giản là được chính mình, chỉ cần thế thôi là đủ, ấy à!
Theo Blogtamsu
Tâm sự day dứt của người đàn ông từng mắc sai lầm
Tiếng khóc của em vọng từ trong phòng ngủ khiến điếu thuốc trên tay tôi run run, tôi quyết định nói rõ mọi việc với em.
Ảnh minh họa
Các bạn thân mến, hai năm trước đây, tôi thường làm chuyện có lỗi với vợ khi quan hệ bất chính với một nhân viên nữ cùng công ty. Sau khi vợ tôi biết chuyện, cô ấy đòi ly hôn với tôi. Khi đó, đứa con nhỏ của tôi mới được 1 tuổi, làm sao tôi có thể đồng ý được.
Tôi biết bản thân có lỗi, đã cầu xin và dỗ dành cô ấy tha thứ, thậm chí tôi còn viết đơn cam kết không tái phạm. Tôi hứa rằng sau này chỉ yêu mình em, không bao giờ phản bội gia đình. Nhưng bề ngoài cô tỏ ra tha thứ cho tôi, nhưng trong lòng thì không chấp nhận sự thực này.
Tôi cứ tưởng thời gian lâu dần cô sẽ thay đổi, nhưng không ngờ rằng, hơn 2 năm trôi qua mà vợ tôi không hề có chút thay đổi nào. Đặc biệt lúc vợ chồng quan hệ, biểu hiện của vợ tôi càng mãnh liệt. Bình thường, cô đều nằm bên cạnh tôi như tảng băng, không có chút nhiệt tình, tôi như đang ôm một cây củi khô bị chặt, vô vị.
Ngay cả sau những giây phút bị kích thích thân thể cô ấy mềm nhũn, khiến tôi vô say đắm, cô vẫn đối xử thô bạo với tôi. Những lúc đó, cô ấy thường nhìn trừng trừng vào tôi, nói rằng: "Anh chỉ có như vậy thôi. Anh đừng tưởng như vậy có thể khiến đàn bà cảm thấy cực khoái".
Những lời lẽ của cô ấy rất khó nghe, nhưng cũng là tôi có lỗi với cô ấy nên tôi kiên nhẫn cam chịu.Những năm qua, tôi không thèm đối chấp với cô ấy, chỉ lặng lẽ hút thuốc, sau khi cô ấy chìm vào giấc ngủ thì tôi với vào phòng.
Lần này, tôi không đợi cô ấy tới lúc cô ấy ngủ. Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của vợ mà không khỏi chạnh lòng. Tôi quyết định hỏi rõ tâm sự của vợ. Tôi ôm cô ấy vào lòng và hỏi: Em còn yêu anh không? Em có muốn sống cùng anh nữa không? Cô không nói không rằng chỉ tựa vào vai tôi khóc thảm thiết. Tôi còn nói tôi rất yêu cô ấy, nhưng không muốn cô ấy quá khổ, nếu cô muốn ly hôn thì tôi sẽ chấp nhận giải thoát cho cô ấy.
Cô ấy đáp lời: Em chỉ vì lo lắng anh có thể thay đổi bất cứ lúc nào, em không dám dễ dàng tin lời anh. Ngày hôm sau tôi đã quyết định xin từ chức, trở về buôn bán nhỏ lẻ để ở cạnh cô. Từ đó vợ tôi dần dần thay đổi bản thân, chúng tôi cũng bắt đầu hẹn hò, cùng đi mua sắm, xem phim để bồi dưỡng tình cảm.
Tôi đã nhận ra một điều rằng, mỗi một sự sai lầm đều nhất định sẽ có một phương pháp nào đó để sửa chữa.
Theo VNE
Làm sao để em gái tôi không yêu người cùng giới? Một ngày nọ, em ấy nói với tôi rằng: "Con bé thường xuyên đến đây chơi là người yêu của em". Câu nói đó làm tôi "sốt" đến nỗi không nói nên lời... Tôi có một người bạn cùng quê (có thể gọi là em gái). Từ khi em ấy vào miền Nam làm và sống gần nhà trọ, tôi thấy em cũng...