Tớ không thích cậu đâu, bởi vì tớ… yêu cậu!
Cậu – con trai, cao, gầy, ít nói (kiêu như sao Hàn), tôn thờ màu trắng
Tớ – con gái, dễ thương, nhiều lời. Tớ là bảy sắc cầu vồng (đừng nói tớ màu mè khi tớ riêng một sắc màu ^^).
Cậu – thường đi học sớm, sẽ không đi cửa chính vào lớp nếu có tớ đứng ở đó.
Tớ – chuyên gia đi học muộn, sẽ xông vào bất kỳ cánh cửa nào để vào lớp.
Học với nhau ba năm cấp ba, cùng chung một lớp nhưng hai đứa chưa bao giờ chuyện trò, nhiều lắm chỉ là cái gật đầu hay nụ cười gượng gạo. Những hoạt động của lớp, những chuyến đi chơi có tớ và vắng cậu là chuyện thường. Ấn tượng trong tớ về cậu chỉ là “lớp tôi có một boy trông như con gái, không nói năng gì, đi mây về gió, và sống như người ở thế giới khác”.
Tóm lại, tớ với cậu giống như “hai cực Ianta” hay là Bắc cực – Nam cực cũng đúng.
Hai năm học trôi qua như thế. Năm cuối cấp, cứ ngỡ tình hình được cải thiện. Nhưng cậu và tớ vẫn vậy. Những ngày cuối năm, ngắm hàng phượng vĩ, nghe tiếng ve rộn gọi hè tới… trong lòng man mác buồn. Kỳ cuối, bài vở, thi cử dồn dập nhưng vẫn nhắc nhau viết vội mấy dòng lưu bút. Ngày làm lễ bế giảng, nhìn về lớp học, hàng cây, khoảng sân… nơi in dấu bao kỉ niệm mà cảm xúc thật khó tả. Nhưng cậu vẫn thờ ơ với mọi điều xung quanh.
Những kỳ thi đến rồi cũng trôi qua. Ngày chờ kết quả đứa nào cũng phập phồng nỗi lo, không biết mình có đạt được ước mơ? 15, 18, 21 điểm… lần lượt trên những khuôn mặt đã có những nụ cười, căng thẳng cũng biến mất khi kết quả báo về. Tớ lo lắng, hồi hộp đợi chờ và cậu đã nhắn tin hỏi han tớ. Đó là lần đầu tiên mình trao đổi, chuyện trò, động viên nhau “chắc ngày mai sẽ có kết quả”. Cứ thế một ngày, hai ngày… Và tớ khóc òa lên vì vui sướng khi nhận được thư báo nhập học. Vội vàng hoàn tất các thủ tục cần thiết mà tớ quên bẵng còn có một người đang phấp phỏng chờ mong.
Video đang HOT
Môi trường mới, những mối quan hệ mới… tất cả cuốn tớ đi. Hai tháng sau, tớ chợt thấy nhớ một người đặc biệt. Tin nhắn gửi đi, biết rằng cậu cũng đã nhập trường hơn 1 tháng. Hai đứa, kẻ Bắc – người Nam. Thi thoảng tớ và cậu vẫn liên lạc. Tần suất những dòng tin xuất hiện nhiều hơn, những quan tâm cũng nhiều hơn. Và chẳng biết từ bao giờ, mỗi lúc vui hay buồn, tớ đều tìm đến cậu. Bao nhiêu khó khăn, bức xúc tan biến cũng thật nhanh. Là nhờ cậu cả đấy, cậu biết không?
Giờ thì tớ biết, cậu – boy lạnh lùng là vì thích tớ. Giờ vẫn thế, về sau sẽ vẫn thế. Tớ ngỡ ngàng, vui lắm nhưng cũng thấy cậu thật là ngốc xít. Thích tớ càng phải nói chuyện với tớ nhiều hơn chứ? Cậu chỉ cười, uh…giờ thì biết mình ngốc rồi.
Có lần, cậu hỏi tớ có thích cậu không? Tớ quả quyết là không. Cậu buồn nhưng chẳng hỏi vì sao, vẫn cứ ở bên cạnh tớ, quan tâm tớ thật nhiều.
Đồ ngốc ah! Tớ không thích cậu đâu! Chỉ là tớ nhớ cậu mà thôi. Tớ mong được gặp cậu và nhói lòng mỗi khi nghe cậu nhắc tên cô bạn nào đó.
Tớ không thích cậu! Nhưng sao hình ảnh cậu cứ ngập tràn trong đầu óc tớ, chập chờn cả trong giấc mơ. Từ bao giờ, tớ để nước mắt rơi khi nghe giọng biết cậu đang ốm? Từ bao giờ tớ biết giận hờn, nhớ nhung, mong ngóng đến vậy?
Đừng bao giờ hỏi tớ câu đó cậu nhé! Vì lần này, tớ sẽ nói, chẳng để cậu hỏi nữa. Mãi mãi, tớ chẳng thích cậu đâu, bởi tớ yêu cậu mất rồi, ngốc xít ạ!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em thuê gái bao để "chiều" tôi
Lần thứ 2, Lan đưa một cô gái khác về và nói nhất định tôi phải "cùng" cô ta, nếu không Lan sẽ ly hôn...
Ngay khi bắt đầu tình yêu với Lan, tôi đã vấp phải rất nhiều sự phản đối. Lan hơn tôi đúng mười tuổi. Cô ấy 36 tuổi, đã qua một đời chồng, không có con. Còn tôi mới 26 tuổi và chưa có gì.
Lan là một người đàn bà thành đạt, cô ấy giỏi giang nên trong tình yêu của tôi còn có sự tôn thờ. Tôi phải vượt qua thị phi rằng tôi yêu Lan vì tiền, còn Lan khốn khổ với tin đồn gái già không yên phận.
Tôi muốn Lan là vợ tôi nhưng tôi chỉ là một nhân viên bình thường nên tôi không đủ tự tin. Tôi nói với Lan rằng tôi không thể cho cô ấy một cuộc sống đầy đủ, một cuộc sống giàu sang. Tôi chỉ có tình yêu. Ba mẹ tôi và cô ấy đều không đồng ý cho mối nhân duyên này. Họ cho rằng sự chênh lệch tuổi tác sẽ khiến tôi chán vợ chỉ trong vòng 2 năm. Mẹ tôi thì nói nếu lấy vợ giàu, tôi sẽ không thể làm thằng đàn ông thực sự trong gia đình.
Tôi nghĩ nếu không lấy Lan thì tôi sẽ không lấy ai, còn Lan thì chỉ muốn yêu mà không muốn cưới. Nhưng cô ấy đề nghị chúng tôi sống chung với nhau. Đó là điều kiện để quyết định cuộc hôn nhân này. Tôi đã chấp nhận.
Chuyện sống thử của chúng tôi gây sóng gió với tất cả mọi người nhưng chúng tôi mặc kệ. Hai đứa dọn về ở với nhau trong sự phản đối quyết liệt của gia đình. Hàng ngày Lan dậy sớm làm bữa sáng cho cả hai rồi chúng tôi đi làm, gặp lại nhau vào bữa tối và học cách yêu thương nhau thật nhiều. Cuộc sống dễ chịu và ngọt ngào quá, nên sau 3 tháng sống thử, chúng tôi lấy nhau. Đám cưới không diễn ra mà chỉ có tờ giấy kết hôn làm chứng.
Quãng thời gian sống thử 3 tháng nhưng chúng tôi chưa hề chung đụng chăn gối. Tôi và Lan ngủ ở hai phòng riêng biệt. Tôi thấy khó hiểu nhưng chấp nhận vì đó là điều Lan muốn. Nhưng hóa ra, nguyên nhân thực sự là do cô ấy sợ gần gũi với đàn ông. Đêm đầu tiên vợ chồng, cô ấy nằm cuộn trong chăn và nói tôi không được làm gì. Cô ấy khóc một cách khó hiểu. Tôi không nghĩ khi đã là vợ chồng thì cuộc sống lại chìm trong im lặng như vậy. Tôi không hỏi Lan tại sao, cô ấy cũng không nói. Chúng tôi tiếp tục ngủ ở 2 phòng riêng biệt. Từ sau đêm "tân hôn", cuộc sống có phần gượng gạo. Chúng tôi tránh nói chuyện chăn gối. Công việc bận rộn nhưng cô ấy vẫn làm tốt trách nhiệm một người phụ nữ trong gia đình.
Từ khi yêu nhau, tôi đã bỏ quá quá khứ về cuộc hôn nhân của cô ấy và chưa bao giờ nhắc về điều đó. Tôi tự nhủ sống như thế này cũng tốt, miễn sao tôi được ở cạnh người tôi yêu.
Tình yêu của chúng tôi dành cho nhau đã chẳng đủ để làm mọi thứ bình yên... (Ảnh minh họa)
Một ngày, mẹ Lan hẹn gặp riêng tôi. Bà nói tôi phải giữ hoàn toàn bí mật về câu chuyện sắp kể. Bà nói với tôi: "Con đừng làm gì khiến nó sợ. Nó đã rất hoảng loạn sau cuộc hôn nhân đầu tiên. Nó bị chồng bạo hành trong phòng ngủ". Từng ấy là đủ để tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra với Lan. Tôi muốn kéo em ra khỏi vực sâu ám ảnh đó. Tôi tìm đến bác sĩ tâm lý, nhưng Lan không chịu. Cô ấy nói đó là một điều nhục nhã. Nếu tôi yêu cô ấy thật lòng thì sẽ không cần chuyện chăn gối. Tôi đành phải làm theo ý muốn của cô ấy.
Mọi chuyện dịu đi được một thời gian thì Lam bắt đầu thay đổi tính nết. Cô ấy bắt đầu chăm sóc tôi nhiều hơn, nhiều đến mức tôi cảm thấy ngột ngạt. Các cuộc gọi của cô ấy ngày càng nhiều chỉ xoay quanh chuyện tôi đi đâu, làm gì, với ai, tại sao giờ này còn chưa về... Tôi cố gắng cảm thông với cô ấy nhưng khi mọi thứ quá giới hạn, tôi thấy mình phát điên và thậm chí không muốn về nhà.
Thật đau lòng khi tôi không thể khiến người phụ nữ mình yêu cảm thấy bình yên. Lan kiểm soát tôi, tôi chấp nhận. Cô ấy tra khảo, tôi cũng cố nhịn. Nhưng khi cô ấy dẫn một cô gái về để làm chuyện áy với tôi thì tôi thực sự nổi giận. Tôi bỏ nhà đi, mặc kệ những cuộc gọi, tin nhắn xin lỗi của cô ấy. Chỉ đến khi mẹ cô ấy khóc lóc xin tôi trở về, tôi mới nén giận quay lại. Chúng tôi lại trở về cuộc sống như trước. Đôi khi Lan hỏi tôi có muốn một đứa con không? Tôi cười chỉ cần cô ấy hạnh phúc, bởi tôi biết nếu nói thêm cô ấy sẽ chạnh lòng. Chúng tôi không gần gũi, sao có thể có một đứa con.
Nhưng rồi những êm đềm qua đi nhanh chóng. Lần thứ 2, Lan đưa một cô gái khác về và nói nhất định tôi phải "cùng" cô ta, nếu không Lan sẽ ly hôn. Lam thậm chí còn nói rằng đây là người mà cô vất vả lựa chọn bởi người con gái này sẽ sinh con cho tôi và Lan sẽ nuôi dưỡng nó.
Vì Lan đã làm vậy với tôi, tôi cũng muốn "hành hạ" lại cô. Tôi bình thản đồng ý. Chúng tôi vào phòng còn Lan ở ngoài đó, cố lắng tai nghe. Tất nhiên tôi không làm gì cô gái kia, tôi cố tạo ra những âm thanh mà Lan mong muốn. Sau hôm ấy, mối quan hệ vợ chồng của chúng tôi xuống dốc không phanh. Lan tránh tôi, tôi cũng không nói chuyện với cô ấy, dù trong lòng vẫn còn thương yêu.
Chúng tôi lặng lẽ sống, đôi khi hành hạ nhau bằng cách đưa cô gái kia về nhà. Từ khi nào, tình yêu của chúng tôi dành cho nhau đã chẳng đủ để làm mọi thứ bình yên...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh nghi ngờ tôi lăng nhăng rồi chia tay phũ phàng Tôi yêu anh, tôn thờ anh, tôi không hề tơ tưởng đến người con trai nào khác. Vậy tại sao anh lại đổ cho tôi là người không chung thủy. Ảnh minh họa Anh là một sỹ quan quân đội, còn tôi là một cô giáo tương lai. Học ở 2 thành phố khác nhau nhưng tôi và anh tình cờ gặp gỡ...