Tố chồng ngoại tình trên FB, dại hay khôn?
Nhiều bà vợ khi phát hiện chồng ngoại tình đã không khỏi bức xúc và xả hết những uất ức cay cú trong lòng và rêu rao chuyện đó lên facebook.
Tôi là một người đàn ông đã từng có lỗi với vợ khi trót mải vui bên ngoài rồi va vào một cuộc tình vụng trộm. Sau khi bị vợ phát hiện, tôi đã thực sự ăn năn hối hận về hành động của mình. Tôi đã có ý định quỳ gối xuống để xin vợ tha thứ và xin hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa và sẽ cháp nhận mọi hình phạt của vợ. Nhưng mọi chuyện lại khác sau khi vợ tôi làm chuyện đó…
Phải, một người đàn ông đã trót sai lầm như tôi thì việc phải nhận những lời sỉ vả từ vợ là không có gì oan ức. Tôi không dám mạnh mồm bao biện cho hành động sai trái của mình. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại nông nổi như thế để rồi biến thành một người đàn ông tồi tệ, một người chồng bội bạc trong mắt vợ.
Trước khi cưới nhau, tôi và vợ tôi có một tình yêu đẹp kéo dài suốt 3 năm trời. Tình yêu ngọt ngào của chúng tôi ai cũng biết, hai bên gia đình bạn bè không ai là không vun đắp cho chúng tôi vì thực sự trong mắt họ chúng tôi quá đẹp đôi và tương xứng. Hai bên gia đình cũng đều thúc giục muôn chúng tôi nhanh chóng làm lễ cưới. Dù chưa thực sự sẵn sàng cho cuộc sống hôn nhân nhưng vì bố mẹ hai bên đều muốn nên chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng.
Sau khi cưới nhau, chúng tôi đã có một cuộc sống hạnh phúc, vợ chồng son ấm êm, vui vẻ cùng nhau. Chẳng có gì đáng trách nếu như vợ không suốt ngày chỉ biết chỉ đạo, cái gì cũng sai chồng, khiến tôi cảm thấy mình giống như một đứa trẻ con. Tôi luôn chịu sự quản thúc, chăm sóc của vợ. Lúc nào vợ cũng luôn mồm sai vặt tôi, khi thì lấy cho em cái chậu, lúc lại lấy giúp em hộp sữa chua, khi thì tìm hộ em cái áo khoác… Vợ tôi bảo, không sai chồng thì chồng sẽ lười biếng và sinh hư!?
Mới đầu tôi còn chịu khó chiều theo yêu cầu của vợ. Dần dần tôi rất bức xúc với những thói sai vặt của vợ, sau đó tôi mặc kệ, không làm theo những việc mà cô ấy nhờ vả. Những lúc như vậy, vợ tôi thường lên mặt với tôi, hách dịch trước mặt chồng khiến nhiều lúc tôi mất thể diện với mọi người. Mặc dù rất nhiều bức xúc về tính cách của vợ, song tôi cũng chưa bao giờ có ý định ngoại tình. Bởi vì yêu vợ, nên tôi không có tư tưởng đó, hơn nữa sợ vợ nghĩ linh tinh rồi mâu thuẫn.
Nhưng cuộc đời không ai học được chữ ngờ, trong những lần đi nhậu nhẹt bù khú cùng bạn bè, tôi bị lôi cuốn vào vòng xoáy lúc nào không hay. Tôi bị bạn bè công kích rồi cũng vì máu sĩ diện nổi lên tôi đã lao vào những cuộc nhậu nhiều hơn và rồi sa đà vào chuyện gái gú. Trong một lần đi nhậu tôi đã quen một cô gái đẹp. Cô gái còn trẻ và ăn nói khá duyên dáng, tính tình luôn cởi mở vui vẻ. Từ đó, mỗi lần đi chơi hay đi nhậu chúng tôi hay rủ em ấy đi cùng. Những lúc bên em, tôi thấy rất vui và vô cùng thoải mái. Cả tôi và cô ấy đều cảm thấy hợp nhau nhiều điểm.
Biết tôi đã có vợ, nên em cũng luôn tỏ ra giữ khoảng cách với tôi và nói rằng coi tôi như một người anh. Cô ấy hay chia sẻ những chuyện vui buồn trong cuộc sống với tôi và đôi khi là xin tôi những lời khuyên. Lâu dần, chúng tôi dù chẳng ai nói với ai nhưng tự nhiên cứ xích lại gần nhau rồi ngã vào lòng nhau lúc nào không hay. Tôi chính thức ngoại tình, giấu diếm vợ, lén lút đi đêm với người tình. Bạn bè tôi biết chuyện thì chậc lưỡi bảo “Chơi bời tí không sao, dù sao thì cô ấy cũng tình nguyện chứ mình có cưỡng ép gì đâu”. Vì thế, tôi ngày càng sa đà vào mối tình vụng trộm ấy. Tôi dần nhận ra rằng, có lẽ tính nết của vợ tôi góp một phần khiến tôi cảm thấy buồn, chán và cần một người để chia sẻ.
Chúng tôi đã quan hệ với nhau hơn 1 năm sau đó thì bị vợ tôi phát hiện. Thật ra, lúc đó tôi đã muốn dừng lại mối quan hệ mờ ám này. Tôi không muốn tiếp tục vì chưa bao giờ tôi có ý nghĩ làm khổ vợ con, và cô ấy cũng cần thoát khỏi tôi để có cuộc sống riêng của mình.
Video đang HOT
Tôi nghĩ thật khó mà tha thứ cho hành động nông nổi của vợ cho đến khi cô ấy phải xin lỗi tôi
Vợ chồng tôi vốn có nhiều mâu thuẫn nhưng vẫn là vợ chồng, không thể nào bỏ nhau. Tôi là đàn ông, là chồng, dù thế nào thì cũng phải chấp nhận tất cả chuyện này. Tôi đã nghĩ đến chuyện sẽ cầu xin vợ tha thứ dù biết rằng, tôi không xứng đáng được nhận tất cả những điều đó. Thôi thì dù sao cũng xin vợ bao dung, bỏ qua lỗi lầm một lần cho người chồng đã trót ngoại tình.
Nhưng thật không ngờ, vợ tôi lại là một người quá nông nổi. Tôi không bao giờ hình dung nổi là vợ tôi lại mang chuyện tôi ngoại tình đi rêu rao trên facebook. Tôi biết, mình làm thì mình phải chịu, nhưng không có nghĩa là vợ tôi phải kể lể việc chồng mình ngoại tình lên facebook để toàn dân thiên hạ biết.
Ngày hôm sau, sau khi đã lên cả một kế hoạch để xin lỗi vợ, mong vợ tha thứ thì bất ngờ bị giáng một đòn chí mạng vào mặt. Tình cờ lên mạng, đập vào mặt tôi là cả một đống ảnh của tôi được ghép với ảnh một cô gái trẻ đẹp với dòng chữ “Đàn ông mê gái đẹp, gái đẹp thì lăng nhăng, ham hố thế nên chồng tôi cũng vì mê gái đẹp mà phản bội vợ. Có nên tha thứ cho ba không con?” được chia sẻ công khai trên trang cá nhân của vợ. Không hết, vợ tôi còn nói rất nhiều lời cay độc về đàn ông đại loại như: đàn ông là kẻ vô lại, bỉ ổi, gia đình hạnh phúc không biết hướng còn đi chơi bời bên ngoài, cho biến xới luôn, chồng như thế có nhục không…
Đọc xong mà tôi hoa cả mắt, cảm thấy nhục nhã ê chề. Bên dưới status của vợ có rất nhiều comment chia sẻ, thông cảm, khuyên nhủ này nọ. Tôi thật sự không thể hiểu nổi vợ mình, tôi thật sự thất vọng hoàn toàn.
Sau đó, bạn bè người thân ồ ạt gọi điện cho tôi hỏi han, người thì trách móc, người thì lên lớp bảo tôi này kia. Tôi bực quá quát lên: “Ừ, tôi ngoại tình thì sao nào, vợ tôi như thế nên tôi ngoại tình đấy…”.
Vậy là chiến dịch xin lỗi vợ đã tan tành, tôi không nói gì, không động tĩnh gì. Vợ tôi thì đay nghiến nói tôi là loại không biết điều, đã sai còn không biết nhận lỗi và sửa chữa… Tôi đã quyết định sẽ không nói câu gì với vợ. Tôi không thể chấp nhận được hành động của vợ đưa chuyện gia đình rêu rao trên facebook mà không nghĩ đến sĩ diện của tôi. Tôi nhất định không tha thứ cho hành động của vợ, tới khi nào vợ xin lỗi tôi thì mới thôi. Còn nếu không, cuộc hôn nhân này để mặc nó đi đến đâu cũng được…
Theo VNE
Em lên giường với đồng nghiệp sát ngày cưới
Em đã trao sự trong trắng cho một người đàn ông khác, trên chính chiếc giường hạnh phúc của chúng tôi. Liệu tôi có nên tiến hành hôn lễ với cô gái đã phản bội mình trước hôn nhân ba ngày không?
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo tỉnh Hà Giang. Từ nhỏ, tôi đã phải làm rất nhiều việc vì gia đình tôi khó khăn, ba lại rượu chè, kinh tế chủ yếu đều do một mình mẹ gánh vác. Tôi thương mẹ nhiều, hiểu mẹ phải vất vả để nuôi gia đình và cho tôi đi học, chính vì điều đó nên tôi luôn ý thức được bản thân phải cố gắng kể từ ngày còn rất nhỏ.
Nghĩ đến sự kỳ vọng của mẹ, tôi cố gắng học tập thật tốt. Kết quả cầm được tấm bằng loại giỏi khi ra trường. Mẹ vừa khóc vừa nói: "Mẹ khóc vì hạnh phúc khi có được một đứa con ngoan như con". Cũng nhờ câu nói của mẹ khiến tôi có thêm động lực để làm việc. Tôi tự hứa với bản thân sẽ kiếm thật nhiều tiền để giúp mẹ trả nợ và có một cuộc sống an nhàn lúc tuổi già.
Rồi tôi được làm việc ở một công ty lớn với mức thu nhập cao, có cơ hội thăng tiến, được thể hiện khả năng, năng lực của mình, cũng có nhiều cơ hội để tiếp cận với các cô gái trẻ đẹp, thông minh. Rồi tôi yêu em, là một trong số những người con gái theo đuổi tôi. Tôi chọn em vì cảm nhận em là người con gái tốt, hiền lành và rất hiểu tôi.
Từ khi nhận lời yêu, chúng tôi trải qua những ngày tháng thật hạnh phúc. Tôi yêu em bằng tất cả tấm chân tình, không toan tính, vụ lợi và luôn chăm sóc em chu đáo. Khi em học thêm văn bằng hai, tôi cũng lo cho em các khoản tiền phải nộp, không những thế, khi bố em bị tai biến, các anh của em đều trốn tránh nghĩa vụ làm con thì tôi đã đón bố em về, đưa đi bệnh viện chăm sóc như bố mẹ đẻ của mình. Tôi xin nghỉ phép 3 tháng để thay em chăm sóc bố em tại bệnh viện, cho đến khi bác được xuất viện về nhà.
Khi tôi đưa em về giới thiệu với gia đình, bố mẹ tôi đều rất mến em và gia đình em cũng vậy, ai cũng yêu quý tôi. Trong thời gian yêu nhau, chúng tôi chỉ trao nhau những nụ hôn ngọt ngào, cử chỉ yêu thương, lãng mạn, chưa bao giờ đi quá giới hạn. Em muốn dành tất cả những gì quý giá nhất của người con gái cho đêm tân hôn thiêng liêng của hai đứa và ngày ấy cũng chẳng bao lâu nữa sẽ đến. Tôi vô cùng hạnh phúc khi nghĩ đến những giây phút được yêu em, được làm người đàn ông đầu tiên và duy nhất của cuộc đời em.
Sắp đến ngày cưới, tôi và em đã mua sắm rất nhiều đồ dùng cho căn phòng nhỏ của hai vợ chồng. Tôi háo hức khi chọn cho mình một tấm ga trải giường trắng tinh để chuẩn bị cho đêm tân hôn. Tôi sung sướng khi nghĩ đến phút giây được nhìn thấy những giọt máu đào trên tấm ga trải giường.
Rồi tôi đột xuất được công ty cử đi công tác vì có việc cần làm gấp, không thể vắng mặt. Mặc dù đã sắp đến ngày cưới nhưng tôi vẫn phải đi và cố gắng hoàn thành công việc thật nhanh để về bên em. Cuối cùng, chuyến công tác đã kết thúc, tôi trở về nhà sớm hơn dự kiến hai ngày và cũng chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày cưới của chúng tôi.
Tôi về sớm không nói cho em biết chỉ vì muốn tạo bất ngờ. Trên đường về nhà, chỉ mong thời gian trôi nhanh để được ôm em trong vòng tay, trao cho em bó hồng đỏ thắm và những món quà tôi mua trong chuyến đi công tác. Nghĩ đến nụ cười, ánh mắt và vòng tay ôm của em cũng khiến tôi rộn ràng với biết bao hạnh phúc.
Đẩy cửa vào nhà nhưng cánh cửa đã bị khóa trái bên trong. Tôi ghé tai sát vào cánh cửa thì nghe thấy giọng của một người lạ và những âm thanh rất khác thường vọng ra cùng tiếng cười của em. Tôi đi về phía cửa sổ, cố gắng nhìn qua khe cửa thì thấy em và một người đàn ông đang quấn lấy nhau trên giường, không một mảnh vải che thân. Lúc đó, tôi chợt hiểu ra, cái thứ âm thanh khác thường ấy chính là tiếng rên rỉ của em và gã đó đang đê mê, sung sướng trong cơn khoái lạc.
Tôi chết đứng một chỗ vì không dám tin vào những gì mắt mình vừa chứng kiến. Trước mắt tôi là một màu đen thăm thẳm, trái tim như có ai bóp nghẹn. Cố lấy lại bình tĩnh, tôi gõ cửa và coi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi gọi em mở cửa, trong phòng vọng tiếng của em: "Ai vậy". "Anh nè, em mở cửa đi".
Một lúc lâu sau mới thấy em ra mở cửa, tôi giả vờ hỏi: "Sao lâu vậy em"? "Em đang ở trong toilet, sao anh về sớm vậy mà không nói cho em biết. Anh vào nhà tắm đi cho khỏe rồi ăn cơm", giọng em bối rối khi trả lời tôi. "Lát nữa anh tắm. Em ngồi đây nói chuyện với anh một lúc".
Khi tôi và em ngồi xuống, tôi nhìn vào mắt em rồi hỏi: "Em còn yêu anh nữa không"? "Sao anh lại hỏi em vậy? Em không yêu anh thì còn yêu ai nữa"? "Vậy để anh hỏi thêm một người nữa xem em có thật sự yêu anh không"? "Anh định hỏi ai? Nhà mình chỉ có hai người, anh còn định hỏi ai nữa", giọng em bắt đầu lúng túng.
"Em gọi người ở trong tủ quần áo ra, chứ ở trong đó làm hỏng hết đồ cưới và những bộ quần áo anh mua tặng em. Sẵn lòng thì đem tấm ga trải giường ra giùm anh với". Mặt em tái mét, người em run lên, không thể nói được câu gì, người đàn ông đó cũng từ trong tủ bước ra. Khi tôi chưa kịp hỏi được điều gì thì anh ta đã nhanh chân bỏ chạy, nhưng tôi cũng kịp nhận ra, đó là anh bạn đồng nghiệp làm cùng cơ quan em.
Em không thể nói một lời nào nữa, xin lỗi tôi và cầu mong sự tha thứ. Tôi nhìn em, nhìn tấm ga trải giường trắng tinh do chính tay tôi mua để dành tặng cho đêm tân hôn của hai đứa. Những giọt máu còn vương vãi trên tấm ga kia đã xóa đi hết những hạnh phúc của tôi, xóa hết niềm tin và sự tôn thờ của tôi dành cho em bấy lâu nay.
Tôi tự hỏi, mình cố gắng giữ gìn cho em để làm gì? Để giờ đây, em đã trao sự trong trắng cho một người đàn ông khác, trên chính chiếc giường hạnh phúc của chúng tôi. Bao nhiêu yêu thương, kỳ vọng vào một hạnh phúc đẹp như giấc mộng giờ đây đã tan thành mây khói. Liệu tôi có thể tha thứ cho em và xem như chưa từng có chuyện đó xảy ra không?
Giờ đây, tình cảm của tôi vẫn dành cho em rất nhiều nhưng niềm tin tôi dành cho em dường như đã hết, trái tim của tôi đã bị em bóp chết. Vậy đám cưới sẽ như thế nào đây? Liệu tôi có nên tiến hành hôn lễ với một cô gái đã phản bội mình trước hôn nhân ba ngày không? Liệu sống với một người mà trái tim mình đã bị chính người yêu bóp chết có hạnh phúc không? Hay chính bản thân tôi đang quá ích kỷ? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Hết hồn vì vợ 'ngu, xấu còn vô duyên' Nhìn vợ tôi bây giờ và 3 năm trước khác một trời một vực. Nói thật, nếu tôi biết 3 năm sau ngày cưới cô ấy "đổ đốn", xuống cấp thế này thì tôi chẳng bao giờ rước cục nợ ấy về làm vợ. Chính bản thân tôi cũng không nghĩ rằng sức chịu đựng của mình lại giỏi đến thế. Tôi hy...