Tố chồng đi ngoại tình, tôi bị đánh tơi tả
Tôi nghi ngờ chồng có bồ, điều mà tôi chẳng mong đợi chút nào. Tôi chỉ hi vọng những điều mình lo lắng không phải sự thật.
Sau một thời gian dài thấy chồng hay đi sớm về tối lại chẳng mấy khi ăn cơm nhà, tôi chán nản vô cùng và bắt đầu suy nghĩ lung tung. Tôi nghi ngờ chồng có bồ, điều mà tôi chẳng mong đợi chút nào. Tôi chỉ hi vọng những điều mình lo lắng không phải sự thật. Tôi lần theo những chuyến công tác của chồng, phát hiện anh cùng với cô gái lạ vào khách sạn. Tôi hoang mang, phải véo mạnh vào mình để biết rằng đó không phải là giấc mơ.
Tất cả hạnh phúc gia đình, tình yêu, sự nghiệp tan biến như bọt xà phòng. Tôi chấp nhận cuộc sống với người chồng vô tâm bao nhiêu năm qua chỉ hi vọng anh thay đổi, được là người đàn ông của mình, được là người phụ nữ duy nhất của anh thì cuối cùng lại phát hiện anh ngoại tình. Tôi sốc nặng nhưng cũng đủ tỉnh táo để nói chuyện thẳng thắn với anh. Tôi nói với anh về chuyện tôi đã theo anh và phát hiện ra tất cả. Nhưng lạ thay, anh chẳng sợ, chẳng hốt hoảng lại còn tỏ vẻ thờ ơ, coi đó là lẽ đương nhiên, đàn ông ai chẳng thế. Nếu đàn ông ai chẳng thế thì đàn bà chúng tôi là thứ gì, là lá chắn cho các anh à. Tôi buồn vô cùng, cảm thấy bế tắc. Tôi không thể nào nói được chồng nữa rồi.
Rồi tôi bực mình, mang câu chuyện nói với bố mẹ chồng, hi vọng họ sẽ giải quyết và can thiệp giúp tôi. Tôi không còn cách nào khác khi anh cứ trơ trơ như không có chuyện gì xảy ra.
Sau đêm ấy, tôi viết đơn ly dị. Vì tôi biết, tất cả đã dừng lại, không thể cứu vãn được nữa.(ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng thật không ngờ, khi bố mẹ nói anh, anh lập tức đứng dậy, ném thẳng cái bát vào mặt tôi, cơm vãi tung tóe. Tôi như chết lặng, không còn nói được lời nào, nước mắt cứ thế trào ra không thể nào kiểm soát. Tôi tưởng không thể tiếp tục đứng vững nữa, chân tôi như muốn khuỵu xuống. Trời ơi, chồng tôi đây sao, người đàn ông tôi từng thương yêu hết mực đây sao. Anh đã đổ đốn ra như thế từ khi nào. Đến bố mẹ anh, anh cũng không tôn trọng, anh hành động một cách nông nổi và thiếu tôn trọng người lớn như thế sao.
Ngay sau câu chuyện cái bát trong bữa cơm là một trận đòn khủng khiếp trong đêm ấy. Tôi không thể ở trong phòng, phải ra ngoài nằm. Anh đánh tôi vì cái tội dám tố cáo anh ngoại tình. Tôi không còn từ nào để nói về người chồng này nữa. Tôi bị đánh sưng mặt, bố mẹ tôi cũng không nói được anh.
Sau đêm ấy, tôi viết đơn ly dị. Vì tôi biết, tất cả đã dừng lại, không thể cứu vãn được nữa. Tôi phải hi sinh cuộc sống này, phải chấp nhận từ bỏ nó, chấp nhận ra đi không cầu cạnh một thứ gì và đừng mang theo hai chữ hi vọng. Tôi thà rằng sống độc thân còn hơn sống cùng với người chồng không biết liêm sỉ, không biết phải trái lại coi thường người khác như vậy. Tôi thiết nghĩ, đời này, anh làm vợ anh ta thì sẽ còn nhục nhã cả đời.
Theo Khampha
Bố mẹ cấm bỏ chồng cho dù chồng đánh tơi tả
Bố nhất định bắt tôi về lại nhà chồng, còn không cho tôi vào nhà, bảo là, đã lấy chồng thì phải theo chồng.
Thì tôi luôn hiểu đạo lý, con gái có chồng không nên hành hạ bố mẹ, phải biết tự lo cuộc sống vợ chồng mình. Nhưng đó là những trường hợp khác, đằng này, gia đình chồng khinh thường, có coi tôi ra gì đâu.
Thấy thái độ của bố, tôi gào lên: "Bố định để nhà ấy giết chết con à mà bố không cho con vào. Con là con gái bố, cái nhà ấy là địa ngục, là tù đầy, con không thể tiếp tục sống". Bố tôi vẫn không thay đổi ý định, bố mắng tôi: "Mày có làm sao thì nhà chồng mày mới thế, chứ tự nhiên nó lại đánh mày à. Bình thường, nó là thằng nho nhã, đâu có vũ phu, chắc tại mày ghê gớm quá thôi".
Thì đúng là, bình thường chồng tôi vốn là người nhìn bảnh trai, nho nhã, thậm chí là còn có chút thư sinh. Nhưng ai nhìn mặt mà bắt hình dong được. Vả lại, bố tôi không hay tiếp xúc với anh ta, có cũng là những lúc gặp qua quýt. Tất nhiên, với người lớn anh ta phải thưa gửi, khúm núm rồi ngoan ngoãn. Chả lẽ lại hỗn láo, coi nhà vợ không ra gì đúng là hết thuốc chữa.
Thực tình, kinh tế của mình mà không chủ động được thì tôi đã chán lắm rồi, chứ đừn nói tới việc, tiền đi làm đưa cho người khác giữ rồi hàng tháng xin xỏ. (ảnh minh họa)
Nhưng bố ở ngoài cuộc bố đâu có hiểu, về cái nhà ấy, anh ta lộng hành, bảo thủ, vũ phu thế nào. Bao nhiêu năm sống ở nhà chồng, tôi chưa bao giờ có được quyền đưa ra ý kiến nào cả. Tôi chỉ biết câm nín, còn chồng tôi, mẹ chồng tôi quyết định, và tôi phải làm theo. Tiền đi làm của tôi hàng tháng, chỉ giữ lại tiêu chút ít, còn lại phải đưa cho mẹ chồng quản. Vì bà bảo, hai đứa phải gom góp tiền vào lấy vốn làm ăn, đưa cho bà quản, không thể tiêu pha hoang phí được. Hàng tháng chỉ được tiêu bao nhiêu tiền sinh hoạt, cần cái gì quan trọng thì báo cáo với bà.
Thực tình, kinh tế của mình mà không chủ động được thì tôi đã chán lắm rồi, chứ đừn nói tới việc, tiền đi làm đưa cho người khác giữ rồi hàng tháng xin xỏ. Tôi không đồng ý, ca thán với chồng thì anh bảo tôi tính toán, ki bo với mẹ anh. Mẹ chồng giữ chứ đi đâu mà mất, cần thì nói với mẹ. Anh cau có, khó chịu với tôi, bảo tôi làm dâu không biết điều.
Tôi vốn không thích sống bon chen, cũng không thích nịnh nọt ai hay chơi khăm ai cản, tính tôi an phận. Thế nên, nhà tôi có cô em chồng, đang yên đang lành cứ hay kích bác, bới móc chuyện của người tôi cũng không để tâm. Vậy mà, thấy tôi hờ hững cô ấy còn bảo tôi khinh cô ấy, không tiếp chuyện. Chẳng hiểu cô ấy nghe lỏm ở đâu còn biết, tôi cho cô bạn thân vay tiền, hôm cô ấy đến nhà tôi chơi. Vì tôi có tích cóp được tí xíu. Thế nên, mẹ chồng tôi nổi tam bành, bảo tôi giấu giếm bà tiết kiệm quỹ đen. Rồi mẹ nói với chồng tôi, bảo tôi không biết điều.
Vậy mà bố tôi lại hắt hủi tôi, bảo tôi sai mới bị người ta đánh. Tôi sai gì nào, hay là tại tôi quá nhịn, quá tử tế với nhà chồng? Hay là tại bố mẹ không muốn mang tiếng vì đứa con gái như tôi?(ảnh minh họa)
Tôi sinh con mà không được một miếng thịt. Mẹ chồng tôi không chăm tôi đã đành, mới được có hơn tháng ở cữ, bà để tôi tự túc mọi thứ, từ chợ búa, cơm nước, giặt giũ. Càng nhìn con tôi càng thương nên cố gắng bằng mọi cách sống cho thật tốt. Sau này khi con khôn lớn thì tính sau.
Hôm rồi chồng tôi nói chuyện dùng tiền ấy cho anh trai vay, vì anh chị cần xây nhà trước, mẹ tôi cũng bảo vậy, khiến tôi tức điên. Tôi phải sống trong căn nhà chật hẹp, ức chế đầy người anh không quan tâm, mang tiền tôi tiết kiệm bao năm nay cho anh đi xây nhà, đến bao giờ mới nhận lại. Tôi không cho phép, anh ta quát tôi bảo: "Mày có quyền gì mà không cho phép, tao chỉ nói với mày cho mày biết, chứ không phải là chuyện mày đồng ý hay không tao mới dám làm. Anh tao, tao cho vay, mày cản được à. Không thích thì biến!".
Anh xưng mày tao với tôi, nghe anh chửi bới mà tôi nghẹn cứng cổ họng, rưng rưng nước mắt. Tôi đã nhịn đủ rồi, đã chịu đủ rồi. Tôi phải vùng lên vì con tôi, sống thế này như chết: "Được, anh thích cho vay thì cho, nhưng trả lại tiền của tôi, tôi còn nuôi con tôi. Tiền anh, anh cho anh trai anh vay, tôi không cấm. Anh không nghĩ tới mẹ con tôi, anh không nuôi được con thì để tôi nuôi". Nói rồi, anh ta đạp vào người tôi ngã ngửa, đánh cho tôi một trận tơi bời. Đó là lần đầu tiên anh ta đánh tôi nhưng cũng là trận đòn khiến tôi nhớ đời. Tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản, cảm thấy bế tắc, nhọc nhằn, đau khổ. Tôi không biết nên làm thế nào nên mới bế con về nhà bố mẹ đẻ, cầu xin bố mẹ đẻ cưu mang tôi.
Vậy mà bố tôi lại hắt hủi tôi, bảo tôi sai mới bị người ta đánh. Tôi sai gì nào, hay là tại tôi quá nhịn, quá tử tế với nhà chồng? Hay là tại bố mẹ không muốn mang tiếng vì đứa con gái như tôi?
Theo VNE
Tỏi ta: 'Thuốc tiên' phòng bệnh ung thư Các nhà khoa học đã có hàng ngàn công trình nghiên cứu về tác dụng chữa bệnh thần kỳ của củ tỏi ta và kết luận đây là phương thuốc đặc biệt phòng chống bệnh ung thư cho con người. Từ lâu củ tỏi đã trở thành một loại gia vị không thể thiếu trong mỗi gia đình, khi nó giúp kích thích...