Tình yêu với chàng lính đặc biệt
Cô vẫn mãi dành một tình cảm đặc biệt cho anh, nhớ anh nhiều lắm, chàng lính đặc biệt của đời cô.
Anh – Sĩ quan học trường học viện Chính trị Bắc Ninh. Cô – Sinh viên một trường Kinh tế. Tình yêu của họ bắt đầu nhẹ nhàng và cũng thật tình cờ. Một cuộc gặp gỡ giữa bốn người bạn rồi quen nhau. Những cuộc điện thoại hàng ngày, những tin nhắn đêm khuya dù bộ đội đâu được dùng điện thoại. Để rồi trong thói quen hằng ngày của anh, đã có một thói quen mới: Nói chuyện cùng cô. Và trong thời gian biểu của cô có thêm một niềm vui mới: Chủ nhật hàng tuần lên với anh. Có lẽ ai đã từng yêu những chàng lính mới hiểu và trân trọng những giây phút gặp nhau bởi những giây phút đó ngắn ngủi quá.
Anh thương cô một mình vất vả lên thăm anh mà chưa một lần nào anh đưa cô về được. Nhưng với cô, cô nhớ anh, muốn gặp và nói chuyện với anh nên quãng đường một mình đó đâu phải là vấn đề. Thương anh lắm những lần đi diễn tập cả tháng liền: Ba lô trên vai, hành quân, đào công sự, ngủ trong rừng…Tình yêu đó nhẹ nhàng, không có những trách móc giận hờn chỉ có những cảm thông, những lời an ủi động viên nhau
Rồi cô cũng ra trường trước anh. Một cơ hội làm việc ở quê nhà Nghệ An đến với cô. Cô suy nghĩ rất nhiều nhưng không nói gì với anh. Ngày 01/04 năm đó cô gọi cho anh:
- Em có chuyện muốn kể cho anh nghe. Em chuẩn bị về Nghệ An làm việc, có lẽ cuối tuần em sẽ về.
Anh im lặng và động viên cô:
- Em hãy làm những gì em cho là đúng, anh hiều em còn vì gia đình. Dù thế nào anh cũng sẽ luôn ủng hộ em. Mạnh mẽ lên em nhé!
Nhưng cô đâu hiểu hết cảm giác của anh, anh đã ước rằng “Hôm nay là ngày nói dối và đó cũng chỉ là một lời nói dối…”
Video đang HOT
Cô lên gặp anh cùng anh chén rượu một ngày trước khi về Nghệ, muốn nói với anh thật nhiều mà sao không nói nên lời, cô đã khóc trong vòng tay anh. Anh ôm cô thật chặt, vòng tay đó sẽ không bao giờ cô quên…
Không lẽ giữa cô và anh vẫn mãi là một điều gì đó nhớ nhung tiếc nuối, một tình yêu không trọn vẹn (Ảnh minh họa)
3 năm trôi qua, mỗi năm dù công tác nơi đơn vị không có một kỳ nghỉ phép nhưng anh vẫn sắp xếp mỗi năm một lần đi hàng trăm cây số để vào Nghệ An gặp cô.
Năm nay, anh vừa vào gặp cô vừa vào cưới người bạn thân của anh.
- Em à, anh đang trên đường vào Nghệ An
- Thật không vậy anh. Em sẽ đón anh.
- Em không cần đón anh đâu. Anh qua mừng cưới bạn anh đã rồi anh sẽ gặp em.
- Lịch trình của anh anh tự sắp xếp cho chủ động, nhưng em rất muốn gặp anh nên hãy dành thời gian cho em nhé…
Anh qua nhà cô chơi, quà cho cô là một bó hoa hồng thật to đỏ thắm “Anh không chắc hoa có đẹp không, nhưng anh luôn muốn những gì tốt đẹp nhất sẽ dành cho em…”. Anh vẫn vậy vẫn quan tâm cô như ngày nào, bộ quân phục người lính mạnh mẽ và chững chạc hơn. Cô yêu màu áo đó để rồi mỗi lần tình cờ gặp người lính trên đường cô lại nghĩ đến anh.
Sáng sớm hôm sau, vừa tỉnh dậy cô đã nhận được tin nhắn từ anh “Anh xin lỗi, lần này anh vào mà quá vội, không trọn vẹn với em và mọi người. Anh phải về mà không kịp chào em được, anh phải lên đơn vị gấp…”. Hụt hẫng là gì vậy anh?
Câu chuyện gặp mặt của cô và anh còn chưa bắt đầu, cô còn chưa kịp vòng tay ôm anh sau 1 năm không gặp. “Gặp nhau lần nào cũng vội, chẳng đủ đề mà giận dỗi…”. Là hoà bình mà sao như chiến tranh vậy! Không lẽ giữa cô và anh vẫn mãi là một điều gì đó nhớ nhung tiếc nuối, một tình yêu không trọn vẹn.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, cô sẽ bước tiếp con đường cô đang đi, dù khó khăn nhưng cô biết có một người ở xa vẫn luôn động viên ủng hộ cô, sẵn sàng chia sẻ với cô mọi chuyện. Và cô vẫn mãi dành một tình cảm đặc biệt cho anh, nhớ anh nhiều lắm, chàng lính đặc biệt của đời cô. “Thầm mong anh nơi phương xa luôn công tác tốt và sẽ tìm được một nửa còn lại của mình, hạnh phúc anh nhé “.
Theo VNE
Bao năm nuôi con của kẻ khác mà không biết
Tôi mù quáng cưới em, chiều chuộng em bao nhiêu năm để rồi nhận được trái đắng. Càng ngày, con gái càng lớn. Và khi con càng lớn bao nhiêu thì người ta càng bàn tán bấy nhiêu vì đứa con đó không hề có nét gì giống tôi (là bố cháu). Nó cũng không thừa hưởng nét gì từ người mẹ, chỉ có một điều khiến tôi đau đáu, đó là, đứa con gái ấy giống y chang người đàn ông cũ của vợ tôi. Cái người mà trước khi em nhận lời yêu tôi, tôi đã gặp qua vài lần.
Ngày ấy, vì yêu em, tôi chấp nhận làm kẻ thứ ba, làm gã đàn ông chai mặt, cứ bám riết lấy em mặc dù biết em có người yêu rồi. Hi vọng không nhiều, nhưng chỉ cần em gọi cho tôi một cuộc điện thoại, chỉ cần em nói em đang buồn vì giận nhau với người yêu là tôi lại phi xe đến ngay. Dù em ở đâu, dù em làm sao tôi cũng bên cạnh em lúc ấy. Tôi tình nguyện làm bờ vai để em dựa vào khi em khóc, nguyện làm một kẻ khờ khạo để em lợi dụng những lúc em buồn, em cô đơn. Tôi biết, em không yêu tôi nhưng tôi vẫn cam chịu, chấp nhận chỉ cần được ở bên em.
Bao năm nay tôi nuôi con của kẻ khác và em (ảnh minh họa)
Ai cũng nói tôi là thằng ngu vì yêu một người con gái đã có người yêu, chẳng màng tới mình, chỉ gọi tới khi cần. Nhưng tôi bỏ ngoài tai tất cả những lời lẽ đó vì tôi đã quá si mê em. Tôi đâu cần em thuộc về tôi, chỉ cần đứng từ xa nhìn người yêu mình hạnh phúc, thế là đủ. Tôi cũng không có ý chen ngang vào cuộc tình đang mặn nồng của em vì tôi biết, có cố tình cũng không được. Em yêu anh ta thế cơ mà, em còn xác định lấy anh ta.
hế mà cái tin em chia tay người yêu khiến tôi mừng quýnh dù có chút hơi buồn và lo cho em. Nhưng tôi vẫn nuôi hi vọng, khi chia tay người đó, em sẽ yêu tôi, cảm động tôi và tôi càng có thêm động lực để quan tâm, che chở cho em. Suốt những ngày tháng đó, em dựa vào tôi mà bước tiếp, dựa vào vai tôi mà khóc lóc, kể lể, than thân trách phận, hận người yêu vì bỏ rơi em. Tuy nhiên, ngày đó, vì yêu em nên tôi không nhận ra, vì sao em lại nhận lời yêu tôi nhanh như vậy. Em chấp nhận trao thân cho tôi sau khi đã nhận được sự cảm thông từ tôi về việc em không còn trong trắng. Tôi càng thương em hơn khi biết sự thật đó. Nhưng đó là cú lừa mà cho tới tận bây giờ, khi con gái tôi đã lớn, tôi mới phát hiện ra.
Khi chia tay anh ta, em vẫn qua lại, và thi thoảng có gặp gỡ riêng tư. Có lẽ, &'chuyện ấy' đã xảy ra lúc mà hai người rạn nứt vì em quá yêu người đó. Em hi vọng sẽ mang chuyện có thai để níu kéo được tình yêu, thế nhưng em đã thất bại vì anh ta hoàn toàn hết yêu em, chỉ lợi dụng em khi biết em còn quá luyến tiếc. Và em nhận lời yêu tôi cũng chỉ vì không biết &'giáng' cái thai ấy cho ai.
Khi chia tay anh ta, em vẫn qua lại, và thi thoảng có gặp gỡ riêng tư.
(ảnh minh họa)
Tôi mù quáng cưới em, si mê em, chiều chuộng em bao nhiêu năm. Đến giờ, khi đứa con gái lớn giống tình cũ của em y chang, em đã không có gì để níu kéo. Em chấp nhận sự thật, van xin tôi tha thứ và thú nhận tất cả. Em tình nguyện ra đi nếu không được tôi chấp nhận và mang theo đứa con của mình. Tôi đau khổ lắm, ai cũng xì xào về gia đình tôi. Tôi còn tưởng sẽ đầu bạc răng long với em, nhưng cuối cùng ra nông nỗi này đây. Tôi không biết phải đối diện với điều này thế nào. Một gã đàn ông như tôi thật không cho phép tôi nuôi con của tình địch. Nhưng bao năm qua, tôi coi con gái là con đẻ, yêu thương chiều chuộng hết mực. Bây giờ ruồng bỏ con, tôi không đành. Dù sao không sinh không bằng công dưỡng dục. Chúng tôi đã có tình cảm cha con thật sự và con cũng yêu cha nhiều lắm. Tôi nỡ lòng nào ruồng rẫy, xúc phạm hai mẹ con.
Nhưng tôi sợ, nếu sống cùng em, cả đời này tôi sẽ bị ám ảnh bởi chuyện đó, tôi không thể yên thân, không thể hạnh phúc được. Giờ đây, tôi là người không thể quyết định, vì lý trí không thể nào thắng nổi tình cảm của con tim. Tôi còn yêu em và con nhiều lắm. Hãy cho tôi một lời khuyên, tôi phải làm thế nào bây giờ?
Theo Eva
Vợ lười 'yêu', chồng đánh ghen quyết liệt Nếu tôi không chấp nhận 'chuyện gối chăn' anh ta sẽ tới trường, nói tôi là kẻ ngoại tình. Ở đời có lắm thói ghen tuông, có những thói ghen tuông thể hiện tình yêu với vợ hoặc chồng, nhưng cũng có những cơn cuồng ghen vĩnh viễn giết chết tình cảm vợ chồng. Số tôi không may mắn khi lấy phải anh...