Tình yêu và mặt trái của nó
Tan vỡ! Bao giờ cũng thế. Thường là bắt nguồn từ một phía. Em không yêu anh nhiều như những gì anh đáng được nhận…
Em bỏ lại một khoảng trống trong lòng anh, có lẽ anh sẽ cần nhiều thời gian để lấp đầy cái khoảng trống vô hình và lạnh lẽo ấy.
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh.
Em bỏ quên tình yêu này!
Anh gọi em!
Em không nói gì
Lạnh lùng và dứt khoát.
Video đang HOT
Khoảnh khắc ấy anh hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu đó và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác. Nhưng liệu có làm được?
Mặt trời vẫn chiếu sáng, một ngày đẹp đẽ. Hôm nay là thế nhưng biết đâu ngày mai lại mưa giông sấm chớp. Hôm nay anh buồn lắm… Ngày mai hy vọng sẽ khác.
Bầu trời cũ, mặt trời cũ nhưng những đám mây sẽ khác. Cơn gió cũng lạ và lòng sẽ chẳng đớn đau.
Giờ đây khi anh viết những dòng tâm sự này thì anh đã thật sự mất em mãi mãi. Có phải chăng giờ em đang hạnh phúc bên mối tình năm xưa mà em đã hẹn từ trước. Có phải chăng lúc em cho anh đọc những lá thư năm xưa của em là muốn nhắn nhủ anh một điều là chuyện tình của anh và em chỉ ngắn ngủi bấy nhiêu thôi. Anh đã suy nghĩ thật nhiều, không hiểu sao em lại nói lời chia tay và vứt bỏ anh một cách vô tình như vậy. Chẳng lẽ những tháng ngày mình trò chuyện vui đùa bên nhau không để lại trong em một cảm giác về anh hay là thời gian làm bạn với anh để em trút sự trống vắng mà người kia để lại trong em? Bây giờ ngày hẹn ước năm xưa của em đã đến em lạnh nhạt vứt bỏ không một chút xót xa. Giờ đây chỉ còn lại mình anh với những kỷ niệm, những gì mà hai chúng ta từng có khi bên nhau. Em lạnh lùng quay đi và vứt lại sau lưng biết bao kỷ niệm, bao lời hẹn ước em nói cùng anh.
Ngày mới biết em anh đã cảm nhận được một điều em là người con gái mà anh không thể thiếu trong cuộc đời. Anh cố làm tất cả để giữ tình yêu của chúng ta kể cả thay đổi tính tình hay bất cứ một cái gì để mình có thể cảm thấy vui vẻ và tin tưởng nhau hơn. Em biết không những lúc chúng ta dành thời gian ở bên nhau tâm sự cùng nhau và trao cho nhau từng nụ hôn ngọt ngào của tình yêu là lúc tim anh như vỡ òa trong hạnh phúc. Anh ước gì điều đó có thể quay lại với anh, nhưng không, đó là điều không thể và đã không còn cơ hội nữa rồi.
Còn một điều mà anh suy nghĩ bấy lâu nay, trong ngày em nói lời chia tay với anh em đã hỏi anh một câu “anh có thấy hối hận không”, anh trả lời một cách vô tư “anh không hối hận vì anh yêu em”. Lúc về anh suy nghĩ anh thật ngốc khi trả lời em bằng câu nói đó, câu nói đó đã vô tình chạm vào lòng tự ái trái tim em nhưng nếu được chọn nói lại lần nữa thì anh vẫn tiếp tục chọn câu nói của anh, anh hy vọng em hiểu cho tình yêu anh dành cho em. Nhưng nào ngờ có phải chính những lời nói thật làm anh mất em, chính những lời nói của anh thành con dao để nó làm cái cớ em chia tay anh em ra đi. Đúng như người xưa nói trong tình yêu phải luôn giữ lại cho mình những bí mật mà không bao giờ nói với người mình yêu. Nhưng anh yêu em anh không muốn giấu em dù chuyện lớn hay nhỏ, dù bất cứ những gì về anh anh đều muốn chia sẻ cùng anh. Anh cứ nghĩ em đã hiểu anh, đã yêu anh rất rất nhiều, nhưng cuối cùng thì em có hiểu tí nào về anh đâu và có yêu anh như lời em nói đâu. Em lạnh lùng như người xa lạ mà không cho anh một lời giải thích, em vứt mọi kỷ niệm như nó chưa hề có.
Em giờ đang vui với hạnh phúc mới, bỏ lại mình anh ngồi đếm thời gian với những kỷ niệm… (Ảnh minh họa)
Em từng biết trong chuyện tình cảm anh luôn dứt khoát và quyết đoán nhưng với em thì anh quá yêu, yêu từ những lời nói đầu tiên em nói cùng anh, những gì mà em đã làm cho anh. Anh không nghĩ là sẽ mất em nên anh chưa bao giờ đề phòng em.
Thời gian vẫn cứ trôi, em giờ đang vui với hạnh phúc mới, bỏ lại mình anh ngồi đếm thời gian với những kỷ niệm, nỗi đau mất em. Anh nén nỗi đau nói với em là anh sẽ quên em sẽ quen người khác, em có biết đâu khi anh nói những lời đó với em thì tim anh như có hàng ngàn mũi kim đâm vào rỉ máu. Nhưng em thì lại tin vào nó…
Giá như ngày ấy ta lướt qua nhau như hai người xa lạ, thì ngày nay anh đâu phải mất em. Ừ nhỉ, có lẽ câu nói ấy đúng, và có lẽ anh sẽ cố quên xem em như chưa từng có trong đời anh mà tìm hạnh phúc mới. Nếu như cho thời gian quay trở lại thì anh vẫn sẽ chọn được gặp và yêu em nhưng anh sẽ không để em ra đi nữa, không bao giờ để mất em nữa. Mơ ước vẫn là mơ ước vì em đã rời xa anh rồi, dù rằng chưa bao giờ anh giận hay trách những chuyện em làm nhưng anh vẫn biết em sẽ không bao giờ quay lại bên anh.
Nhưng anh vẫn cứ hy vọng, và nếu như có ngày em quay lại anh nhất định sẽ yêu em và một lần nữa anh chấp nhận vì em mà bỏ tất cả công danh, sự nghiệp, anh chấp nhận đánh đổi mọi thứ để có em mà không bao giờ ân hận hay hối tiếc.
Một cánh cửa đóng lại, tất cả những gì trong đó sẽ phải là dĩ vãng. Một cánh cửa khác sẽ mở ra và anh chất vào đó những yêu thương. Liệu anh có phải đóng nó thêm một lần nữa?
Theo STT
Ám ảnh những trận đòn của người tình
Từ địa vị bà hoàng, tôi bị anh đánh đập như một con chó. Ngày tháng của tôi là địa ngục với sự tra khảo không ngớt.
Là phụ nữ với quá nhiều cay đắng trong tình cảm, tôi như con búp bê không tình yêu, không rung động trước một gã đàn ông nào suốt thời gian dài, tưởng chừng trái tim tôi bị đóng băng lạnh buốt. Vậy mà từ khi gặp anh, tôi lại quá dễ dãi lao vào vòng tay anh một cách đơn giản mà ngay chính tôi cũng không nghĩ là mình như vậy. Nhưng cũng bình thường thôi vì lúc ấy tôi không có ai nương tựa và khủng hoảng tinh thần khi gặp sự cố về công việc, bị thất bại và phải tìm cách để cứu lấy chính mình. Tôi không ngần ngại ngã vòng tay anh một cách nhanh chóng đến như vậy.
Cuộc tình mà tôi cho là tạm bợ kia theo năm tháng cứ lớn dần dần trong tôi và đã chuyển biến sang tình yêu lúc nào tôi cũng không rõ. Dễ hiểu thôi khi anh làm tất cả những gì tôi muốn. Anh đáp ứng cho tôi một cách dễ dàng nếu như tôi lên tiếng. Anh ban tặng tôi một cuộc sống toàn là màu hồng, khiến cho kẻ chưa từng hưởng thụ cái hạnh phúc mỹ mãn như tôi thật không thể tin được là mình lại có ngày này. Cứ như thế, tôi luôn đắm chìm trong hạnh phúc mà anh cho tôi. Cảm giác ấy giống như một bà hoàng ngự trên cao chỉ cần ra lệnh, muốn ăn hay muốn bất cứ điều gì chỉ cần lên tiếng là đều được như ý. Tôi đã ngủ mê trong hạnh phúc và sự sung sướng mà tôi không biết là mình đã thiếp đi từ lúc nào nửa.
Tôi mãi lo đắm chìm trong ảo tưởng của anh tạo ra để sau lớp màu hồng ấy là một mưu đồ anh đã lập ra, che lấp những chuyện anh làm, những toan tính ngấm ngầm trong anh khi có mục tiêu xuất hiện. Và mục tiêu ấy đã đến cũng là khi những giấc mơ của tôi hoàn toàn sụp đổ. Anh hiện nguyên hình con người thật của anh. Không phải là anh ngày ấy nữa mà là một con người hay kêu ca, hung dữ với những lời lẽ không chút gì gọi là tính người. Tôi không hiểu nguyên nhân gì lại làm anh thay đổi nhanh đến như vậy. Tôi càng tìm cách lôi kéo anh trở về với những ngày tháng trước thì anh lại càng lộ rõ tính tình của kẻ gian manh, ăn nói trở mặt và tôi không dám tin vào mắt mình.
Từ địa vị của một bà hoàng ngày nào, tôi đã bị anh đưa xuống thành con nô lệ. Không ít lần tôi bị anh đánh đập không chút thương hại. Anh đánh rất mạnh vào đầu tôi như thể anh đang đánh một con chó khi bị nó tấn công. Ngày tháng của tôi như một địa ngục với không ngớt sự hành hạ, tra khảo. Bát cơm ăn chan lẫn nước mắt, giấc ngủ không yên vì bị kết tội là phản bội. Tinh thần tôi hoảng loạn vì bị vu oan là trộm cắp tiền bạc của anh. Không lúc nào anh để cho tôi được yên dù là một ngày. Anh luôn tìm mọi cách để cho tâm trí tôi rối bời, nụ cười của tôi củng tắt hẳn.
Tôi cố phân trần thì tôi càng nhận thiệt hại về mình. Cho đến một ngày, tôi phát hiện ra thì ra tất cả chỉ là một màn kịch mà anh vừa đạo diễn vừa là diễn viên suốt mấy tháng trời. Anh đổ hết lỗi lầm lên người tôi để ung dung bên cạnh người phụ nữ khác. Một biến động về tinh thần nữa khiến tôi không bình thường trở lại được nữa. Tôi mất hết cảm giác làm người, đôi khi còn chẳng biết những sinh hoạt hàng ngày của mình là như thế nào.
Nhưng dần dần, tôi cũng tỉnh lại nhờ có sự chia sẻ từ những người bạn trên mạng. Họ giúp tôi lấy lại niềm tin và hy vọng vào cuộc sống, dù tôi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ là tạm ổn định mà thôi. Tôi vẫn cố nhịn nhục mỗi khi anh muốn gây áp lực cho tôi để chờ đợi thời cơ thoát khỏi anh. Đến hôm nay, ông trời không phụ lòng người. Tôi đã dứt khoát được với con người dã tâm ấy. Tôi biết dần dần mình sẽ lấy lại được vui vẻ và bắt đầu lại công việc như trước nhưng lâu lâu, tôi lại cơn đau. Tôi bị ám ảnh bởi những vết thương mà anh tạo ra. Khi nào tôi mới lấy lại được trạng thái cân bằng?
Theo Ngoisao
"Gái đã có chủ còn đi chơi với trai làm gì?" Em đánh bạo hẹn hò cô ấy cuối tuần vừa rồi, nhưng N. dứt khoát chỉ đi chơi với em những buổi trưa ngày thường, vì cuối tuần cô ấy phải dành thời gian bên chàng người yêu của mình. Hỏi: Em chào chị Tâm An, Em năm nay 27 tuổi, tự thấy mình khá có duyên, ưa nhìn nhưng vì tính cách...