Tình yêu và ký ức mưa
Tớ thích mưa vì dưới mưa mọi người đều khóc! Sẽ chẳng ai biết có những giọt nước mắt mặn chát len lỏi giữa màn mưa trắng xóa.
Thành phố mình đang mưa. Cậu có thấy không nhỉ? Mỗi khi trời mưa, tớ lại thấy tim mình se thắt. Bản nhạc “Kiss the rain” dẫu nghe đến trăm nghìn lần vẫn nguyên vẹn một cảm xúc. Tớ muốn ngửa mặt lên trời, để những giọt nước chạm lên mi, lên mắt, lên má. Chắc chắn sẽ lạnh lắm, nhưng trong vắt cậu ạ.
Bởi cậu biết không: Tớ yêu mưa vì dưới mưa mọi người đều khóc! Sẽ chẳng ai biết có những giọt nước mắt mặn chát len lỏi giữa màn mưa trắng xóa.
“Sắp mưa rồi đấy!”, tớ nói thầm sau lưng cậu. Một nửa trời xanh ngắt. Một nửa trời xám xịt. Những đám mây đen đang đuổi theo chúng mình. “Chạy mưa thôi! Để tớ tăng tốc lực!”, thế là cậu phóng ào ào, nhưng sao có thể chạy trốn được mưa. Mưa bắt đầu thấm ướt vai áo. Cậu dừng xe trước mái hiên. Và xối xả, xối xả. Những tầng lá xanh ngả nghiêng trong tiếng hát của đất trời. Trái tim tớ cũng đang hát đấy, cậu biết không?
Tớ run run ngước mắt nhìn cậu, chợt thấy bờ môi lướt nhẹ bờ môi. Nụ hôn đầu tan êm trong cơn mưa đầu hạ, bỡ ngỡ, ngắn ngủi mà cũng nhiều dư vị lắm.
Cậu bảo tớ giống mưa. Vì tớ lơ đễnh, lãng mạn và hay khóc. Mỗi lần tớ vờ thút thít, cậu lại cuống quýt không biết làm sao. Mỗi lần tớ mơ màng ngắm mưa rơi xuống mặt đất, cậu lại vòng tay ôm tớ thật nhẹ: “Cậu mong manh lắm. Tớ muốn giữ thật chặt!”. Chẳng lúc nào tớ thấy bình yên đến thế: Có cậu, có mưa.
* * *
Một sớm mưa tớ choàng tỉnh giấc, chợt hoảng hốt khi nhận ra: Ngày hôm nay, ừ thì bắt đầu từ ngày hôm nay, cậu không còn bên cạnh tớ nữa. Tớ dụi dụi đôi mắt sưng húp, lại thấy những giọt nước yếu đuối. Tớ chẳng mạnh mẽ lắm đâu!
Mưa hay là nước mắt? Tớ một mình lang thang dưới mưa, tự hành hạ bản thân, để được cảm lạnh, để được ốm, để được ngủ một giấc thật dài. Trong giấc ngủ say, cậu trở về với nụ cười tươi, nhưng rồi vội vã quay lưng. Tớ đuổi theo chỉ thấy một hình dáng nhạt nhòa và mất hút. Vùng dậy, những giọt mồ hôi toát ra như hột báo hiệu trận ốm sắp qua, tớ nghiêng đầu dò dẫm nhìn bên ngoài qua một ô cửa con con. Chợt thấy nắng vương nhẹ trên những chiếc lá mỏng manh còn ướt sũng nước.
Video đang HOT
Mưa tạnh. Thành phố đã tan những u buồn. Chỉ còn tớ cứ mãi đuổi theo kí ức. Để làm gì cậu nhỉ? Khi chẳng bao giờ còn thấy cậu quay về. Ngay cả trong mơ cũng thế. Tớ lắc nhẹ đầu cho những ưu tư trôi mất. Kí ức mưa chắc chắn sẽ còn nhưng cho dù thế, tớ không thể sống mãi trong màn mưa để khóc một nỗi buồn cũ.
Thành phố đã ngừng mưa, cậu biết không? Hãy cùng tớ nhìn lên bầu trời nhé. Cậu sẽ thấy những sắc màu rất kì diệu. Giờ tớ đã hiểu. Kí ức mưa lặng lẽ đi qua nhường chỗ cho một bầu trời đầy nắng.
Và cậu biết đấy, thành phố ngừng mưa rồi…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đơn phương hay song phương?
Và vô số cảm xúc lẫn lộn len lỏi, đan xen trong miền ký ức tớ.
Những kỉ niệm đó, chưa bao giờ ra đi, hay nằm yên trong một miền kí ức nào đó. Ảnh: Internet.
Có những điều rất nhỏ, vụn vặt cậu làm cho tớ tạo thành niềm vui giúp tớ đi qua cuộc sống bận rộn, nhiều khó khăn, đầy ắp nỗi buồn.
Có những khoảnh khắc rất dễ thương mà tớ thường ghi lại. Lúc nào nhớ về tớ cũng cười một mình. Nhớ rất nhiều!
Có những câu nói dù vô tình hay cố ý, cậu cũng khiến tớ trở nên vui vẻ hơn ngay tức khắc, dù mọi chuyện đang buồn thế nào đi chăng nữa.
Có những cây kem mà đơn giản chỉ với lý do, tớ buồn, cậu sẵn sàng mua tặng, mặc dù không phải cậu giàu, chỉ là cậu muốn tớ ăn xong cây kem đó, sẽ cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.
Có những sự kiên nhẫn cậu dành ra, để ôn thi cho tớ, để trấn an tớ, mọi chuyện sẽ ổn thôi...
Có những khoảng thời gian, trôi đi, cậu lắng nghe tớ nói, mọi chuyện nhỏ to, sau đó giúp tớ nhận ra những gì cần phải làm.
Có những lời ai ủi, động viên sau nhiều lần tớ bực mình vì phải tranh cãi với những người khó tính và bảo thủ có những biệt danh mà chỉ có cậu và tớ mới hiểu có những lần nhắn tin, gọi điện, thậm chí là gọi ngoài đời cực thân thương...
Có những quan tâm, dù lớn hay bé, dù không thường xuyên, dù đột ngột tớ vẫn giữ, để biết rằng, dù không nói, cậu cũng quan tâm tớ thật nhiều.
Có những lần chat đến tận khuya, cậu bắt tớ đi ngủ, bảo tớ hứa đi, tay trái móc ngoéo tay phải, giữ lời nhé... Tớ bảo tay phải tớ cầm tay cậu móc ngoéo. Hứa danh dự đó.
Có những lần đi bộ, đi xe, dưới cơn mưa nhỏ, rất dịu của Sài Gòn, lưng cậu ướt mồ hôi. Tớ hỏi: Có nặng lắm không và nhận được câu trả lời thật sự "muốn quýnh ghê" của cậu.
Những kỉ niệm đó, chưa bao giờ ra đi, hay nằm yên trong một miền kí ức nào đó. Những kỉ niệm đó, chưa bao giờ phai, chưa bao giờ nhạt theo thời gian.
Ở cạnh cậu, thời gian trôi nhanh một cách bất thường mà đôi khi tớ chỉ ích kỉ muốn giữ nó, níu nó lại một chút cho niềm vui nhiều hơn, để nỗi buồn tan đi.
Và rồi cũng có những khi tớ cảm thấy mình thật sự trống rỗng, lạc lõng, mệt mỏi và muốn buông tay...
Tớ cũng là một cô gái, cũng có những lúc cực kì mỏng manh. Ảnh minh họa: Internet.
Đó là những lúc tớ quan tâm cậu, nhưng phải lâu lắm cậu mới có thể đáp trả.
Đó là sự phân vân, không rõ ràng, và lập lờ từ phía cậu.
Đó là lúc tớ không thể hiểu được, chính bản thân cậu đang mong muốn điều gì.
Đó là lúc tớ nhận được những câu trả lời dạng như: Sao cũng được, tùy thôi, làm gì cũng được mà... Cảm thấy thật sự mình không là gì của cậu.
Đó là những khi tớ muốn hỏi, nhưng mà lại thôi, vì không muốn làm cậu khó xử.
Là những lúc lan can vắng bóng một người luôn nhìn xuống và một người nhìn lên. Mắt không bao giờ chạm nhau. Vì nắng mặt trời hay vì dãy hành lang sâu hun hút?
Đó là lúc tớ buông tay mà cậu dường như chưa bao giờ muốn níu tớ lại.
Là lúc cậu bảo chắc cậu hiểu tớ khoảng 10%, hixhix.
Là nhiều lúc tớ giận dỗi trẻ con, mà cậu không nhường tớ như bao cô gái khác, cậu rõ ràng là muốn chọc cho tớ tức điên lên mà.
Tớ cũng là một cô gái, cũng có những lúc cực kì mỏng manh. Và có lúc tớ cần cậu thật nhiều, thế mà cậu lại đan tâm để tớ đi một mình.
Cậu có hiểu?
Hay do tớ đòi hỏi quá nhiều!
Tớ không là gì phải không?
&hearts Tớ nghĩ rằng, trái đất này rất tròn, rất gần để những người thực sự thương yêu nhau có thể đi cả vòng mà vẫn quay trở về bên nhau nhưng cũng thật xa, để một bàn tay khi đã gửi lại thương yêu cho một bàn tay, ra đi và sẽ không bao giờ gặp lại.&hearts
Chờ đợi. Có thể chờ. Nhưng khi người ta không thể biết mình chờ vì điều gì thì quả thật là vô vọng lắm. Tớ cần một câu trả lời, từ cậu, yêu thương , TT!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh hơn em 18 tuổi và đã có vợ! Em yêu một người không thuộc về em, không thương em, lại hơn em 18 tuổi và đã có vợ! Anh! Không biết bắt đầu từ khi nào trong tim em có hình bóng của anh. Hình ảnh anh đã in sâu trong tâm trí em, len lỏi vào trong suy nghĩ, trong giấc mơ em... Biết rằng không thể yêu anh, yêu...