Tình yêu và danh vọng
Biết nói gì đây khi trong lòng chất chứa bao nỗi buồn. Em đã ra đi, ra đi thật rồi. Tôi và em yêu nhau cũng đã hơn 3 năm rồi, biết bao sóng gió, biết bao trắc trở chúng tôi đều đã vượt qua nhưng đến khi niềm tin vào tình yêu có hồi kết tốt đẹp nhất thì… em đã ra đi.
Ảnh minh họa
Tôi chỉ biết tự trách mình khi đã không giữ được em, không giữ được tình yêu của mình. Em là người Bắc có tính cách rất mạnh mẽ, kiên cường, luôn phấn đấu cho tương lai và danh vọng. Tôi là đứa con trai miền Tây bình thường và giản dị. Chúng tôi đều xa nhà đi học và làm việc, gặp nhau rồi yêu nhau, cùng vẽ lên viễn cảnh 1 tương lai hạnh phúc.
Lúc đầu khi chúng tôi đến với nhau cả 2 gia đình đều không đồng ý. Người anh họ của em không thích tôi, có lẽ là vì tôi chỉ là 1 người không có tương lai và không có học vấn cao. Em tốt nghiệp đại học và là 1 kế toán cho 1 công ty nước ngoài và thu nhập gấp đôi tôi – một thằng kỹ thuật có đồng lương chỉ đủ để nuôi sống mình. Lúc đầu khi nghe tôi có bạn gái miến Bắc cha tôi không thích, và không muốn tôi quen em (đều này em không biết, tôi không nói với em, tôi không muốn em bận lòng). Nhưng rồi tôi đã thuyết phục được cha, mẹ và dần dần họ cũng chấp nhận.
Video đang HOT
Tôi đưa em về nhà ra mắt gia đình. Gia đình đều có ấn tượng tốt về em và kể từ đó họ xem em như là 1 thành viên của gia đình. Tình yêu đến với chúng tôi thật đẹp và hạnh phúc. Một ngày kia em gọi điện nói với tôi rằng em đã có thai. Trong long tôi hồi hợp và vui sướng chạy đến bên em. Tôi muốn tổ chức đám cưới, tôi muốn lo cho em và đứa con trong bụng nhưng em lại không đồng ý. Em bảo rằng mình không thể cho gia đình biết chuyện này được, gia đình em rất kỳ vọng vào em, em không muốn là người con hư hỏng trong mắt bố mẹ và hiện tại chúng tôi không đủ điều kiện để nuôi con.
Tôi chấp nhận dù rằng rất buồn và hụt hẫng. Chúng tôi đã bỏ đứa bé, nỗi buồn dần cũng nguôi ngoai vì chúng tôi vẫn ở cạnh nhau. Nhưng ngày sức khỏe em bình thường trở lại cũng là ngày em nói lời ra đi. Em bảo tôi rằng bây giờ em không thể sống vì bản thân mình nữa, em phải sống vì gia đình. Bố mẹ, anh chị em luôn kỳ vọng nhiều về em, em không thể quen một người không có nghị lực và ý chí cầu tiến. (Chúng tôi có khoảng cách về học vấn và kinh tế) và hãy để những điều đã qua thành kỷ niệm. 3 năm, tình yêu chúng tôi đã vượt qua biết bao sóng gió, giờ em chỉ muốn đó là kỷ niệm. Thực tế quá phũ phàng.
Tình yêu đã không thể vượt qua rào cản về tiền tài và danh vọng. Tôi mất em! Trong mắt em tôi là người không có tham vọng không có địa vị xã hội, học vấn, tiền bạc. Sự thật nào có thể tàn nhẫn hơn đối với tôi lúc này. Không biết khi xa em tôi mang theo bên mình tình yêu tha thiết hay là sự oán hận cho số phận nữa. Các bạn hãy cho tôi 1 lời khuyên, 1 lời nhắn gửi để có thể làm mờ đi sự chán chường trong cuộc sống này!?
Theo VNE
Đau đớn vì vợ có con riêng từ khi 18 tuổi
Hóa ra, vì sống buông thả, vì lầm lỡ em đã sinh con mà không lấy chồng. Nhưng vì gặp được tôi, vì thấy tôi yêu em và sẵn sàng lấy em nên em đã lừa dối tôi, lừa dối cả gia đình tôi, khiến tôi si mê và cưới em.
Ngày đi làm, tôi đã gặp và yêu vợ, tình cảm của chúng tôi vô cùng thắm thiết. Hai chúng tôi gắn bó không rời, tưởng chừng như đó sẽ là một gia đình hạnh phúc.
Em ân cần chu đáo với tôi từng ly từng tí. Em không ngần ngại nói những chuyện tế nhị, từ chuyện chủ động bảo tôi ở lại nhà em ngủ qua đêm vì trời mưa. Em cũng không ngại khi nói chuyện muốn về nhà tôi ra mắt, tính chuyện cưới xin. Ban đầu tôi cũng chưa nghĩ nhiều tới chuyện đó, chỉ cho là vì em yêu tôi quá nên mới chủ động như vậy. Bây giờ thì tôi đã hiểu ra vài điều.
Khi lấy nhau về, cứ thấy cuối tuần là em nói bận đi công tác. Vậy là em lại đi từ thứ 7 tới chủ nhật mới về. Có lần thì em đi giữa tuần. Ban đầu tôi chẳng nghi ngờ gì vì nghĩ em bận thật. Công việc của em cũng nhiều, thu nhập cũng cao nên tôi nghĩ việc đi lại là đương nhiên. Nhưng hiện tượng ấy cứ lặp đi lặp lại nhiều lần khiến một người như tôi không thể không lo lắng. Tôi tò mò không hiểu chuyện gì mà tuần nào em cũng phải đi lại như thế. Tôi có nói thì em cứ bảo bận, không đi người ta trừ lương, cả công ty em ai cũng vậy, mỗi tuần phải đi công tác một lần.
Khi lấy nhau về, cứ thấy cuối tuần là em nói bận đi công tác. Vậy là em lại đi từ thứ 7 tới chủ nhật mới về. (ảnh minh họa)
Tôi vì nghi ngờ nên đã dõi theo em, tôi theo chân em trong chuyến công tác ấy và tình cờ tôi phát hiện một bí mật động trời. Em chẳng đi công tác đâu xa cả, em về quê ngoại. Vì quê em ở khá xa nên em không thể đi trong ngày. Qua đêm thì mới đủ thời gian để làm chuyện em muốn. Tôi thấy em vào nhà, ôm chầm lấy một đứa trẻ, luôn miệng gọi con xưng mẹ. Tôi mờ mờ nghĩ ra vài việc. Qua tìm hiểu tôi mới biết đó là con của em. Em đã gửi ông bà ngoại nuôi ở quê, khi nào em về thì báo ông bà ngoại đón cháu tới chơi, còn khi nào có tôi về cùng thì tất nhiên chuyên đó em giấu ỉm đi.
Em đã có con riêng từ khi 18 tuổi, nhưng bí mật ấy mãi mãi là bí mật nếu như không có ngày tôi chủ ý theo dõi em và tìm ra nguồn cơn sự việc. Hóa ra, vì sống buông thả, vì lầm lỡ em đã sinh con mà không lấy chồng. Nhưng vì gặp được tôi, vì thấy tôi yêu em và sẵn sàng lấy em nên em đã lừa dối tôi, lừa dối cả gia đình tôi, khiến tôi si mê và cưới em. Giờ đây, nỗi ê chề nhục nhã, nỗi đau đớn dâng lên đến tận cổ, tôi không biết nên giải quyết chuyện này thế nào.
Thật ra, tôi có thể ly hôn nhưng tôi còn yêu em quá nhiều và như vậy có phải quá tàn nhẫn với em hay không? Nhưng tại sao em lại lừa dối người em yêu như thế, em đã mua chuộc cả lòng tin của tôi. Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
Bi kịch chuyện chăm chồng nằm viện vì chơi gái Biết tin chồng phải đi cấp cứu, chị kinh hãi lao vào bệnh viện, rồi khóc òa lên xót xa khi nhìn thấy anh, chưa biết rằng anh bị thương vì chơi gái. Khi chồng dính đòn vì làm "gian phu" Huệ nói, đừng có ai than thở chuyện chồng bồ bịch với chị, vì họ khổ thì khổ thật, cái khổ ấy...