Tình yêu trỗi dậy sau 10 năm gặp lại người yêu cũ
Tôi lập gia đình gần 10 năm, tình cờ gặp lại hắn. Gần đây tôi và hắn thường xuyên liên lạc, tôi cảm nhận mình vẫn còn tình cảm với hắn và hắn cũng vậy.
Sáng nào cũng thấy hắn chăm sóc chậu lan với vẻ mặt say sưa, đôi lúc đăm chiêu và nhìn xa xôi về phương trời nào đó. Phải mất hơn một tháng sau khi hắn chuyển đến chỗ trọ tôi mới làm quen được. Tôi chỉ biết hắn đang làm cho công ty nước ngoài, quê ở tận miền Trung, sống một mình, không bạn bè. Chỉ duy nhất chậu lan gần như chết héo mà lúc nào hắn cũng nâng niu trước khi ra khỏi nhà và sau khi trở về.
Buổi tối đó tôi thấy hắn dắt xe về trong trạng thái say rượu, rồi bỏ xe ngoài cửa, vô nằm nhà lâu mà không thấy ra, tôi tò mò chạy sang thấy hắn đang ngủ say nên đánh liều dắt xe vào và đóng cửa phòng cho hắn. Bất chợt tôi nghe hắn gọi tên ai đó “Lan, Lan, đừng bỏ anh”. Giọng hắn lí nhí lại.
Đêm đó tôi không ngủ vì sợ trộm vào nhà hắn, cũng sợ hắn bị cảm. Sáng hôm sau hình như hắn cũng hiểu điều gì đó, sang phòng tôi cảm ơn, chỉ nói hai từ duy nhất “Cảm ơn”, cũng không biết tên tôi là gì, dần dần hắn hay sang phòng tôi nói chuyện. Hơn 5 tháng sau, một hôm hắn rủ tôi đi đến một nơi, không nói đi đâu, tôi cũng không hỏi, đồng ý đi theo. Đến nơi, hắn mở cửa bước vào, tôi hơi ngạc nhiên, hắn đi thẳng vào bên trong tới bàn thờ của ai đó, tôi nhìn lên, di ảnh một cô gái còn khá trẻ, nét mặt rất xinh. Hắn thắp nhang và quay sang mời tôi ngồi.
Hắn bắt đầu kể cô gái kia là vợ chưa cưới, hai người yêu nhau gần 5 năm, cùng vượt khó khăn và chung sức xây dựng tương lai, đã mua căn nhà này, định sang năm cưới. Bất ngờ tai nạn ập đến khi cô gái trên đường đi làm về, hắn chạy đến nhưng không kịp, cô gái đã chết trước đó. Hắn đau khổ, như điên dại trong thời gian đó, mất việc làm, sống như thế trong căn nhà này. Sau đó quyết định ra khỏi căn nhà, mỗi ngày đi làm về hắn đều sang thắp nhang cho cô gái.
Khi tôi hỏi về chậu hoa lan, hắn nói cô gái rất thích hoa lan tím, mỗi ngày hắn chăm sóc chậu lan cũng như chăm sóc cô gái ấy. Sống ở đây hơn năm hắn chuyển đi, trước khi đi hắn cho tôi số điện thoại và không quên cảm ơn suốt thời gian qua tôi là người để hắn tâm sự và chia sẻ. Tôi cũng thấy buồn khi hắn chuyển đi, hắn nói sang nước ngoài công tác vài năm, căn nhà kia vẫn để đó vì là kỷ niệm của hai người.
Video đang HOT
Trong thời gian hắn đi, chúng tôi vẫn liên lạc qua điện thoại và mail, thời gian cứ thế trôi, tôi yêu hắn lúc nào không hay, hôm nào không nghe giọng hắn nói lòng tôi nôn nao cảm giác lạ thường. Thời gian này tôi có nhiều người tán tỉnh, nhưng không xao động, cũng nói thêm tôi sắp xỉ 30 tuổi, công việc ổn định và có nhà tại Sài Gòn, gia đình cũng đôn đốc chuyện lập gia đình.
Một hôm tôi nói với hắn về việc sẽ lập gia đình với người cùng công ty, hắn lặng lẽ chúc mừng. Tôi thấy lòng nặng trĩu, mong hắn sẽ nói hãy đợi hắn, để tôi có cảm giác bình yên mà chờ đợi, thế nhưng hắn không nói. Vài tháng sau tôi lập gia đình, chồng rất tốt, ai cũng ước lấy được anh, lần lượt con trai và con gái tôi chào đời.
Từ khi lập gia đình tôi không còn liên lạc cùng hắn, hắn cũng vậy, thỉnh thoảng trong hộp mail tôi có dòng tin nhắn hỏi thăm, đơn giản là thế. Đến nay tôi lập gia đình gần 10 năm, cách đây 5 tháng tình cờ gặp hắn trong buổi ký hợp đồng của công ty, cả hai bất ngờ nhận ra nhau, sau đó gặp ở quán cà phê, kể nhau nghe những gì xảy ra trong 10 năm. Hắn vẫn chưa lập gia đình.
Thời gian gần đây tôi và hắn thường xuyên liên lạc, tôi cảm nhận mình vẫn còn tình cảm với hắn và hắn cũng vậy, tôi lo sợ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại. Tôi sẽ đối mặt thế nào với chồng vì anh là người vô tội. Giờ tôi phải làm gì giữa hai người thương mến?
Theo VNE
Bi kịch của cuộc hôn nhân "môn đăng hộ đối"
Ngày nay, quan niệm "môn đăng hộ đối" vẫn còn ăn sâu trong tư tưởng của không ít gia đình. Điều này chính là thủ phạm gây ra sóng gió trong đời sống của nhiều đôi vợ chồng trẻ, những người vốn không cùng "đẳng cấp" về xuất thân, gia thế.
Đũa lệch
Đang giờ nghỉ trưa, mọi người xóm tôi bỗng bị dựng dậy bởi những tiếng la hét, tiếng khóc thét của con trẻ, tiếng loảng xoảng của nồi niêu xoong chảo phát ra từ ngôi nhà của cặp vợ chồng trẻ mới dọn đến.
Bà Lan, người thạo tin nhất xóm, chép miệng: "Rõ khổ, thằng Hồng lại đánh vợ nữa rồi! Mà vợ nó đâu có tội tình gì, chỉ tại thằng chồng và gia đình bên ngoại thôi". Bà Lan kể: Hồng vốn là con nhà nghèo nhưng lại không chịu lo học hành, lại thêm tật rượu chè bê tha, suốt ngày la cà chơi bời với mấy đứa hư cùng xóm.
Ấy thế mà Hồng cưa đổ được cô con gái độc nhất của bà chủ tiệm vàng. Đi lại với Hồng vài hôm thì cô này "dính chưởng" nên buộc phải cưới gấp. Khổ nỗi là cả hai chưa đến tuổi trưởng thành, không có vốn sống để ra đời tự lập nên thời gian đầu phải ở chung với gia đình bên vợ.
Được một thời gian, Hồng sinh tật, cuỗm của gia đình vợ gần 2 cây vàng đi chơi bài, bao gái và ăn nhậu với bạn bè. Gia đình vợ chịu không nổi liền từ mặt con gái, đuổi cả hai vợ chồng Hồng ra khỏi nhà và cấm cửa chàng rể vĩnh viễn. Hồng vì quá tức gia đình vợ nên đâm ra ghét luôn Trâm. Mỗi khi nhậu về, bất kể lý do, hễ thấy mặt vợ là anh ta thượng cẳng tay hạ cẳng chân!
Hãy chứng tỏ giá trị
Việc để xảy ra chuyện đáng tiếc có khả năng gây đổ vỡ hạnh phúc của những đôi vợ chồng trẻ trước hết là lỗi của các bậc làm cha làm mẹ. Đó là do họ quá trọng danh nên vô tình gây sóng gió cho hạnh phúc của con mình. Nhưng xét ở một góc độ nào đấy, những chàng rể "bị từ chối" cũng phải gánh một phần trách nhiệm.
Suy cho cùng, các cụ cũng chỉ có lỗi, là quá lo cho hạnh phúc cả đời của con mình mà thôi... (Ảnh minh họa)
Thay vì chọn giải pháp im lặng một thời gian, chờ cho phía vợ thật sự hạ hỏa và tìm cơ hội chứng tỏ giá trị của mình trong con mắt gia đình vợ thì họ lại chọn biện pháp đối đầu với phía gia đình vợ. Chỉ riêng việc nhờ ma men dẫn lối, về đày đọa vợ con thì không chấp nhận được.
Anh họ tôi, vốn là một nông dân, hồi trước khi cưới bà xã làm nghề dạy học cũng đã gặp không ít khó khăn chỉ vì quan niệm "môn đăng hộ đối". Lúc mới gặp mặt, bố mẹ vợ, vốn là giáo viên đã nghỉ hưu, chẳng ưa gì chàng rể đen thủi đen thui, chân tay thô kệch, ăn nói vụng về nên đưa ra đủ thử thách để chàng chùn bước, tự động rút lui.
Nhưng cuối cùng, bằng tấm lòng của mình, anh họ tôi đã thuyết phục được bố mẹ vợ cho phép con gái được cùng mình "kết tóc, xe duyên". Không chỉ đồng ý suông mà bố vợ còn hỗ trợ cả tiền cho chàng rể nghèo mua đất, xây nhà, tư vấn cả kế sinh nhai lâu dài thay vì suốt ngày chỉ biết "bám đít trâu".
Nhờ chí thú làm ăn và giỏi tính toán nên giờ đây, anh họ tôi đã trở thành một chủ cơ sở sản xuất nấm có tiếng làm ông bà già vợ mở mày mở mặt, đi đến đâu cũng nghe bà con lối xóm hết lời ca tụng.
Khi tôi hỏi bí quyết, anh cười cười: "Có gì đâu, quan trọng là mình phải kiên trì và chịu nhịn một chút. Chẳng lẽ người ta cực khổ cả đời nuôi vợ mình nên người mà bản thân mình là chồng lại không chịu được những lời nói nặng, nhẹ của bố mẹ vợ? Suy cho cùng, các cụ cũng chỉ có lỗi, là quá lo cho hạnh phúc cả đời của con mình mà thôi".
Anh kết luận: "Dù có nghèo đến đâu chăng nữa mình phải biết tự khẳng định bản lĩnh của người đàn ông chứ! Nếu làm được việc này thì mọi sự phức tạp sẽ được hóa giải theo hướng tốt đẹp!"
Theo VNE
Thật khó nói "em đã không còn..." Chia tay mối tình thứ nhất khi phát hiện ra anh chỉ là kẻ dối trá, lừa đảo. Sau 3 năm, mối tình thứ hai cũng rũ áo ra đi khi biết tôi không còn trong trắng. Anh là mối tình thứ ba và tôi mong muốn cũng là người đàn ông cuối cùng trong cuộc đời mình. Anh đã cầu hôn tôi...