Tình yêu thực sự là khi ta thấy được bình yên trong tâm hồn nhau
Tình yêu thực sự – chính là trong thời khắc tai họa xảy ra, hai người dựa vào nhau mà đứng dậy, cho nhau sự bình yên từ trong tâm hồn chứ không phải những lời nói sáo rỗng hoa mỹ kia.
Anh là một chàng trai tuấn tú thông minh, nhờ tình yêu thơ ca mà nổi tiếng trên thi đàn.
Mười năm nước chảy mây trôi, anh sớm nổi danh khắp nơi, có ô tô có nhà có sự nghiệp có địa vị, hơn nữa lại lãng mạn đào hoa nên rất nhiều cô gái yêu anh, nhưng anh lại không rõ cái gì là tình yêu, cái gì chỉ là thích.
Năm anh 21 tuổi thì gặp hai việc to lớn trong cuộc đời. Sự việc thứ nhất là trong bầy oanh yến ấy, anh biết một cô gái hình thức không có gì nổi trội, không hiểu thơ ca, không hiểu văn học, chỉ lặng lẽ yêu anh. Cô ta chỉ là một cô gái rất bình thường sống ở thành phố gần nơi anh ở. Cách quan tâm của anh chỉ là gọi điện thoại đường dài, hỏi thăm chiếu lệ, nói một vài câu bình thường. Anh biết cô ấy rất yêu mình, nhưng từ trước đến nay anh rất hờ hững, không hứa hẹn điều gì.
Việc thứ hai, xảy ra trong một đêm tuyết, người phụ nữ anh yêu nhất – mẹ anh – đột nhiên ngã bệnh rồi mất. Nhận được tin này, anh không quản mưa tuyết, thậm chí không kịp mặc thêm áo, ngay đêm hôm đó lao thẳng về quê. Trên đường, nước mắt anh giàn giụa, nghĩ đến mình chưa kịp báo hiếu mẹ thì mẹ đã ra đi. Anh túc trực suốt đêm bên linh cữu mẹ, rồi gọi điện đường dài cho cô ấy. Anh chỉ nói được một câu: “Mẹ anh, mẹ… đi rồi…” và nghẹn ngào không nên lời. Cô chỉ lặng lẽ thở dài rồi cúp máy.
Gần tối ngày thứ hai, tuyết càng ngày càng lớn, trong thôn tuyết dày trắng xóa, không chú ý sẽ trượt ngã. Có người mách rằng, có cô gái lạ hoắc đứng ở đầu thôn hỏi tin anh.
Anh chạy ra, từ xa thấy một cô gái, đó chính là người anh hững hờ, lạnh nhạt có phần coi thường ấy. Khi ấy toàn thân cô phủ đầy tuyết, má cô bị lạnh đỏ hồng lên, tay không ngừng xoa vào nhau cho ấm. Anh vội sải bước, ôm choàng lấy cô.
Video đang HOT
Lúc đó, anh thề dù bất luận có thế nào anh cũng sẽ đem thân mình che chắn gió mưa bão tuyết cho cô suốt đời. Anh khóc, vì biết rằng mẹ ở trên thiên đường đã tặng cho anh món quà quý giá cuối cùng.
Không ai biết rằng, mấy ngày đó anh nhận được bao nhiêu cú điện thoại của các cô gái, với biết bao mỹ từ an ủi đẹp đẽ, cũng không ai biết rằng cô gái này đã vượt qua ngàn dặm để đến cái thôn miền núi xa xôi hẻo lánh nghèo đói mà mình chưa từng biết đến. Khi tai họa xảy ra, cô ở bên cạnh anh, với những cử chỉ thuần khiết nhất của mình, đem tới cho anh sự quan tâm tinh tế, ấm áp nhất.
Tình yêu thực sự – chính là trong thời khắc tai họa xảy ra, hai người dựa vào nhau mà đứng dậy, cho nhau sự bình yên từ trong tâm hồn chứ không phải những lời nói sáo rỗng hoa mỹ kia. Tình yêu tuy lớn lao nhưng thực ra cũng chỉ đơn giản như thế mà thôi!
Theo PLXH
Nhờ người thứ ba, tôi biết được "căn bệnh" oái oăm của chồng...
Thông thường, trong tình cảm phụ nữ phần lớn sẽ dựa vào giác quan thứ 6 để suy đoán và phán xét sự việc. Đó không phải là sai, nhưng đôi khi sự bất an muôn đời trong tâm hồn người phụ nữ lại là một đòn phản công, khiến họ nặng lòng hơn bao giờ hết.
Đàn ông và phụ nữ tạo ra đã định sẵn có sự khác biệt thể chất và tâm hồn. Đàn ông hay đặt trọng tâm vào sự nghiệp to lớn và những suy nghĩ logic cụ thể, còn phụ nữ thì hoàn toàn ngược lại, họ thích những quan tâm nhỏ nhặt và cử chỉ tinh tế. Chính cái quan niệm ngàn đời khiến cho câu chuyện dưới đây của vợ chồng tôi thêm nặng nề. Đôi khi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, bởi càng nghĩ càng rối, hãy cứ sống đơn giản, nghĩ theo hướng tích cực thì cuộc đời mới dễ thở hơn. Nhưng không thể hoàn toàn phớt lờ những linh cảm bất an được. Đối với phụ nữ, một chút gió cũng làm cây run rẩy mà và đôi khi chúng ta lo sợ hơi xa...
Tôi và chồng thường có thói quen viết nhật ký trong máy tính cá nhân của mỗi người. Và cả hai tuyệt đối không giờ tìm tòi để xem, vì đây là cách chúng tôi giữ cho nhau khoảng trời riêng. Hôm thứ sáu tuần trước, chúng có hẹn nhau cùng đi ăn tối ở một nhà hàng quen thuộc từ thời yêu nhau, và giờ khi lấy nhau vẫn giữ tập tính đó. Nhưng lúc ấy, tôi lại đến trễ vì thời gian họp lớp với các cô bạn kéo quá dài. Khi hối hả đến nơi, tôi nhận ra anh ít nói chuyện hơn hẳn, chỉ cười nhẹ và nói không sao . Lúc đầu tôi nghĩ chắc vẫn do tôi để anh chờ lâu, nên bất mãn một tí. Nhưng càng quan sát càng thấy vấn đề không nằm ở đó, mà là cái khác mà anh muốn giấu.
Sau bữa cơm, tôi đề nghị cùng chồng đi đến một quán cà phê nhỏ yên tĩnh hơn để hai người có thời gian tâm tình cùng nhau. Rõ ràng, khi nhìn vào mắt anh vẫn trầm tĩnh như thường ngày, và anh cũng chỉ mỉm cười và nhẹ hỏi bâng quơ:
- Sao thế em? Anh bình thường mà, đừng nhìn anh hoài thế chứ? Hoàn toàn không nhận ra lo lắng, bất an trong tôi.
- Em chỉ cảm giác anh không vui, nếu có gì hãy nói cho em nghe nhé!
Thế nhưng, đường về nhà vẫn mãi là bầu không khí im lặng đến khi tôi mở lời nói rằng: "Em yêu anh". Anh cũng vẫn chỉ cười xoa đầu và tiếp tục lái xe. Mọi người có hiểu vấn đề ở đây không? Đó là giữa chúng tôi đang có một sự việc gì đó xen giữa mà tôi không hề biết và anh cũng không nói. Tứ trước giờ, hiếm khi nào chồng tôi im lặng khác thường như vậy. Tại sao không đáp lại "Anh cũng yêu em" hay chỉ là nụ hôn phớt trấn an tôi?
Chúng tôi về nhà an toàn, nhưng lại có vết nứt, tôi cố gắng níu gần khoảng cách bao nhiêu thì chồng tôi vẫn vô tình hay cố ý giữ xa lạ bấy nhiêu. Đêm ấy, chỉ vỏn vẹn 6 tiếng đồng hồ trong ngày cuối cùng của ngày chúng tôi nói vỏn vẹn 4 câu. Tôi đã lên phòng và khóc rất nhiều trong khi anh ấy vẫn đang dưới nhà xem phim. Lần đầu tiên tôi cảm thấy ở chung nhưng sao lại thấy xa lạ đến vậy, câu "Chúc anh ngủ ngon" cũng không có dũng khí để nói
Mười lăm phút sau, anh lên giường ngủ nhưng không ôm tôi và sớm chìm vào giấc mộng, còn tôi vẫn là một giấc ngủ không yên bình. Tôi nhận ra mình đang dần dần mất đi chồng mà không biết lý do vì sao.
Trong tình yêu, phải hai người cùng bước, cho dù người kia bước ít ỏi hơn nhưng đừng cự tuyệt đối phương ra ngoài. Nếu không hôn nhân sẽ đứt hoàn toàn, không phải sao?
Hôn nhân của tôi đang gặp bế tắc, thật sự là vậy cho đến hai ngày sau đọc được tâm sự của anh.
Anh viết rằng: "Đêm ấy đưa vợ yêu đi ăn, trên đường đi, chiếc xe gặp trục trặc khởi động khi được khi không. Lúc ấytôi có dự cảm không lành, không biết là chuyện gì. Đây là chiếc xe mà tôi mua kỷ niệm kết hôn cùng vợ, đánh dấu hạnh phúc gia đình và sự nghiệp của tôi. Tôi phải càng lớn mạnh mới có thể che chở vợ con... Nhưng hôm ấy, trước đêm đi công tác, chiếc xe động cơ không ổn, lòng lại nhấp nhỏm không yên. Tôi sợ sẽ có chuyện không hay trong khi tôi đi công tác xa vợ mình.
Em hãy nhớ, em là sự nghiệp lâu dài nhất của anh, mọi việc liên quan đến em đều quan trọng nhất, anh không muốn xuất hiện bất kỳ sự cố nào làm em lo sợ, toàn tâm toàn ý bảo vệ sự nghiệp này. Yêu em. Đợi anh về nhé."
Thế đấy, tôi đã khóc trong hạnh phúc và hiểu ra nỗi bất an của phụ nữ sẽ luôn xuất hiện nếu người đàn ông của mình phớt lờ và nhạt nhòa trong cư xử. Tôi còn may mắn các bạn ạ, ít ra anh ấy vì tôi mà chịu đựng sự lo lắng một mình. Nhưng chưa chắc ai cũng được vậy?
Nhưng rồi, niềm vui chưa được bao lâu thì tôi biết, những tâm tình bất ổn suốt mấy ngày qua của chồng chính là người thanh mai trúc mã của anh đã trở lại. Tôi từng nghe bố mẹ chồng nói rằng, giữa hai người có một đoạn tình cảm sâu sắc, chồng tôi từng bị trầm cảm và người con gái duy nhất tiếp cận được anh, chính là cô ấy? Đáng lẽ hai người đã rất hạnh phúc, nhưng do không biết lý do vì sao cô gái ấy là bỏ đi du học nước ngoài. Thế là đoạn tình cảm cũng chấm dứt cho đến khi anh gặp tôi.
Và tôi đã hiểu anh đi công tác một phần là do cô ấy, hằng đêm tôi không ngủ được, nhưng cứ đúng 11h đêm anh lại gọi điện thoại chỉ nói ngắn gọn rằng: "Tin anh. Em nhớ anh từng nói gì không? Tình yêu, chỉ có hai người cùng trả giá và báo đáp, không liên lụy đến người khác, vì nếu thế, tình yêu không trọn vẹn. Nhớ, chỉ cần anh không đồng ý, không ai có thể xen giữa chúng ta." Cứ thế suốt hai tuần anh cũng chỉ nói vỏn vẹn những câu đó mỗi tối.
Hai tuần sau, vẫn không thấy anh trở về như đã hẹn mà là cuộc gọi từ "người cũ" của anh. Cô ấy hẹn gặp tôi và kể rằng, anh ấy bị trầm cảm là do yêu cô ấy nhưng vì ước mơ người con gái này đã bỏ đi... Bây giờ muốn cạnh tranh công bằng một lần nữa. Khi cô ấy kể về quá khứ hai người, tim tôi từng đợt đau nhói. Nhưng anh đã về kịp và nói một câu đến giờ tôi vẫn thấy có lỗi với anh: "Nếu tôi yêu cô, thì sớm đã không có chỗ cho vợ tôi rồi... Căn bệnh 3 năm về trước là do tôi biết vợ không yêu mình, càng muốn rời xa thì bệnh trầm cảm tôi càng nặng, vì từ đầu đến cuối, tôi không chắc cô ấy yêu mình..."
Bây giờ, tôi mới biết chồng mình bị trầm cảm và anh ấy sợ người cũ đến phiền tôi và nói căn bệnh ấy ra khiến tôi sợ anh... Đối với anh, căn bệnh tự kỷ là ác ma và mặc cảm. Làm sao để tôi yêu anh ấy tốt hơn đây? Không biết rằng anh đã gặp tôi khi nào mà tôi lại để trong anh vết thương lòng lớn như vậy? Tôi cũng không hiểu vì sao anh nghĩ tôi sẽ không yêu anh... Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Kul
Âm thầm giấm giúi cho bố chồng chục triệu/tháng để được 'bình yên' Đã vài tháng nay, cứ nhận lương về là tôi lại lén lút đưa tiền cho bố chồng để đổi đáp lại không khí yên bình trong gia đình. Đã vài tháng nay, cứ nhận lương về là tôi lại lén lút đưa tiền cho bố chồng để đổi đáp lại không khí yên bình trong gia đình. Ảnh minh họa. Chào độc...