Tình yêu thật đẹp!
Cảm ơn vợ đã mang đến cho chồng một tình yêu thật đẹp! Huế những ngày có gió đông bắc về thật lạnh mang theo những cơn mưa phùn lả tả bay. Và trong cái lạnh ấy tôi lại nhớ đến nàng-người vợ thân yêu nhất của chồng (cách mà chúng tôi thường hay xưng hô)! Không biết ở phương xa giờ nàng đang làm gì nữa, bao nhiêu kí ức cứ hiện ra trong tâm trí. Lặng lẽ nhìn hạt mưa bay bay mà lòng dấy lên một nỗi buồn không tả được.
Bất chợt tôi tự hỏi: “ Tôi và vợ đã yêu nhau từ khi nào nhỉ”
- Trời ơi! Ngày đó mà mày không nhớ sao hả kiss?
- Nhớ chứ, sao mà không nhớ cho được mà mãi mãi cũng làm sao quên được.
Bầu trời tháng tám trong xanh ngày ấy đã mang tình yêu đến cho tôi. Lần đầu tiên nhìn nàng ngây thơ, hồn nhiên đến lạ không giống như những dòng tin nhắn hay trong tâm trí tưởng tượng. Đứng đợi tôi giữa dòng người đông đúc qua lại ở đó toát lên một vẻ đẹp hồn nhiên. Mỗi khi cười nàng thật dễ thương mà đến bây giờ cái nụ cười ấy mãi mãi tôi không thể nào quên. Cũng là cái lần đầu tiên, tôi chở nàng mà thấy mình ấm lại giữa buổi sớm đầy sương trắng. Tình yêu là bức tranh muôn màu và chính nàng đã điểm tô thêm sắc màu dịu dàng.
Mỗi ai yêu nhau lại không có sự giận hờn. Tình yêu của chúng tôi cũng vậy, lúc giận nhau nàng là người xin lỗi trước dù nàng có sai hay đúng đi chăng nữa làm cho tôi thêm yêu nàng hơn. Có lẽ tính hiền dịu pha chút bướng bỉnh ngây thơ làm cho tôi không thể giận nàng nhiều hơn. Tôi hay nóng tính và cáu gắt vì vậy có gì không vừa ý là lại nói này nói nọ nhưng những lúc như vậy nàng thường lặng im. Nàng vẫn âm thầm chờ đợi, mãi yêu tôi dù cho tôi có làm nàng bực, nàng giận. Thời gian cứ mãi âm thầm trôi để cho tình yêu chúng tôi thêm sâu đậm “wait is happiness”.
Video đang HOT
Cảm ơn nàng người tôi mãi yêu vì đã mang đến cho tôi một nửa trái tim chân thành (Ảnh minh họa)
- Sao chồng vô trễ rứa?
- Ừ thì chồng bận mà.
- Hồi mô cũng để vợ chờ.
- Chồng xin lỗi mà.
- Chồng biết vợ buồn lắm không?
Chiếc xe vừa chạy vào ngõ tôi đã thấy nàng ngồi đợi với vẻ mặt buồn rầu. Nàng thấy tôi tuy giận nhưng vẫn để lộ ra cái vẻ vui sướng. Hình như nàng chờ tôi rất lâu nên lúc đó tôi chỉ biết nhìn nàng và thầm cảm ơn nàng bởi tình yêu của nàng dành cho tôi mà thôi. Chúng tôi đến bên nhau từ tình yêu chân thành tuy không lãng mạn như trong những cuốn phim Hàn song nó cũng mang một ký ức đẹp. Bên nàng tôi chỉ muốn ôm chặt nàng mãi mãi không rời xa. Hoàng hôn đã tắt bầu trời chuẩn bị mang màn đêm bao phủ chúng tôi lại xa nhau để về lại bên gia đình. Trên mắt nàng đã bắt đầu rơi những giọt lệ…
Biển xanh vỗ bờ cát trắng. Tình yêu của tôi và nàng bắt đầu bằng những kí ức vui buồn. Cảm ơn nàng người tôi mãi yêu vì đã mang đến cho tôi một nửa trái tim chân thành. Huế bắt đầu lạnh hơn nhưng tôi thấy mình vẫn ấm vì nơi đó có người con gái ngày đêm chờ đợi tôi quay về.
Theo 24h
Người xưa ấy
Tuổi thơ tôi và em gắn với nhau như thế đó và cứ thế trôi đi theo thời gian lắng đọng. Ngày ấy mây vẫn bay lơ đãng quanh quẩn trên bầu trời tinh nghịch, sóng gờn gợn man mát theo tiếng gió nhè nhẹ hôn lên mái tóc người. Ngày mai, ngày mà mọi thứ xa xưa dần hiện về mờ mờ vớikí ức thơ bé.
Trời đất trong khoảnh khắc chia xa bỗng to hơn, rộng và lạ hơn khung cảnh của ngày xưa ấy, rồi lùi lũi thu mình trong màn đêm giá sương. Em của ngày nay lẫn trong em của tiềm thức hư ảo của ngày xưa. Em đã đem lòng yêu ai đó! Ôi! Thu của mười tám nay đã xa tôi rồi!
Có lẽ tôi và em không có duyên. Nhớ ngày xưa khi tình thơ còn non nớt, trong trẻo ngây ngô, em mang cho tôi niềm vui và những nỗi buồn không tên. Cái cô bé của ngày xưa ấy cũng trạc tuổi như tôi, nhưng giờ mỗi người một nơi. Ngày ấy em trẻ con lắm, tinh nghịch, đáng yêu và hay nhe những chiếc răng sún cười mỗi khi tôi chọc cười. Nhà tôi ở cạnh nhà em, đi học cũng như đi chơi ở đâu tôi đều rủ em đi cùng, những ngày đến trường hai đứa í ới gọi nhau rồi tung tăng dạo bước trên con đường đầy lá rụng rơi. Học cùng lớp hai đứa ngồi với nhau, giúp đỡ nhau mỗi lúc ai đó trong chúng tôi gặp khó khăn. Tình bạn cứ thế lớn dần lên theo năm tháng, và theo đó là chút gì đó "thinh thích" trong tôi với nụ cười thoáng qua trông đến dại khờ, khó diễn tả thành lời mà cũng khó định nghĩa đến không hiểu nổi.
Rồi mai đây, tôi - em sẽ đi về đâu nơi cuối trang kí ức tình thơ? (Ảnh minh họa)
Tuổi thơ tôi và em gắn với nhau như thế đó và cứ thế trôi đi theo thời gian lắng đọng. Và một ngày cách đây đã 6 năm có lẻ, tôi và em đã đi hai trên con đường khác nhau. Tôi đi học tiếp cấp ba còn em vì một lí do nào đó mà đã thôi học và đi làm công ty.
Để rồi hôm nay, tôi ngồi đây với mớ cảm xúc hỗn độn và cầu chúc cho em có được hạnh phúc viên mãn với ai đó không phải là tôi. Những kí ức vụn vỡ chợt ùa về trong thoáng chốc, những kỉ niệm xưa cũ cũng dữ dội rồi dịu êm, dần yên lặng, thôi ào ạt... " 20 tuổi người ta không là đá nhưng cũng không hoàn toàn là xác thịt", 20 tuổi người ta phải hành động với lí trí vốn từ lâu đã bị trái tim nắm giữ. Bởi còn đó những suy nghĩ vụng dại, những giây phút yếu lòng, thoáng buồn rồi lại chóng quên tự bao giờ. Cần lắm một ai đó thấu hiểu, cần lắm một vòng tay ấm ôm lấy từ đằng sau, một ai đó đủ yêu thương để cuộc đời thôi những muộn phiền, con tim thôi cồn cào, gào thét để quên đi hình dung em hiện về bỗng chốc trong tiềm thức xa xăm.
Rồi gió cứ đi mỗi khi bình minh quá nửa và trở lại mỗi sớm mai thức giấc. Em giờ có sóng để xô bờ, có tình thu đại dương, còn tôi vẫn lang thang trên bờ cát trắng trải dải đến vô tận. Rồi mai đây, có bao giờ ngày xưa ấy ngủ yên, thôi đánh thức những giấc mơ? Rồi mai đây, tôi - em sẽ đi về đâu nơi cuối trang kí ức tình thơ? Đứng giữa bộn bề xô bồ, thoáng qua hình bóng một ai kia, rồi vụt qua trong hoài niệm, ngỡ ngàng lạc điệu đằng đẵng giữa những nếp sóng xô bờ...
Theo 24h
Kí ức nhạt nhòa Chính em đã nói sẽ mãi yêu anh nhưng sao giờ đây chỉ còn mình anh đứng dưới cơn mưa? Em à! Vậy là mình đã xa nhau hơn 1 năm rồi em nhỉ? Mới ngày nào thôi hai đứa còn ngồi cạnh nhau ngắm mưa rơi. Chính em đã nói sẽ mãi yêu anh nhưng sao giờ đây chỉ còn mình anh...