Tình yêu tại sao lại phân biệt tôn giáo?
Anh và tôi yêu nhau đã lâu, nhưng vì sự phân biệt tôn giáo nên không thể đến được với nhau. Bây giờ phải làm sao? nên từ bỏ hay tiếp tục mối quan hệ này?
Gặp anh trong đám cưới của người bạn thân nhất. Thật tình cờ nhưng dường như duyên số đã cho chúng tôi gặp nhau. Sau hôm đó, ngày nào anh cũng gọi điện nhắn tin, lúc đầu tiên tôi cũng chẳng thích gì với một anh chàng vừa mới quen. Hôm sau nữa, đi uống cà phê với người bạn lại tình cờ gặp anh. Lúc này tôi nghĩ rằng anh này thật đáng ghét, sao đi đâu cũng gặp nhỉ?
Vậy là, từ hôm đó chúng tôi có vẻ thân thiện hơn, nói chuyện với nhau nhiều hơn. Sau một thời gian nói chuyện trên điện thoại chúng tôi bắt đầu thời gian hẹn hò. Chỉ hơn 1 tháng sau tôi thấy bắt đầu thích anh. Tôi là một nhân viên kế toán bình thường, sinh năm 1985 còn anh sinh năm 1979 nhưng tôi vẫn không biết được anh làm công việc gì, cho dù tôi có gặn hỏi thế nào đi nữa. Anh chỉ trả lời rằng anh làm thợ sửa xe gắn máy.
Tôi cứ nghĩ rằng công việc gì cũng được không quan trong miễn sao là tính tình hiền lành tử tế biết yêu thương mọi người là đủ. Như thế chúng tôi bắt đầu yêu nhau. Trong thời gian này anh rất hay chiều chuộng tôi nhưng thực tế là lúc này tôi vẫn chưa quên được người yêu cũ do mối tình quá sâu đậm vì sự phân biệt tôn giáo khiến tôi và người yêu phải chia tay trong sự đau khổ.
Video đang HOT
Rồi tôi quen anh như là để lấp 1 khoảng trống trong tim nhưng sự yêu thương chân thành, quan tâm khiến tôi ngày một yêu anh nhiều hơn. Sau 3 tháng quen nhau, tôi dẫn anh về nhà. Sau đó anh chỉ im lặng không nói gì cũng vẫn quan tâm tôi một cách bình thường. Tôi vẫn không biết được anh đang nghĩ gì. Và thật tình cờ, tôi lại phát hiện ra nghề nhiệp của anh không phải như anh vẫn nói mà anh là công an.
Tôi biết được sự thật đó, tôi suy nghĩ rất nhiều và hỏi anh tạo sao lại lừa dối tôi. Anh chỉ trả lời rằng anh mới biết em là người công giáo từ khi vào nhà em thôi. Anh cũng rất buồn. Rồi tôi nói lời chia tay với anh dù biết rằng tôi rất yêu anh nhưng không thể thay đổi được gì vì anh và tôi không thể nào đến được với nhau.
Rồi một tuần sau đó chúng tôi không gọi điện liên lạc gì. Nhưng mà dường như lý trí không thể thắng nổi con tim. Chúng tôi lại gặp nhau, yêu nhau và chuyện gì đến cũng đến. Anh và tôi làm chuyện đó. Với anh đây không phải là lần đầu tiên và tôi cũng vậy. Rồi anh dẫn tôi về nhà nhưng mẹ anh không đồng ý cho chúng tôi cưới nhau vì mẹ anh nói chúng tôi không hợp tuổi và anh không thể lấy vợ bên đạo. Và cả hai gia đình bắt chúng tôi không được gặp nhau nữa.
Nhưng cái gì càng ngăn cấm thì càng khó dứt ra được. Chúng tôi lại có kế hoạch làm ăn riêng, mở một quán bida và cả hai làm ở đó vẫn đi làm công việc bình thường rồi tối về quản lý. Khoảng được nửa năm thì không thể làm nữa do công việc cả hai quá bận rộn không có thời gian để trông coi. Thế là không làm nữa nhưng tình cảm thì vẫn vậy. Chúng tôi không thể nào chia tay được dù biết rằng kết quả không đi tới đâu.
Thế là hơn hai năm trôi qua. Giờ đây chúng tôi không còn giải pháp nào để có kết quả tốt nhất. Vậy là lại quyết định xa nhau. Anh đi học, còn tôi ở nhà vẫn chờ đợi anh trở về. Nhưng không biết được trong thời gian này tình cảm có phai nhạt hay không? Hay anh quyết định ra đi để tôi đi lấy chồng.
Tại vì anh cũng từng bảo với tôi “Tình cảm anh dành cho em thì không bao giờ thay đổi chỉ vì lý do khách quan bên ngoài chứ anh thật sự không muốn thấy em phải buồn”. Nhưng anh chọn giải pháp ra đi đối với tôi quả thật là một điều khó khăn vì trước đó ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau. Giờ đây tôi không biết phải đi tiếp con đường này như thế nào nữa? Mong các bạn có thể chia sẻ với tôi được không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Yêu nhau không đến được với nhau
Mình thương yêu! Lại một lần nữa chúng mình quyết định chia tay, lần này là lần thứ mấy nhỉ? Cũng thật kỳ lạ, chúng mình nói với nhau về sự chia tay ngay từ ngày đầu tiên hẹn hò.
Cũng ngày hôm ấy mình trao cho người ta nụ hôn, một nụ hôn thực sự, cho dù đó là nụ hôn người ta đi ăn trộm, vì mình đã thuộc về người khác rồi, nhưng cả đời này người ta sẽ không quên được đâu.
Mình cũng sẽ chẳng bao giờ quên đúng không? Trong hai người đàn ông mình chỉ có thể chọn một, mà người kia đã sở hữu mình rồi, mình đâu có thể đổi lại phải không? Nhưng người ta không buồn nhiều đâu bởi vì người ta biết trong trái tim mình thực sự đang có hình ảnh của ai rồi.
Tình yêu của chúng mình thật ngang trái và đau buồn nhưng tại sao cả hai đứa vẫn mãi lao vào nhau? Mình cũng biết, người ta cũng biết dù có cố gắng đến mấy chúng mình cũng không đến được với nhau, nhưng tại sao, tại sao mình lại nhớ nhau quay quắt như thế? Tại sao người ta lại thấy đứt từng khúc ruột khi mình khóc? Tại sao người ta chẳng làm được việc gì nên hồn khi thấy mình đau buồn? Tại sao mình cứ mãi đi vào giấc mơ của người ta? Đúng như mình nói thật là đau xót khi tìm thấy một nửa đích thực của mình rồi mà không dám giữ lại!
Mọi thứ xung quanh đều trở nên vô nghĩa phải không? Mình còn nhớ không, có lần người ta bảo: nếu có một điều ước người ta sẽ ước người ta chưa bao giờ và không bao giờ yêu mình cả, vì càng yêu mình nhiều bao nhiêu thì hai đứa càng khổ bấy nhiêu. Nhưng mình ạ, từ khi có mình người ta mới biết thực sự yêu một người là như thế nào? Có mình, người ta mới cảm nhận được cảm giác được một người yêu mình, hy sinh vì mình là như thế nào! Mình sẽ mãi là người yêu người ta nhiều nhất và cũng là người người ta yêu nhiều nhất mình ạ. Tất cả tình yêu trong con tim người ta, người ta trao hết cho mình rồi.
Lần này, mình quyết tâm chia tay người ta lắm phải không? Người ta cũng muốn chúng ta sẽ dừng lại ở đây, tình yêu của chúng mình như thế là đủ kỷ niệm vui buồn và đau thương, mất mát rồi mình nhỉ? Nhưng người ta sợ lý trí không thắng nổi con tim mỗi khi ở bên cạnh mình, khi thấy mình cười, khi nghe mình nói.
Mình cố gắng giúp người ta quên mình, mình nhé! Người ta của mình Dlovexkg
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đừng yêu nhau cháy lòng như thế Thời tiết đang giao mùa giao mùa Đông Xuân! Sáng choàng tỉnh giấc em nghe mình lành lạnh, mặc dù đang nằm giữa chăn ấm nệm êm ở cạnh mình là cô công chúa nhỏ và một bệ hạ sát bên. Vậy mà sao em vẫn thấy trống vắng lạ kỳ... Và nhớ anh! Đó là là một suy nghĩ không nên, em...