Tình yêu sau cuối của em không là anh?
Tình yêu sau cuối của em không là anh? Dẫu biết rằng xa anh rồi, em sẽ khép chặt lại cõi lòng với trái tim tan nát, lòng tin vào chuyện tình cảm không còn, nhưng thà như thế để chúng ta đường hoàng mà bước tiếp trên con đường mà chúng ta đã chọn.
Em cứ tưởng chúng ta gặp lại sau 4 năm xa cách là duyên nợ. Ngày trước em và anh đều cảm mến nhau nhưng còn thiếu 1 chút nữa để trở thành tình yêu. Và rồi, em có bạn trai, chúng ta ra trường và không liên lạc nhau nữa, cho đến 1 ngày tình cờ chúng ta gặp lại nhau.
Thật lòng khi gặp lại anh là lúc em vừa chia tay người ấy, mối tình khắc cốt ghi tâm suốt 5 năm. Lần gặp lại nhau cách đây hơn 1 năm thật là vui đúng không anh. Sau lần đó, chúng ta liên lạc với nhau thường xuyên hơn, nhắn tin, điện thoại rất thường. Em vẫn còn nhớ, anh đã bày tỏ rằng gặp lại em với vẹn nguyên xúc cảm thuở ban đầu. Còn em, thú thật là lúc đó vẫn đang khắc khoải với mối tình dở dang, vẫn chưa thể tự tin để trải lòng với tình cảm mới.
Và rồi, thời gian dần trôi, tình cảm chưa trọn vẹn của chúng ta thuở sinh viên lại hồi sinh hay vì em quá vội vàng khi bắt đầu với anh để nhanh chóng quên đi mối tình tan vỡ đó. Để rồi giờ đây, sau hơn 1 năm, tình cảm chúng ta lại càng phai nhạt thay vì ngày càng đậm đà để có thể mơ về 1 ngôi nhà và những đứa trẻ. Thì ra anh hoàn toàn không như những gì anh nói trước kia, anh sợ ràng buộc, sợ trách nhiệm gia đình, sợ phải quan tâm, chăm sóc cho người khác sau khi lập gia đình. Tại sao vậy anh, hôn nhân là kết quả của tình yêu đã chín muồi, là sự hợp lực giữa 2 con người để xây dựng hạnh phúc. Chẳng lẽ chúng ta quen nhau chỉ cho vui thôi sao anh hay chỉ thỏa mãn đam mê hay gần như thế chứ anh chưa hề yêu em như em đã yêu anh. Chứ nếu yêu em thì không thể không liên lạc, không tin tức, không quan tâm đến em (dù chỉ 1 chút thôi) trong suốt 2-3 tuần lễ. Đến khi liên lạc thì cũng chỉ gói gọn vài chữ nhớ em mà thôi (nhớ em vì yêu em hay chỉ vì nhu cầu khác hả anh?).
Đến giờ thì em đã cảm nhận được và biết rằng anh vốn không phải là tuýp người của gia đình. Đối với anh, tình yêu không có ý nghĩa gì cả, tình yêu chỉ đơn thuần là ham muốn. Có lẽ vì thế mà quen nhau hơn 1 năm qua mà em chưa biết mặt bất kỳ người bạn, đồng nghiệp hay người thân của anh. Trong khi em đã giới thiệu anh với gia đình, bạn bè vì em rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Thế nhưng, anh thì khác, anh chỉ bận tâm đến công việc và các mối giao tiếp của anh, dường như trong thế giới của anh không có hình bóng của em. Anh à, thứ em cần là tình cảm thật sự, sẻ chia, yêu thương và quan tâm nhau chứ không chỉ là những ham muốn đơn thuần.
Chúng ta chỉ trách nhau mà không cải thiện mối quan hệ của chúng ta thì nói gì đến chuyện cưới hỏi hả anh? Nếu em không đến gặp anh thì có lẽ vài tháng trời chúng ta không gặp mặt cũng là lẽ thường dù chúng ta chỉ cách xa nhau về địa lý là 150 km. Nếu em không điện thoại thì có lẽ 2-3 tuần chúng ta cũng không liên lạc vì anh nói anh rất bận, không có thời gian dành cho chuyện tình cảm. Anh ơi, ai cũng có việc bận của mình cả, nhưng anh đâu có bận đến nổi mà 1 tin nhắn hay 1 cuộc điện thoại lại có thể làm mất nhiều thời gian của anh vậy ư? Trong khi lần nào em cất công về gặp anh đều phải chứng kiến không biết bao nhiêu cuộc điện thoại của anh dành cho người khác, mà cuộc gọi nào cũng không dưới 10 phút, trong khi đâu phải cuộc gọi nào cũng vì công việc. Có lần nào mình gặp nhau mà anh dành hơn 2 tiếng đồng hồ cho em đâu.
Thôi anh ơi, em không thể tiếp tục ru ngủ mình như thời gian qua nữa đâu. Em không còn trẻ trung để cho phép người khác đùa giỡn tình cảm của mình như vậy. Mình phải xa nhau thôi anh à. Dẫu biết rằng xa anh rồi, em sẽ khép chặt lại cõi lòng với trái tim tan nát, lòng tin vào chuyện tình cảm không còn, nhưng thà như thế để chúng ta đường hoàng mà bước tiếp trên con đường mà chúng ta đã chọn. Hoa bằng lăng
Theo Bưu Điện Việt Nam
Duyên số là gì hả anh
Anh đã từng hỏi em có tin vào duyên sô không? Và em nói rằng em tin. Vì anh tin vào duyên sô nên anh đã không hứa bât kỳ điêu gì khi chúng ta yêu nhau. Và bây giờ thì em đã hiêu cái duyên sô kia đã trả lời cho câu hỏi tại sao chúng ta chia tay nhau phải không anh?
Vì 1 lý do mà không ai có thê trách anh và em được, và đó cũng là 1 lý do khiên chúng ta dê dàng xa nhau hơn. Chỉ có 1 lý do đơn giản khiên em đã yêu anh nhiêu như thê này đó là em đã tin vào duyên sô. Anh đã từng công nhân với em rằng chúng ta rât có duyên khi gặp nhau. Hai gia đình đã thân quen với nhau từ ngày các cụ còn học chuyên nghiêp. Bạn bè em cũng biêt anh và họ còn giới thiêu anh cho em nữa. Và rôi không phải họ đưa anh đên với em mà là 1 người hoàn toàn xa lạ với em. Em không biêt lý do gì khiên anh đên gặp em và rôi những câu chuyên mãi không ngơi, những dòng tin nhắn cứ dài mãi. Và em đã yêu anh ngay lúc đó. Em không biêt tại sao mình yêu anh nhanh như thê? Có phải em đã tin vào duyên sô không anh? Vì trước khi gặp anh em đã đi xem bói cùng với mẹ. Họ nói em tình cờ sẽ gặp môt người rôi sẽ yêu và cưới. Anh biêt tại sao em lại tin điêu đó không? Vì tât cả những gì họ nói vê em và gia đình em đêu đúng. Nên em đã tin và yêu anh ngay lân gặp đâu tiên đó. Và em cứ ngỡ rằng đó là duyên sô.
Đúng đó chỉ là môt lý do đơn giản khiên em yêu anh và tin vào tình yêu đó. Em thât ngôc phải không anh? Và đên giây phút này em không còn muôn tin vào duyên sô nữa. Vì niêm tin đó đã bị anh đánh mât rôi. Em không còn muôn tin nữa. Ngày 20/10 anh nhắn tin "chúc em ngày 20/10 thât vui, hạnh phúc!". Khi đọc xong tin nhắn của anh em đã khóc như môt đứa trẻ con vây. Em không biêt đó có phải là môt lời chúc chân thành hay là môt lời mỉa mai. Vì anh biêt anh đã lây mât niêm vui và hạnh phúc đó rôi. Vây tại sao anh lại chúc em những điêu đó chứ? Và em đã không trả lời anh với 3 chữ "cảm ơn anh" được. Rôi sang ngày 21/10 anh lại nhắn tin hỏi thăm "em đã nghỉ làm chưa? em có khỏe không?" trong khi em đang ăn cơm. Anh có biêt lúc đó em đã xúc đông đên nôi nghẹn cả cơm và rôi mặt mũi em đỏ phừng phừng lên mọi người hỏi em tại sao thê? Và rôi em xin phép mọi người vê trước. Trong lúc nhắn tin cho anh em lại khóc. Thât chán phải không anh? Em đã không giâu nôi cảm xúc của mình được, em đã kìm nén trong suôt thời gian qua và môi khi nhớ vê anh em lại khóc như vây đó. Và anh ơi em lại muôn tin vào duyên sô, tin vào những gì mình đã tin từ trước đên nay. Nhớ anh nhiêu!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em luôn nhớ đến anh! Thế là chúng mình đã chính thức đến với nhau! Em viết như vậy có đúng không anh yêu! Một tuần được gặp anh thật là ngắn ngủi. Em có linh cảm là anh đã về Việt Nam trước đấy một thời gian nhưng anh không muốn gặp em. Có phải vậy không anh yêu? Anh sợ khi nói ra sự thật với...