Tình yêu qua mạng chỉ là giả tạo!
Tôi đã dành cho em biêt bao tình cảm đê rôi cái tôi nhân được chỉ là con sô 0…
18 tuôi, tôi bước chân vào cánh công đại học ở Hà Nôi với biêt bao bỡ ngỡ. Tôi được vào kí túc xá cùng phòng với 9 sinh viên khác. Ngày ây tôi mới biêt bắt đâu chát chít trên mạng. Tưởng rằng chát trên mạng chỉ là giải trí những lúc nhiêu thời gian rảnh rôi, nhưng đúng là không biêt trước được điêu gì, tôi đã yêu một cô gái trên mạng. Đó là Lan, cô bé kém tôi 2 tuôi ở thành phô Hô Chí Minh. Mới đâu chỉ là nói chuyên làm quen, kê lể chuyên gia đình, học hành. Rôi đên những câu chuyên phiêm kéo dài đên 1, 2 giờ sáng. Chúng tôi hợp nhau một cách lạ thường. Không thê chỉ nói chuyên trên mạng, chúng tôi cho nhau sô điên thoại đê nhắn tin, gọi điên và đê rủ nhau lên mạng chát. Suôt hai tháng đâu quen nhau chúng tôi chỉ chát và liên lạc qua điên thoại mà chưa hê biêt mặt nhau. Rôi cái gì đên cũng đên, tôi bắt đâu có tình cảm với Lan, sẽ không chịu nôi nêu hàng ngày tôi không được nói chuyên với cô ây ít nhât một tiêng đông hô.
Chúng tôi gửi ảnh đê biêt mặt nhau. Tuy khoảng cách xa và không có điêu kiên gặp nhưng chúng tôi khá hiêu nhau, qua nói chuyên hai đứa cũng biêt rõ vê hoàn cảnh gia đình của đôi phương. Chính vì vây mà càng ngày chúng tôi càng không thê thiêu nhau được. Môt tôi như mọi khi đang nói chuyên thì tôi bât ngờ thô lô với cô ây: “Lan à, anh yêu em và anh không thê thiêu em được”. Im lặng một lát rôi tôi nhân được câu trả lời của cô ây: “Em cũng yêu anh, nhưng vì sợ khoảng cách xa mà em không dám nói ra”. Thê là trái tim hai đứa đã cùng nhịp đâp, mặc cho khoảng cách xa xôi, chúng tôi vân quyêt định đên với nhau. Hai con người, mới chỉ biêt mặt nhau qua những bức ảnh, xem webcome nhưng chúng tôi đã dành trọn tình cảm cho nhau, chia sẻ với nhau những buôn vui hàng ngày, kê càng chuyên tâm sinh lý của mình. Thời gian yêu Lan tôi không hê có tình cảm với bât kỳ cô gái nào khác, vì ở xa nên tôi có gắng vun đắp tình cảm cho cô ây đê bù lại khoảng cách đó.
Tôi đã dành cho em một tình yêu đẹp, nhưng tất cả đã chấm hết…(Ảnh minh hoạ)
Video đang HOT
Cứ thê, từ khi nhân lời yêu, chúng tôi đã gắn bó với nhau được hơn nửa năm mà chưa môt lân gặp mặt. Nhưng đúng là ở xa nhau, tôi không thê biêt hêt cuôc sông thât của cô ây được. Đợt têt vừa rôi, tôi gọi điên cho Lan thì có người con trai nghe máy, tôi đã thây lạ vì chưa bao giờ có chuyên như vây, tôi có hỏi anh ta là ai thì được anh ta cho biêt là bạn trai của Lan. Trái tim tôi lúc đó như chêt lặng, tôi tắt máy mà không nói gì nữa. Mây hôm sau, tôi không lên mạng cũng không mở điên thoại mặc dù tôi biêt Lan rât lo lắng. Môt tuân sau tôi có nhân được một bức thư không đê người gửi nhưng người nhân là tôi. Đọc thư mà tôi không câm nôi nước mắt bởi những lời mà Lan viêt cho tôi. Lan nói rằng suôt thời gian yêu tôi, cô ây đã lừa dôi, trái tim cô ây không chỉ dành cho mình tôi mà còn dành cho một người con trai khác ở gân cô ây. Và Lan cũng biêt chuyên này sẽ không giâu được lâu, nhưng vì yêu tôi nên cô ây cô giâu. Lan nói đã khóc rât nhiêu, rât day dứt đê đưa ra quyêt định. Cuôi cùng Lan đã chọn anh ta, và cô ây bảo tôi hãy đi tìm hạnh phúc mới. Tôi đã khóc, khóc như môt đứa trẻ vì tình yêu của mình đã châm hêt. Nhưng lý trí không cho tôi được yêu mêm, tôi không trách Lan, bởi khoảng cách của chúng tôi quá xa, sẽ không có kêt thúc tôt đẹp. Tôi đê Lan ra đi mà không chút níu kéo.
Và sau chuyên này tôi hiêu được rằng, tình yêu đích thực sẽ luôn ở gân ta, chứ không phải kiêm tìm ở thê giới ảo.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lựa chọn nào cho tôi?
Tôi cũng tự nhủ mình rằng anh đã có người yêu, tôi không thể là kẻ thứ ba xen vào mối quan hệ ấy. Nhưng khi đã yêu rồi lí trí sao thắng nổi con tim. Tôi gục ngã hoàn toàn...
Là một độc giả thường xuyên của 24h, hôm nay tôi ngồi đây viết lên những dòng này không phải để kể lể, không phải để tìm sự đồng cảm mà đơn giản viết cho thoả nỗi lòng khi mà tôi không thể nói ra với ai.
Tôi là một đứa con gái 21 tuổi. Có lẽ người ta sẽ nghĩ ở cái tuổi này thì chỉ biết ăn, biết chơi, làm sao đã hiểu biết gì về cuộc đời, về thế thái nhân tình... nhưng tôi tin mình hiểu được những cái mà có người đi hết cả cuộc đời cũng không thể hiểu nổi, và cũng không thấu được nỗi đau ấy. Đơn giản vì tôi là một kẻ thứ ba.
Tôi vốn là một đứa con gái xinh xắn, dễ thương, người thích tôi không phải là không có nhưng dường như tôi vô cảm với tất cả. Đơn giản vì tôi thấy rằng tôi còn quá trẻ để nghĩ đến một tình yêu khi mà con đường học tập còn đang dang dở, bố mẹ hi vọng vào tôi rất nhiều, tôi là niềm hi vọng của họ. 18 năm tôi sống bên bố mẹ, chẳng lo nghĩ, chẳng ưu phiền. Cuộc đời thay đổi khi tôi bước chân vào giảng đường đại học, tôi bước vào cuộc đời, tôi rời xa vòng tay của bố mẹ và điều đó buộc tôi phải tự lập.
Những năm tháng đầu tiên của cuộc sống sinh viên thật là mới mẻ và lạ lẫm với tôi. Tôi còn nhớ như in cái ngày ấy 18/9 khi tôi lên nhập học, chỉ mình tôi và đứa bạn ở lại phòng trọ, không một ai quen biết và chỉ ăn một bữa trưa với giá 6000đ. Rồi tôi phải đi học quân sự xa nhà gần 1 tháng trời. Những ngày tháng ấy với tôi thật là kinh khủng, không đêm nào là nước mắt tôi không rơi. Ngay khi trên giảng đường, tôi cũng có thể khóc một cách ngon lành.
Những tưởng cuộc sống cứ thế trôi đi nhưng cuộc đời mà, ai biết trước chữ ngờ. Ngày tôi đến xóm trọ ấy, với tôi anh là một người không quen biết, thậm chí tôi còn không biết là anh ở cùng xóm trọ với tôi nữa. Để rồi khi ra ngoài đường hai anh em cứ nhìn nhau mà chẳng biết là ai. Tôi phải học vào thứ bảy nên hay phải ở lại phòng trọ một mình, những lúc như thế anh hay kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về cuộc sống sinh viên của anh, về quê hương anh. Anh cũng kể cho tôi nghe cả chuyện tình yêu của anh. Và rồi cũng không biết từ lúc nào trong trái tim một đứa con gái non nớt như tôi nảy sinh một thứ tình cảm thật lạ. Tôi biết nhớ, biết mong, và người ấy không ai xa lạ chính là anh - người làm cho trái tim tôi lỗi nhịp. Tôi cũng tự nhủ mình rằng anh đã có người yêu, tôi không thể là kẻ thứ ba xen vào mối quan hệ ấy. Nhưng khi đã yêu rồi lí trí sao thắng nổi con tim. Tôi gục ngã hoàn toàn.
Tôi giấu kín tình cảm của mình dành cho anh vì tôi biết anh sẽ không bao giờ chấp nhận thứ tình cảm ấy. Anh cũng đã từng nói anh luôn coi tôi như một đứa em gái nên giữa anh trai và em gái không thể nảy sinh thêm một thứ tình cảm nào khác ngoài tình anh em. Nhưng anh cũng thừa từng trải để nhận ra rằng tôi có tình cảm với anh. Anh cũng đã phũ phàng từ chối tình cảm của tôi: "Anh rất yêu cô ấy. Anh và cô ấy đã quyết định mọi chuyện rồi. Em quên anh đi, rồi em sẽ tìm cho mình một người yêu em thật sự. Chúc em hạnh phúc". Đấy là điều cuối cùng anh nói với tôi khi chúng tôi gặp nhau lần cuối trước khi nghỉ học về quê ăn tết. Cái tết năm ấy với tôi thật sự rất buồn vì hình ảnh của anh, những lời nói của anh cứ len lỏi trong tâm trí tôi. Tôi tự nhủ mình sẽ phải quên anh. Nhưng rồi một hôm anh nhắn tin cho tôi, anh nói rằng anh nhớ tôi. Trái tim nhỏ bé của tôi lại bắt đầu loạn nhịp. Và từ đó, tôi chấp nhận là người tình của anh. Có lẽ mọi người sẽ nghĩ tôi thật ngu ngốc sao lại đi tin lời một người như anh khi mọi lời nói của anh đều không thống nhất với nhau. Nhưng thật sự lúc đó tôi không thể điều khiển nổi suy nghĩ của bản thân mình, cái thứ tình cảm ngu muội ấy nó lấn át đi cái lý trí trong tôi mất rồi.
Tôi biết tôi là một kẻ tội lỗi, một kẻ xấu xa nhưng tôi không thể rời bỏ anh... (Ảnh minh họa)
Cứ thế, tôi chới với trong mê cung tình ái của anh. Tôi biết tôi là một kẻ tội lỗi, một kẻ xấu xa nhưng tôi không thể rời bỏ anh. Cứ nhìn vào ánh mắt ấy, tôi lại như bị thôi miên, không cách nào dứt ra được. Tôi vẫn cùng anh đi chơi với cái danh nghĩa "em gái". Mọi người cũng chẳng ai nghi ngờ vì cả anh và tôi đều là những diễn viên đại tài. Ngay cả khi người yêu anh có đến chúng tôi vẫn vô tư nói chuyện, thoải mái trêu nhau thì sao ai có thể biết được mối quan hệ lén lút ấy của chúng tôi chứ? Mà cũng thật lạ, tôi có thể ghen với bất cứ người con gái nào mà anh nói chuyện, anh vui đùa nhưng với người yêu anh tôi lại không hề có cái cảm giác ấy. Buồn cười quá phải không? Tôi cũng thấy nực cười cho chính bản thân mình. Hay vì tôi là một kẻ có lỗi, một kẻ hứ ba đang tâm phá hoại hạnh phúc của người con gái ấy nên tôi không có quyền ghen tuông?
Đã chấp nhận là người tình của anh, là cái bóng đi bên anh nên chưa bao giờ tôi suy nghĩ có một ngày anh sẽ yêu tôi. Tôi đã từng đọc ở đâu đó câu nói: "Đã là người tình thì tình yêu chỉ khiến người ta rơi xuống vực sâu của sự tuyệt vọng và đau khổ mà thôi". Có lẽ điều ấy đúng. Có lẽ tôi nên bớt yêu anh đi để khi một ngày nào đó anh đột ngột rời xa cuộc sống của tôi, trở về bờ bến anh đã chọn tôi sẽ không đau khổ nhiều, không tuyệt vọng nhiều. Nhưng hình như tôi không làm được điều đó, càng ngày tình yêu tôi dành cho anh càng sâu đậm, càng mãnh liệt hơn. Tôi thật sự đau khổ về điều đó. Trong con người tôi là hai dòng suy nghĩ trái chiều nhau. Tôi nên giành giật anh về cho mình hay cứ chấp nhận rằng rồi một ngày nào đó anh sẽ rời xa tôi mãi mãi? Có lẽ tôi quá nhu nhược, tôi không đủ xấu xa, không đủ đê tiện để làm điều ấy. Một người con gái khi yêu dù hiền lành thế nào cũng có ngày trở thành sư tử hà đông. Nhưng tôi cũng không đủ sức làm điều đó, và tôi vẫn là một kẻ thứ ba đi bên cuộc đời anh. Vì yêu anh, tôi chấp nhận anh chỉ đến bên tôi trong phút chốc. Vì yêu anh, tôi chấp nhận cô đơn, lẻ loi một mình những ngày cuối tuần khi anh vui vẻ bên chị ấy. Vì yêu anh, tôi không được phép sống thật với lòng mình. Vì yêu anh, tôi giả tạo với tất cả. Vì yêu anh, tôi luôn cười. Và vì yêu anh, tôi dần đánh mất mình...
Anh và tôi như hai thái cực khác nhau, cứ như anh ở phương Bắc còn tôi mãi phương Nam xa xôi, chúng tôi không thể bên nhau được. Rõ ràng anh và tôi đều có tình cảm với nhau nhưng thứ tình cảm ấy không đủ đưa chúng tôi đến bên nhau, không đủ để anh rời xa chị ấy mà toàn tâm toàn ý yêu tôi.
Sẽ là tốt đẹp khi giữa anh và tôi không có ràng buộc. Khi anh rời xa cuộc sống của tôi, tôi có thể quên anh, có thể yêu thêm một ai đó, có thể an tâm mà dựa vào vai người ấy khi tôi mỏi mệt, có thể đường hoàng mà giới thiệu với tất cả rằng đó là người yêu của tôi. Nhưng trớ trêu thay khi giờ đây tôi đang mang trong mình giọt máu của anh. Cái hình hài bé bỏng ấy cứ ngày ngày lớn dần lên trong tôi. Nhưng tôi chỉ mới 21 tuổi, tôi không thể làm mẹ vào lúc này được. Còn bố mẹ tôi, còn việc học hành của tôi, tôi không thể bỏ dở tất cả. Nhưng tôi cũng không thể nhẫn tâm vứt bỏ hình hài máu mủ của mình được. Quan trọng hơn anh không thể lấy tôi, tôi cũng không thể chấp nhận một người không yêu mình làm chồng được. Tôi phải làm sao đây...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh lấy tôi không phải vì yêu? Tôi quen anh trong thời gian anh còn mặn nồng với mối tình đầu. Đó là cuộc tình qua mạng và đã kéo dài được 4 năm. Chị ý nhỏ hơn anh 1 tuổi, làm nail cho một cửa hàng của bà con ở Anh và cả hai chưa bao giờ gặp nhau. Nhưng qua tiếp xúc và cách nói chuyện của anh...