Tình yêu một thời vụng dại
Tình yêu cô dành cho anh đôi lúc rất mãnh liệt và bất chấp nhưng có khi lại xa vời và dè dặt.
Tháng 11, tháng của những cơn mưa bất chợt. Hôm nay lại có tin bão nên dù được nghỉ làm cô cũng vẫn chẳng thể đi đâu được. Hình như đã rất lâu rồi cô cũng chưa đi chơi. Ngồi trong phòng vừa nhâm nhi ly café vừa nghe nhạc, những bài tình ca bất hủ là loại nhạc mà cô thích nhất. Bạn bè cô hay đùa rằng, những đứa hay nghe nhạc “già” như vậy thì cũng mau già lắm. Mà bạn cô nói cũng đúng, cô đã già rồi còn gì. 28 tuổi, cái tuổi mà bạn bè cô đã lần lượt ổn định gia đình, có người còn có cả 2, 3 đứa con rồi còn cô vẫn một mình từ xưa đến giờ. Thật ra cô cũng đã từng yêu đấy chứ, yêu nhiều nữa là khác nhưng dường như hạnh phúc còn ở đâu đó xa xôi quá nên vẫn chưa đến được với cô…
Nhớ lại ngày xưa, ngày mà lần đầu tiên cô gặp anh. Cô không có thiện cảm với anh lắm, không hẳn là ghét nhưng có một cảm giác gì đó mà cô không thích anh được. Trong “danh sách” của cô không có tên anh nhưng trớ trêu anh lại là cấp trên của cô, những ngày buồn anh hay gọi cho cô để đi chơi, chỉ là một buổi ăn tối hoặc một cử café nói chuyện phím. Nhưng dần dần cô thấy ở anh có điểm gì đó rất hay mà cô không tả được, cô đi chơi với anh thường xuyên hơn. Và rồi một ngày anh đưa cô ra biển, nắm tay cô và nói nói gì đó. Cô bối rối và sợ sệt nên cũng chẳng nhớ nổi anh đã nói gì nữa, rồi anh ôm cô, hôn lên môi cô, cô đẩy anh ra nhưng vòng tay của anh mạnh quá nên cô không cưỡng lại được. Sau ngày đó cô đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của cô với anh, về thái độ và tình cảm mà anh dành cho cô. Cô không có nhiều kinh nghiệm trong tình trường nhưng cũng không quá ngây thơ để không nhận ra được mối quan hệ của anh và cô là hoàn toàn không có tương lai.
Anh là người đã có vợ, và quan niệm sống của anh khác hẳn với cô. Anh với cô như hai đường song song, sẽ chẳng bao giờ hòa lại với nhau được, vậy mà cô lại yêu anh. Tình yêu mà cô dành cho anh đôi lúc rất mãnh liệt và bất chấp nhưng có khi lại xa vời và dè dặt. Anh nói yêu cô, cô cũng mãn nguyện lắm nhưng không phải vì vậy mà cô tự tin và mụ mẫm đi. Cô biết anh là mẫu người tự do và lãng tử, cô biết anh quen với nhiều cô gái trước cô, anh cũng đã từng ngủ, từng ôm ấp nhiều người khác nữa nhưng cô vẫn không có phản ứng.
Lần đầu tiên anh dạy cô làm tình, cô không đau và cũng không có cảm giác hạnh phúc. Cô cũng chẳng nhớ được lần đầu tiên anh đi vào cô như thế nào nữa nhưng cô biết chắc chắn rằng cái quý giá nhất của đời cô đã trao cho anh. Sau lần đó anh và cô quan hệ thường xuyên hơn, cô cũng không còn ngại hay mắc cỡ mỗi lần khỏa thân trước anh nữa. Rồi chuyện gì đến cũng đến, cô có thai với anh. Cô không muốn nói với anh vì cô nghĩ có nói anh cũng chẳng giúp gì được cho cô, mà nhiều khi anh còn khinh thường cô nữa. Cô là người lý trí và mạnh mẽ, một mình cô chịu đựng mọi sự đau đớn cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Anh với cô như hai đường song song, sẽ chẳng bao giờ hòa lại với nhau được (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cô không oán trách hay than van với ai, cô im lặng để suy nghĩ mình nên làm gì lúc đó. Giữ lại đứa bé ư, gia đình cô là một gia đình nề nếp, ba mẹ cô sẽ ra sao nếu cô có con với một người đàn ông đã có gia đình. Hơn nữa, từ xưa đến giờ trong con mắt của ba mẹ cô là một đứa con ngoan và tốt đẹp, vậy làm sao cô dám làm điều đó đây. Hay là phá bỏ đứa bé, cô là một người Công Giáo, từ nhỏ đến lớn cô sống rất ngoan Đạo. Cô chưa bao giờ to tiếng hay đánh đập ai, vậy bây giờ cô có đủ can đảm để giết chết một mạng người không, mà nó lại là con cô nữa. Cô cứ thế suy nghĩ, suy nghĩ, cô ước ngay lúc đó được có anh ở bên cạnh để được khóc với anh. Nhưng cô biết anh sẽ không quan tâm đâu vì ngay thời gian đó anh đang bận cưới vợ mới. Cô khóc rất nhiều và thấy tủi phận cho chính bản thân mình, rồi cô cũng đã có một quyết định, cô sẽ bỏ đứa bé. Cô xin nghĩ việc mấy ngày và lên cho mình một kế hoạch thật hoàn hảo. Những ngày sau đó, cô không cười nói tự nhiên như ngày xưa nữa, cô hay buồn và ngồi một mình. Cô ghê tởm bản thân mình, nhìn thấy đứa bé nào cô cũng tưởng tượng ra hình hài của con cô. Cô mệt mỏi, chán chường đến tột độ, cô quyết định sẽ rời xa anh và nói cho anh biết ngay khi anh trở về…
Nhưng mọi thứ diễn ra không như ý cô. Ngày anh về, trông anh rất hạnh phúc bên người vợ mới. Mặc dù rất nhớ anh nhưng cô không dám ôm anh, cô trốn tránh ánh mắt với anh, cô không nói chuyện nhiều với anh và cố tỏ vẻ rằng mình không hề xảy ra chuyện gì cả. Chỉ có một điều là cô không dám nói chia tay với anh, cô yêu anh nhiều hơn cô nghĩ. Rồi cô lại có thêm một quyết định, cũng là một quyết định sai lầm nữa. Cô không chia tay, cô sẽ giữ mối quan hệ đó nhưng sẽ cẩn thận hơn. Cô cứ thế yêu anh, anh cứ thế tự do trên thân xác của cô như một sự hiển nhiên rằng cô là của anh. Những lần làm tình với anh, cô không có cảm giác hạnh phúc như cô tưởng tượng. Cô dè dặt và tỉnh táo, cô không lên đỉnh được với anh vì trong suy nghĩ của cô lúc nào cũng có cảm giác tội lỗi, cô đang ngoại tình, cô đang lấy một thứ gì đó của người khác mà họ chưa biết. Mà thật ra cô có lấy của ai điều gì đâu, anh vẫn là anh đấy thôi, anh đâu dại gì mà bỏ Vợ để lấy cô, tình cảm anh dành cho cô cũng chỉ là một thứ tình cảm có cho vui.
Rồi anh nói anh sẽ đi xa, cô không cổ vũ cũng không ngăn cản. Cuộc sống là của anh, dù cô có níu anh ở lại anh cũng không vì cô mà từ bỏ. Anh đi có lẽ sẽ tốt hơn cho anh và cô, cô nghĩ vậy. Nhưng tình yêu chưa buông tha cô, anh đi rồi cô càng nhớ anh nhiều hơn, cô nhớ mọi thứ, nhớ những kỷ niệm của cô với anh, mọi thứ như in sâu và không thể nào xóa bỏ được. Và thế là cô và anh vẫn giữ liên lạc, vẫn yêu nhau nhưng hơi xa một chút. Vào những ngày cuối tuần cô hay đi thăm anh, có ngày cô bỏ ra hơn 10 tiếng đồng hồ đi xe để lên gặp anh một đêm rồi sáng hôm sau phải về lại. Nhưng cô vẫn vui, anh trân trọng những ngày cô thăm anh và cô thì trân trọng từng phút giây ở bên anh…
Một ngày cô phát hiện anh hò hẹn với cô gái khác, cô gái đó lại là người mà cô quen biết. Cô đau lòng lắm nhưng vẫn im lặng, cô nghĩ cô và anh chỉ là một cặp tình nhân trong bóng tối, cô có tư cách gì để ràng buộc anh. Cô lặng lẽ cho qua mọi chuyện nhưng chuyện gì cũng có giới hạn của nó. Khi mà cô trân trọng nâng niu từng giây phút với anh, anh lại vô tư đi tạo cho mình một mối quan hệ mới. Không phải một lần như anh nói mà là nhiều lần khác nữa. Cô biết nhưng cô không trách cô gái kia, cũng không oán hận anh. Khi đối với anh cô không còn ý nghĩa nữa thì cô sẽ rời xa thôi, đó luôn là tâm lý mà cô hằng chuẩn bị cho mình. Cô đau lắm khi mà cứ nghĩ tới cảnh anh đang cùng với người khác mà không phải là cô. Để giải thoát cảm giác đó, cô quyết định nói chia tay với anh, anh có thể hò hẹn với ai tùy thích chỉ một điều là hãy dứt khoác với cô đã. Anh không đồng ý, anh xin lỗi, anh năn nỉ và nói những lời mật ngọt với cô. Vì cô yêu anh, vì cô và anh có quá nhiều kỷ niệm nên cô lại bỏ qua cho anh và chấp nhận quên đi chuyện cũ.
Rồi anh đi xa hơn, anh sang nước ngoài định cư với vợ anh. Đi lần này có thể cô sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh nữa, anh có cuộc sống mới và có một hạnh phúc thật sự. Cô mừng cho anh khi thấy rằng cuộc sống của anh rất tốt, rất hạnh phúc. Cô và anh có duyên nhưng duyên ấy lại có giới hạn nên cũng đến lúc phải từ bỏ. Từ bỏ không có nghĩa là cô không yêu anh nữa, cô vẫn yêu đấy thôi nhưng tình yêu đó có khác đi một chút là khi anh hạnh phúc thì cô cũng sẽ hạnh phúc. Có lẽ đó mới chính là tình yêu thật sự. Cô sẽ luôn cầu chúc cho anh được thành công và hạnh phúc. Cô sẽ giữ những kỷ niệm ấy ở nơi sâu nhất của trái tim để khi nhớ lại cô sẽ mỉm cười về một thời vụng dại yêu thương.
Theo VNE
Có con gái nhất định không gả cho trai trưởng
"Trưởng tôn, trưởng đinh" là câu cửa miệng đầy trọng vọng của dân gian khi nói đến "chức phận" con cái trong nhà. Đặc biệt là khi trưởng tôn đó lấy vợ, kéo theo những nàng dâu... "bỗng dưng cũng thành trưởng...". Và những chuyện buồn vui theo từng nhịp "trưởng" cũng từ đó mà ra.
Được tiếng khen, ho hen cả người
Bạn bè, người quen ai cũng mừng cho Ngân tốt số khi lấy được anh chồng có một ngôi nhà mặt phố to đùng ở quận Gò Vấp. Nhưng có ở trong cảnh mới biết &'nhà to lo nhiều". Nội cái lau chùi, quét dọn cũng không "phình thường" nổi, mà Ngân thì vẫn phải đi làm. Bà mẹ chồng lại thuộc hàng lão bà khó tính nên đến khi em trai chồng lấy vợ, Ngân mừng rơn, tưởng được chia bớt phần lo. Ai dè, cậu em tuyên bố ra riêng, thế là "mèo vẫn an phận mèo".
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Sau việc ở, đến việc ăn. Mọi chi tiêu trong nhà gia đình chồng được "mặc nhiên quy hoạch" đó là ngân sách do vợ chồng Ngân phụ trách. Dù biết không quan hệ, sẽ ít đụng chạm, nhưng Ngân vẫn hay dòn ngó cô em dâu kế, đang ở riêng. Ngân quan sát thấy cô này thật "kẹo", dù tuổi trẻ tài cao, luôn niệng khoe cả vợ lẫn chồng có thu nhập cao, thế mà mỗi tháng về thăm cha mẹ chồng, chỉ đi chợ mua được một, hai bữa ăn, ngày Tết biếu mẹ chồng không quá 2 triệu đồng. Tuy nhiên, cô em dâu thứ lại luôn miệng khen chị dâu trưởng đúng là người phụ nữ...thời đại: vừa đảm việc nước, lại giỏi việc nhà, khéo chiều chồng, chăm con lại lo cả cho dòng họ nhà chồng.. "Vậy mới là dâu trưởng chớ!".
Được tiếng thơm như thế, nhưng hao lắm, bố mẹ chồng đi du lịch với bạn bè, được bao tiền xe, chỉ tốn tiền ăn, không lẽ có gần triệu đồng, mà dâu trưởng gọi dâu thứ để cưa đôi, thôi thì dâu trưởng chi, rồi trong phòng mẹ chồng, tự dưng gạch sàn tróc lên, tốn 3 triệu đồng, để lát gạch lại, mẹ chồng gọi dâu trưởng, chứ có gọi dâu thứ đâu. Dâu trưởng lại ra máy ATM, rút tiền, vừa chép miệng, nhưng vừa cảm thấy được ủi an vì mẹ chồng hay tâm sự với dâu trưởng rằng: "mẹ ngại gọi cho vợ chồng nó, may mà còn có con, mẹ coi con như con gái"...
Nhà mẹ chồng, một năm có bốn đám giỗ của ông bà nội ngoại của chồng, dâu trưởng quên, là có chuyện lớn. Dâu thứ mang trái cây, bia, về nhà chồng trước một ngày được coi là có hiếu, phần còn lại là việc của dâu trưởng, lên thực đơn, nấu, bày ra mâm cúng, rồi dọn. Xong đám giỗ, dâu trưởng phờ phạc, nghe bà con đến ăn giỗ khen cũng cười chứ vui hổng nổi. Tết, dâu thứ cùng chồng sang mừng tuổi bố mẹ chồng, biếu quà, rồi xin phép đi du lịch. "Dâu trưởng đi ai lo dọn bữa cho ông bà đã khuất về ăn Tết?". Bà mẹ chồng hỏi nhỏ thôi, nhưng dâu trưởng nghe như một chỉ đạo có tính truyền thống gia đình.
Thì cũng phải ráng, nhưng Ngân nhiều lúc cũng "buôn than" với chồng: rán dầu, rán mỡ, chớ ai nỡ rán... dâu hoài! Em oải quá. Có con gái, nhất định không gả cho trai trưởng!
Đối phó "Giặc bên Ngô"
Ngoài 30 tuổi, Nhàn mới lập gia đình, Nhàn là con gái út trong một gia đình không giàu lắm nhưng bố mẹ dư sức chiều con như một cô công chúa. Vì thế, khi ôm chức dâu trưởng, Nhàn từ vị trí công chúa chuyển sang cô bé lọ lem.
Gia đình chồng cô có tinh thần anh em đùm bọc lẫn nhau. Ba mẹ đã về hưu, già yếu, vậy là Nhàn phải cùng chồng lo tìm việc làm cho cậu em trai của chồng, vừa tư vấn cho em chuyện chọn vợ, rồi lại còn giúp em việc cưới hỏi... Tốn tiền không nói mà công sức, thời gian đổ vào trách nhiệm làm chị dâu trưởng bạc cả mặt. Chưa hết, nhà còn cô em chồng mới ngoài đôi mươi, đang học đại học dân lập, về nhà, vào phòng riêng, trùm chăn, nghe nhạc... Đến giờ cơm tối, hiếm khi thấy cô em chồng ngồi trong mâm cùng gia đình, vì bận đi chợi, đi tập thể dục... Việc để dành thức ăn cho cô em, rồi phải dọn chén bát hai ba đợt khiến dâu trưởng phát mệt. Nhưng mẹ chồng lại thấy đó là chuyện bình thường: em nó quen rồi con, từ nhỏ đến giờ, nó không vô bếp, con không để dành thức ăn, nó ăn gói mì cũng xong bữa...
Vậy là dâu trưởng gồng mình lấy lòng cô em chồng. Cô này thích điệu, nhưng chưa sành, nên chị dâu trưởng có cơ hội để kết bạn làm thân. Cũng nhiêu khê lắm, vì cô em gái thích chê hơn khen, thích nói hơn nghe, thích đi chơi hơn làm... chị dâu trưởng phải tốn nhiều thời gian, công sức, tiền bạc. Nhàn than thở với chồng: "Em làm vợ, làm mẹ dù biết vất vả, vẫn ham làm, không để ai làm thay, chứ làm dâu trưởng mệt quá, muốn đẩy mà không biết đẩy cho ai...". Chồng cô động viên: "May cho em, chứ ngày xưa mẹ anh làm dâu trưởng, có cả 7 đứa em chồng, lo cả chuyện giỗ chạp cho cả họ". Nhàn vẫn chưa hết lo: "Mới về nhà chồng chưa đến một năm, đã muốn kiệt sức rồi, còn sống cả đời, không biết đủ sức làm dâu trưởng không?".
Theo VNE
Nên biết về đàn ông, tình yêu và tình dục 1. Có 2 loại đàn ông: Xứng đáng và không xứng đáng. Đừng hò hẹn hay kết hôn khi bạn chưa thể phân biệt được sự khác nhau giữa hai loại này! 2. Đàn ông xứng đáng là những người biết chở che. Họ sẽ bảo vệ trái tim bạn, cảm xúc của bạn, giữ gìn danh dự cho bạn, đấu tranh cho...