Tình yêu mong manh của người khuyết tật
Những mối tình cứ đến rồi đi, để lại cho người đàn ông ấy câu hỏi: phải chăng người khuyết tật không thể yêu và có được hạnh phúc?
ảnh minh họa
Tôi là con út, sinh ra trong một gia đình làm nông nghiệp, đông con, nghèo khó. Trong một chuyến đi chơi tại hồ Đại Lải, tôi không may bị ngã vào đá và chìm xuống đáy hồ sâu. Sau tai nạn đó, tôi bị liệt và nằm một chỗ. Đó là cú sốc rất lớn với tôi, khiến tôi muốn buông xuôi tất cả. Tôi sống trong khổ đau một thời gian dài cho đến khi tôi quen các bạn khuyết tật khác.
Sau một vài lần ra ngoài tiếp xúc với các bạn khuyết tật, với các câu lạc bộ và các nhóm sinh viên thiện nguyện, tôi cảm thấy rất vui. Do có một chút khả năng ăn nói, tôi đã lập nhóm này, nhóm kia để liên lạc qua điện thoại, cùng chia sẻ, động viên nhau lúc buồn, lúc vui, tạo thêm động lực để tiếp tục đấu tranh với cuộc đời, với số phận kém may mắn.
Trong lúc buồn chán, tôi quen một người con gái khuyết tật. Chỉ sau 2 ngày làm quen, cô ấy đã chủ động bày tỏ tình cảm với tôi. Sự chủ động, mạnh mẽ và quyết tâm của cô ấy đã đem lại cho tôi một hy vọng về một mái ấm hạnh phúc, nhưng cái hy vọng mong manh ấy lại vụt tắt sau mỗi lần cô ấy gặp tôi.
Video đang HOT
Để quên đi nỗi buồn, tôi đã giành hết công sức, tâm huyết để phát triển nhóm bạn khuyết tật do tôi lập ra. Và rồi một tình yêu mới đã đến với tôi. Sau 7 tháng quen nhau, cô ấy bắt đầu ra Bắc gặp tôi. Vì bố mẹ cô ấy không đồng ý cho quen người miền Bắc nên khi ra với tôi, cô ấy phải trốn nhà đi. Ở nhà tôi được một ngày thì mẹ tôi, chị tôi và một số anh tôi bắt đầu tỏ ra không thích cô ấy. Mọi người chê cô ấy chậm chạp, không biết làm ăn, nuôi tôi đã chết rồi lại còn nuôi thêm một cái nợ nữa.
Tôi thấy buồn quá. Tôi và cô ấy thật sự đơn độc. Tại sao mọi người đều có quyền yêu, có quyền có một mái ấm gia đình, có quyền sống hạnh phúc mà chúng tôi thì lại không? Chán nản, tôi không còn muốn nghĩ gì đến chuyện yêu đương nữa. Nhưng lúc tôi đang muốn bình lặng thì lại có một cô gái hơn tôi 2 tuổi, làm nghề máy tính, yêu tôi. Tôi không có cảm tình với cô ấy.
Gần đây, mẹ mới mua cho tôi một cái máy tính đàng hoàng. Đây là điều mà tôi đã mơ ước từ rất lâu, nay mới có được. Chính vì vậy, tôi muốn giành nhiều thời gian để học. Tôi ít lên nhóm hơn, nên tình hình trong nhóm cũng trở nên rối loạn và rời rạc.
Bây giờ, tôi không biết phải làm sao giữa một bên là tương lai và một bên là nhóm bạn nơi đã và đang cho tôi điểm tựa và niềm vui, giúp tôi bớt cô đơn và có thêm nhiều sức mạnh để đấu tranh với cuộc đời, với số phận nghiệt ngã? Và tôi phải làm thế nào với tình cảm của cô gái đang dành cho tôi? Làm thế nào để cân đối tất cả, để giữ lại và phát huy tất cả mọi thứ? Có phải tôi là người quá tham lam hay không?.
Theo VOVnews
Tình yêu mong manh như lá vàng
Phải chăng trên đời có hai từ định mệnh. Thượng đế đang cố tình thử lòng và đùa giỡn tôi chăng?
ảnh minh họa
Đối với tôi, tình yêu chỉ mong manh như chiếc lá vàng còn sót lại cuối thu. Trước đây, tôi đã có một mối tình đẹp với một người con gái. Tôi yêu cô ấy rất chân thành và ước mơ về một tương lai hạnh phúc khi có cô ấy ở bên. Nhưng rồi tôi phải chia tay cô ấy và buộc phải chấp nhận rằng tình yêu đã rời bỏ tôi.
Tôi còn đang đau đớn sau một tình yêu dang dở với vết cứa trong tim chưa kịp lấp đầy thì một bàn tay duyên số tình cờ sắp xếp để em đến với tôi. Lần đó trong một lần ngắm men say của rượu, tôi đã tặng người yêu cũ một bài thơ, tình đời mật ngọt men say, đố ai biết được men say thế nào.
Nhìn trời chẳng hiểu tại sao, rượu kia uống mãi chẳng vào men say. Giờ này em có đâu hay, một người rất nhớ những ngày đã qua. Nhưng có lẽ chẳng tỉnh táo lắm nên tôi đã gửi bài thơ ấy nhầm cho số điện thoại khác nên nó không thể đến đúng địa chỉ mà tôi cần gửi. Và người nhận được bài thơ ấy không phải là người yêu cũ của tôi mà chính là em.
Từ đó, chúng tôi quen nhau, bắt đầu chỉ từ những tin nhắn và vài ba cuộc điện thoại hỏi thăm vô thưởng vô phạt, rồi dần dần chúng tôi tâm sự với nhau về những điều trong cuộc sống của mỗi người, những tâm tư, trăn trở và quan điểm trong cuộc sống.
Thời gian qua đi, những dòng tâm sự nghĩ chỉ là vu vơ của hai kẻ chưa từng gặp mặt, rồi nghịch cảnh cuộc đời đã đến khi hai đứa đã yêu nhau. Dù rằng kẻ ở miền Bắc, kẻ ở miền Trung. Ban đầu tưởng chỉ là vui đùa để lấp đầy trái tim đang trống trải, ai ngờ sức mạnh của tình yêu lại mạnh mẽ đến thế. Tôi thấy nhớ nhung cô ấy và lúc nào cũng nghĩ về cô ấy, không thể gạt bỏ hình ảnh của cô ấy được. Tôi hay tự hỏi, không biết giờ này cô ấy đang làm gì, có nhớ tôi không.
Và rồi cuối cùng chúng tôi quyết định gặp nhau. Tôi đã lặn lội vào miền Trung tìm em với cơ sở tin cậy duy nhất. Tôi biết số điện thoại và niềm tin vào những gì mà chúng tôi tâm sự với nhau. Em đón tôi ở bến xe Vinh, lần gặp đầu tiên ấy được chào tôi bằng nụ cười thật thân thiện. Khi đến phòng em chơi, tôi mới biết sự thật, em là cô gái đã lỡ một chuyến đò ngang, và hiện đang sống cùng một cô gái nhỏ.
Em đã ly dị chồng vì không hợp, em lại nhiều hơn tôi tới 2 tuổi, đúng là nghịch cảnh cuộc đời. Phải chăng mọi thứ dành cho tôi trong cuộc đời này chẳng được bền lâu? Tôi đã phải trải qua nỗi mất mát trong cuộc tình lần trước, sau bao lâu lại có thể rung động trở lại, không lẽ lần này tôi vẫn phải chịu cảnh cô đơn hay sao?
Sau lần gặp gỡ đó, tôi đã định dừng lại mối quan hệ này dù tôi không chê em ở điểm gì nhưng tôi biết chắc chắn gia đình tôi sẽ phản đối kịch liệt nếu biết được hoàn cảnh của em như thế. Nhưng có lẽ em là tình yêu đích thực của tôi. Dù cố gắng tôi vẫn không quên được em. Tôi biết là đã quá muộn để nói lời chia tay vì tôi đã yêu em hơn những gì và tôi nghĩ và rồi tôi chấp nhận hoàn cảnh éo le của em để vẫn được tiếp tục yêu em.
Tuy kẻ Bắc, người Trung, nhưng tôi vào thăm em thường xuyên, thi thoảng em cũng ra thăm tôi. Và rồi cũng đến lúc, bố mẹ tôi biết chuyện. Không ngoài dự đoán của tôi, cả nhà đã phản đối kịch liệt khi biết chuyện tôi yêu người ở xa, đã có một đời chồng, và lại còn hơn tôi đến 2 tuổi. Mỗi khi nghe bố mẹ phản đối, tôi không dám nói gì, vì tôi hiểu cha mẹ nào mà chẳng thương con, ai chẳng muốn con mình đi trên một con đường ít chông gai và thử thách nhất. Thế nên tôi vừa không muốn cha mẹ phải buồn lòng vì mình, vừa không thể rời xa người tôi yêu.
Tôi biết thật khó thuyết phục cả gia đình về hoàn cảnh của cô ấy, vì đó là định kiến, nhưng tôi cũng không thể từ bỏ tình yêu của mình. Tình yêu khiến chúng tôi xa nhau nhưng biết gần nhau bằng cách nào đây? Hơn nữa nếu tôi bảo em từ bỏ cuộc sống và công việc của mình đến với người kia ở vùng đất khác thì sẽ rất khó khăn. Đó là chưa kể không biết phải làm sao để vượt qua trở ngại từ phía gia đình.
Tôi và em đã hai lần nói lời chia tay nhau, nhưng cả hai lần đều khiến chúng tôi phải khóc và phải thức trắng bao đêm. Tôi không biết là tôi nên bước tiếp hay là mình nên dừng lại?
Theo VNE
Tâm sự chờ đợi mong manh Anh ơi, giờ anh đang ở nơi nào, có nhớ về em không? &'Trong tình yêu, đợi chờ là hạnh phúc, có phải vậy không anh, sao em nghe nhói đau trong lòng? Hình minh họa chờ đợi mong manh Ngày hôm nay cứ trôi qua và ngày mai cứ đến, ngày nào em cũng lên mạng viết những dòng tin nhắn vô...