Tình yêu mang màu hồng hay màu xám?
Tình yêu là mơ mộng, hy vọng, hay chỉ là những buồn bã và nuối tiếc khôn nguôi? Có đôi lần ký ức bất chợt hiện về trong vô thức, để rồi những giọt nước mắt lại lặng lẽ lăn trên đôi mi đen mượt, để rồi lại thao thức cả một đêm dài vì con tim chót tơ tưởng về một bóng hình xưa. Không phải tự dưng mà người ta gọi quá khứ bằng một mỹ từ mang tên “ký ức”, bởi ký ức hay kỷ niệm đều là những thứ xúc cảm nắm trong tay tấm vé khứ hồi đặc biệt, có thể đến và đi bất cứ khi nào nó thích mà dù muốn hay không thì bản thân ta cũng chẳng có cách nào để điều khiển được.
Rất nhiều lần em đã tự hỏi mình rằng rốt cuộc thì tình yêu có màu gì, là màu hồng, màu xanh, hay là màu xám? Rốt cuộc thì tình yêu là mơ mộng, là hy vọng, hay nó chỉ là những buồn bã và nuối tiếc khôn nguôi? Chưa bao giờ em trả lời được câu hỏi ấy, bởi có vẻ như nó là sự pha trộn không có giới hạn tất cả các gam màu của cuộc sống này. Tình yêu của mỗi người lại khác nhau, nếu ai bắt đầu bằng màu xám và kết thúc bằng màu xanh hoặc màu hồng thì coi như đó là một sự may mắn. Tiếc rằng cuộc tình của hai đứa mình thì hoàn toàn ngược lại anh nhỉ, có một chút mộng mơ, có một chút hy vọng, có chút vui vẻ hạnh phúc nhưng rồi cuối cùng lại kết thúc bằng sự chia ly.
Bây giờ chỉ còn mình em bước đi trên con đường cũ (Ảnh minh họa)
Ta đã đưa nhau vượt qua bao gian khó của cuộc đời này, để rồi khi mệt mỏi buông tay vì không thể vượt qua bão giông được nữa thì ta lại trách hờn nhau vì tại sao lại rũ bỏ quá nhanh. Ta không chịu hiểu cho nhau rằng bất kỳ sự cố gắng nào ở trên đời này cũng đều chỉ có giới hạn. Ta không chịu nhớ rằng trước khi chia tay thì người kia đã từng hết lòng hết sức, đã từng cố gắng đến dường nào.
Video đang HOT
Ta đã từng dành cho nhau sự yêu thương vô cùng vô tận, nhưng khi yêu thương phai nhạt, tình yêu chấm dứt thì ta lại trách cứ nhau vô tình. Vì quá đau lòng nên trong một vài phút giây nào đó ta đã quên đi rằng trước đây cũng có lúc tình yêu đã từng dào dạt lắm. Ta đã không nhớ hoặc cố tình không nhớ rằng tình yêu cũng giống như một đồ thị hình sin, có lúc thăng lúc trầm, có lúc dạt dào nhưng cũng có những khi lặng lẽ. Ta cứ trách nhau rằng vì sao lại nhẫn tâm dứt áo ra đi mà không chịu hiểu bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đều có lý do của nó, rằng người ấy ra đi là bởi tại trong lúc tình yêu đang trầm lặng thì thái độ của ta lại quá ư hợt hời.
Ta đã nắm tay nhau đi qua những ngày nắng đẹp nhưng lại quên mất rằng bầu trời kia còn có những cơn mưa. Ta đưa nhau đi nhìn ngắm những cánh đồng đầy hoa trải dài bất tận nhưng lại quên không chỉ cho nhau nhìn thấy những đôi tay lấm lem bùn đất hay những cuộc sống vất vả mưu sinh. Ta cứ tưởng rằng cuộc sống cũng đẹp như tranh và tương lai sẽ dễ dàng giống y hệt những gì mà ta đã từng mơ mộng. Thế rồi cả hai ta cứ thế sống trong những chuỗi ngày xa rời thực tại, để đến khi phải đối mặt với hiện thực phũ phàng thì lại rệu rã, chống chếnh đến mức không còn có thể nắm nổi tay nhau.
Ngày ấy cả hai chúng ta đã sống quá mơ mộng (Ảnh minh họa)
Có những lần trong giấc chiêm bao tay ta vô tình đưa ra để kiếm tìm một điều gì đó rất ư quen thuộc. Nhưng rồi đành hụt hẫng rút tay lại bởi vì sực tỉnh và nhớ rằng mình vừa bước ra từ một cơn mê. Em chẳng biết phải làm thế nào, chẳng biết lúc này mình nên quên hay nhớ. Em không chắc chắn bất cứ điều gì cả, ngoại trừ việc ta đã thực sự mất nhau rồi.
Hai ta đã không thể cùng nhau đi trên một đoạn đường và bây giờ thì em chỉ còn biết đổ lỗi cho duyên phận. Em không còn trách anh nữa, cũng không tự nhủ với mình rằng anh không phải là một người xứng đáng nữa, bởi vì dù có xứng đáng hay không thì chuyện cũng đã rồi. Khi đã tỉnh táo để nghĩ suy vấn đề một cách tường tận thì em hiểu rằng tất cả mọi chuyện xảy ra đều có cả một quá trình. Không phải bỗng dưng tình yêu phai nhạt, cũng chẳng phải bỗng dưng mà ta lại buông tay nhau.
Dù chưa hết buồn nhưng em vẫn chúc anh hạnh phúc nơi chân trời mới. Hãy sống thật tốt anh nhé, bởi ít ra thì đó cũng là điều duy nhất để anh chứng minh cho em thấy rằng sự chia ly này không phải là sai.
Theo Eva
Vì cô ấy mới là hiện tại
Với anh em đã là quá khứ, còn cô ấy mới là hiện tại và cả tương lai.
Ngày hôm qua khi em hỏi rằng: " Liệu bây giờ em nói muốn quay lại thì anh có chia tay với chị ấy không?", lúc đó anh chỉ biết im lặng và mỉm cười. Anh đã mất cả đêm nằm trằn trọc suy nghĩ, để rồi cuối cùng đưa ra quyết định là mình sẽ tiếp tục im lặng từ nay cho đến cuối đời. Nhất định em sẽ hiểu ý nghĩa của sự im lặng ấy, bởi vì nếu ngay từ đầu đã có thể cùng nhau đi đến tương lai thì người ta đã chẳng phải đớn đau mà xếp những miền ký ức ấy vào khu mang tên quá khứ.
Thế đấy, quên em thì anh không quên được, còn yêu em thì anh lại chẳng dám yêu. Có thể đọc đến đây em sẽ cho rằng suy nghĩ của anh mâu thuẫn. Ừ thì cũng đúng, bởi từ lúc nhận ra mình yêu em cũng là khi anh biết rằng trái tim đang mâu thuẫn với lý trí của chính mình. Anh yêu em bởi cái vẻ ngây thơ giống hệt trẻ con và sự lạc quan, yêu đời đến mức hóa thành mơ mộng, nhưng anh lại không có đủ khả năng để biến em trở thành một nàng công chúa sống trong lâu đài cổ tích với gấm vóc lụa là giống như em vẫn hằng mơ.Em vốn rất thông minh, vậy nên em biết thừa rằng anh vẫn chưa thể quên được em mặc dù đã nhận lời yêu một người con gái khác. Ai bảo em là mối tình đầu cơ chứ, người ta vẫn nói mối tình đầu cho dù có ngắn ngủi đến thế nào đi chăng nữa thì cũng rất khó để mà quên. Anh vẫn nhớ em, anh thừa nhận điều ấy, nhưng anh không đủ tự tin để có thể chắc chắn rằng mình sẽ mang lại một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn giống như em vẫn hằng mơ ước.
Với anh thì em đã thuộc về miền quá khứ (Ảnh minh họa)
Dù vẫn còn yêu, nhưng đối với anh lúc này thì em đã thuộc về một miền mang tên " quá khứ". Dĩ nhiên anh có thể quay trở lại với quá khứ ấy, nhưng để làm gì khi mà con đường đó chẳng hề nhìn thấy tương lai. Anh yêu em hơn cô ấy, nhưng sự thật hiển nhiên rằng tình yêu mà cô ấy dành cho anh lại nhiều hơn em. Trong cuộc tình của chúng mình anh đã từng phải nếm cay đắng thế nào chỉ vì yêu nhiều hơn, đến tận bây giờ anh vẫn nhớ. Anh rất thấm thía cảm giác đau đớn ấy, bởi vậy nên chẳng đời nào anh lại khiến cho một người con gái vô tôi như cô ấy phải chịu khổ vì mình.
Không có anh thì em vẫn sống tốt, bởi cuộc sống của em còn đẹp tươi và rạng rỡ lắm mà. Vả lại, suy cho cùng thì anh cũng không phải là người giữ vị trí quá quan trọng ở trong lòng em, vậy nên chắc chắn em sẽ không sao nếu như không có anh bên cạnh. Còn cô ấy thì ngược lại, cô ấy ngốc nghếch hơn em nhiều lắm bởi vì đã chót yêu thương anh hơn cả bản thân mình. Cái cách mà cô ấy lo lắng cho anh giống hệt như sự quan tâm mà ngày xưa anh đã dành cho em vậy. Dù anh chẳng yêu cô ấy quá nhiều, nhưng anh lại tìm được ở người con gái đó rất nhiều điểm tương đồng.
Em đã quyết định không cùng đi với anh trên một con đường thì đừng bao giờ đưa ra bất kỳ câu hỏi nào khiến anh phải đắn đo suy nghĩ nữa. Thay vào đó, em hãy tìm một người đàn ông có đủ tự tin và sự mạnh mẽ để thực hiện những giấc mơ ấy cho mình. Anh vẫn luôn nghĩ rằng mọi thứ xảy ra trên đời này đều có sự sắp đặt vô hình của bàn tay số phận, mà bất cứ sự sắp đặt nào cũng đều có những cái lý của riêng mình. Anh đã tìm được một người sẵn sàng song hành cùng mình dù cho con đường phía trước còn lắm chông gai bão tố, vậy nên nhất định anh sẽ cố gắng thật nhiều bởi vì một người con gái như vậy rất xứng đáng để được hưởng hạnh phúc phải không em?!
Theo Eva
Buồn vì đám cưới không như mơ Tôi rất thích được một lần ngồi trong chiếc xe quả bí lấp lánh đèn, thích diện áo cưới đính hạt pha lê, hạt đá với cái đuôi dài thật đẹp. Tôi cũng như bao người con gái khác, đều muốn mình thật xinh đẹp trong ngày cưới và ngày cưới của mình sẽ là ngày đẹp nhất. Đó không chỉ là mong...