Tình yêu là một trò chơi cút bắt
Tình yêu giống như trò chơi cút bắt, một người đuổi còn một người cứ mải miết chạy.
“Nhớ ngày nào em nói… &’yêu anh’
Lời của gió dịu dàng say đắm
Câu nói ấy dù còn nghe lặp lại
Vẫn không ai như em nói lần đầu”
Mới ngày nào anh cất lên câu nói tỏ tình cùng em dưới vầng trăng tròn lung linh đẹp như trong mộng, khi đó em chỉ nhoẻn miệng cười ngại ngùng và khẽ nép đầu vào bờ vai ấm áp của anh thay cho câu trả lời đồng ý. Vầng trăng trên cao tỏa ra thứ ánh sáng thần tiên mê, đắm đẹp chưa từng thấy giống như chứng giám cho lời thề non hẹn biển của hai đứa chúng mình.
Bài liên quan: Tình yêu là một trò chơi cút bắt
Yêu lầm…
Ngày hôm qua anh nói thương em
Kiếp sau em vẫn sẽ yêu anh
Xin yêu thương thôi đừng vội vã
Video đang HOT
Đã qua biết bao mùa trăng tròn, trăng khuyết, vậy mà chẳng hiểu sao anh vẫn không thể nào quên được đêm trăng năm ấy, cũng giống như việc chưa bao giờ anh quên em cho dù đã thử yêu thêm vài người nữa sau mối tình đầu. Ai đó luôn nói rằng: “ Ở trong cuộc đời này mỗi chúng ta đều có thể yêu rất nhiều người, nhưng rồi ta sẽ chỉ ở lại với người cuối cùng và nhớ về người đầu tiên nhiều nhất”. Ở một khía cạnh nào đó thì điều ấy đúng, bởi mối tình đầu cho dù nhẹ nhàng hay sâu đậm thì đối với mỗi người đều là một kỷ niệm khó phai.
Anh đã đủ trải nghiệm để hiểu được rằng nhớ hay quên một người không bao giờ tuân theo bất kỳ quy luật nào cả, cũng giống như cái cách mà đôi khi anh nhớ về em. Có khi nỗi nhớ ùa tới bất chợt, cũng có khi nỗi nhớ lại men theo những chuỗi ký ức từ thuở xưa cũ để tìm về. Nỗi nhớ ấy có thể rất nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào và sâu lắng, hoặc đôi lúc nó giằng xé tâm can anh một cách dữ dội khiến cho trái tim quặn thắt vì đau. Nhưng cho dù có trở về theo cách nào đi chăng nữa thì nó vẫn mang trong mình hình hài của nỗi nhớ và vẫn gợi nhắc anh nhớ tới em.
Chỉ còn mình anh ngồi đây và nhớ em (Ảnh minh họa)
Ngày mình chia tay anh chẳng hề níu kéo, bởi không muốn níu lại cảm giác nhói lòng đã từng dày vò tâm trí, cũng không muốn kéo về phía mình chút yêu thương ít ỏi đã trở thành thừa thãi đối với em. Mới ngày nào hai bàn tay mình còn đan vào nhau thật chặt, mới ngày nào anh đã từng tin chắc rằng chẳng điều gì có thể chia rẽ được đôi mình, nhưng rồi anh đành im lặng buông tay để mặc em ra đi với tình yêu thật sự, điều mà em đã không thể tìm thấy được nó từ anh. Biết bao nhiêu ấm áp, ngọt ngào rồi cũng đã qua, để đến hôm nay chỉ là những nỗi xót xa còn đọng lại khi mình anh ngồi đây nhớ về người mà đã chỉ coi mình giống như một người quen băng qua cuộc đời.
Ngày hôm nay ở nơi đây chỉ còn mình anh với vầng trăng bầu bạn, tuy chẳng ai nói ra nhưng có lẽ cả hai cùng mang chung một nỗi niềm. Anh cứ đi mãi, đi mãi, mải miết tìm kiếm nhưng rồi đến cuối cùng bất chợt nhận ra rằng mình vẫn cô đơn, cũng giống như vầng trăng ở trên cao kia, có lẽ cả đời sẽ phải một mình lẻ bóng bởi trên đời này làm gì có vầng trăng thứ hai đâu. Anh vẫn tự nhủ với lòng mình rằng tất cả âu cũng là duyên phận, bởi duyên phận sắp đặt đôi mình vào một trò chơi đuổi bắt, vậy nên anh cứ đứng nhìn em trong khi trái tim em lại hướng về người khác chẳng phải là anh.
Từ ngày mình chia tay anh đã từ bỏ thói quen ra ngoài ban công ngồi ngắm trăng vào mỗi buổi tối, chẳng phải vì ánh trăng hết đẹp mà bởi anh không muốn lòng mình cứ mãi muộn phiền. Em thấy không, đã từng ấy thời gian trôi qua rồi nhưng hôm nay anh vẫn không thể quên được em khi vô tình gặp lại vầng trăng tròn đầy giống như ngày ấy. Em đã ra đi rồi nhưng nỗi buồn kia thì vẫn còn ở lại. Có lẽ tình yêu đúng là một trò chơi cút bắt, một người cứ mải miết đuổi, còn người kia thì lại mải miết chạy ngày càng xa.
Theo Eva
20 tuổi, em vẫn chưa sợ 'ế'
Cũng có lúc em chạnh lòng vì người khác có đôi có cặp còn mình lẻ bóng. Nhưng em lại cười. Tuổi 20 em còn trẻ lắm!
Câu châm ngôn mà em thích không biết tự bao giờ mà nôm na là " Cái gì của mình tự nó sẽ đến, cái gì không thuộc về mình có cố giữ cũng chẳng được" em thấy nó thật đúng trong mọi trường hợp và tình yêu cũng không ngoại lệ. Khi nào tình yêu đến, nó sẽ tự đến, không cần phải vội vàng, em vẫn tự an ủi mình khi mà 20 tuổi rồi vẫn chưa có một tình yêu đích thực.
Từ trước đến giờ, có người em thích thì họ lại chẳng đến được với mình và có người họ theo đuổi em thì em cũng chẳng có chút tình cảm nào. Thế là một con bé đã 20 như em mà chưa có lấy một mảnh tình vắt vai. Bạn bè lúc nào cũng kêu mình ế rồi!
Thỉnh thoảng gặp hội bạn em vẫn cứ kêu sao mãi chưa thấy chàng hoàng tử trong mơ xuất hiện, rồi lúc nào sẽ có người yêu đây, nhưng đó cũng chỉ là thói quen, kêu cho vui, cho có cái mà nói thôi. Cũng có lúc chạnh lòng khi thấy người khác có đôi, có cặp còn mình lẻ bóng, nhưng cái cảm giác ấy thỉnh thoảng mới có thôi. Giờ mình hãy còn trẻ, yêu làm gì sớm rồi cũng chẳng phải là tốt đẹp khi yêu sớm đâu. Em vẫn tự an ủi mình như thế khi thấy mấy nhỏ bạn thỉnh thoảng khóc bù lu bù loa khi giận hờn người yêu. Ừ! Hóa ra chưa có người yêu như mình lẽ hay.
Em không ế vì em chưa sẵn sàng yêu (Ảnh minh họa)
Chưa bao giờ có người yêu nhưng với em, yêu là yêu thật, không yêu lăng nhăng, yêu linh tinh. Em sẽ sẵn sàng đồng ý khi có người phù hợp ngỏ lời, người ấy sẽ là người em cảm thấy trân trọng họ nhất, ngưỡng mộ và yêu thương, nhớ nhung nhất. Và khi không sẵn sàng thì em nhất định sẽ từ chối ngay.
Có lúc em còn tự nói, yêu theo kiểu nay anh này, mai anh khác theo kiểu lợi dụng nhau thì không nên chút nào. Hơn nữa em lại là con gái, nếu yêu theo kiểu chạy đua thì dễ bị lừa, dễ sa ngã lắm. Và người đau khổ lại là em. Không yêu ai có khi lại hay, sẽ không bị đau khổ và en cũng sẽ thấy xứng đáng với người yêu sau này hơn.
Rồi trước mắt em, có người yêu sớm, yêu lâu rồi chẳng đến được với nhau. Ngay ông anh họ yêu một chị cũng đến bốn năm, yêu hết từ năm đầu đại học đến lúc ra trường. Hai người cùng nhau vào Nam lập nghiệp. Rồi ông anh gặp được một người có điều kiện hơn, mới mẻ hơn thế là bỏ chị người yêu. Vừa rồi, anh ấy dẫn chị người yêu mới về, ai cũng không thích nhưng cũng chẳng ngăn cản được. Càng nghĩ em lại thấy mất niềm tin vào tình yêu, có phải yêu càng lâu sẽ lại càng chán không?
Em thấy mình đang tuổi 20 còn trẻ lắm! (Ảnh minh họa)
Cứ nghĩ vậy, em lại thấy không việc gì phải vội. Khi nào duyên đến thì duyên sẽ đến, lúc đó đón nhận nó không phải là muộn. Cái duyên cái số sẽ tự tìm đến với nhau. Yêu sớm mà đau khổ thà yêu muộn còn hơn. Em sẽ không vội vàng chấp nhận những thứ chóng qua để đỡ mang danh là ế!
Tự nhiên, em thấy mình vẫn còn trẻ lắm! Tuổi 20 của với bao hoài bão và dự định. Em có thật nhiều việc để làm thay vì đi chơi với người yêu, có thể đi xem phim một mình và gặm nhấm túi bỏng ngô, có thể la hét khi buồn chán và chia sẻ niềm vui với bố mẹ khi mình có chuyện vui...
Tuổi 20 cũng thật đẹp đấy chứ! Tự nhiên em cảm thấy thật tự tin khi trả lời "Mình vẫn còn trẻ lắm" với hội bạn khi chúng chọc mình là "ế". Em không ế mà chỉ là em chưa sẵn sàng để yêu thôi!
Theo Tiin
Mùa nhớ Cuối năm rưng rưng những nỗi niềm day dứt nhớ. Ngày đông, tháng chạp, mùa nhớ. Thành phố đang trở mình cho cuối năm, thay đổi mỗi ngày. Hôm qua, ngang qua ngã tư thấy gian hàng áo quần giảm giá sặc sỡ băngrôn, nhạc xập xình chờ khách. Hôm nay, hỏi thăm khi hàng xóm sơn lại hàng rào, chăm chút chậu...