Tình yêu là duyên hay là “nợ”?
Người ta yêu nhau, không phải là để trả nợ nhau ân tình quá lớn. Tình yêu, không có sự ban phát lòng thương hại và không ai, có thể tự cho mình cái quyền cao thượng đến thế.
Trong cuộc đời, tôi thấy thật nhiều những người đã đến và đi trong đời nhau… Có những cuộc tình khắc cốt ghi tâm, có những cuộc tình vụt tắt như ánh sao đêm tàn. Mới ngày hôm qua, còn nồng nhiệt là thế, sau một đêm cũng lặng lẽ tan trong hư vô, chẳng để lại một dấu vết! Tất cả đều muốn xóa sạch quá khứ, xóa sạch những ký ức đã từng thuộc về nhau… Vì nhiều lý do, nhưng có người hết yêu – đồng nghĩa với cạn nghĩa, chứ không phải đơn giản chỉ là hết tình!
Tôi sợ đọc những bài báo, nghe những câu chuyện về những cuộc chia ly, người ta đem nhau ra tòa để chia nhau từng chai dầu gội đầu, để kiện nhau từng centimet… đất, để bêu xấu nhau từng thói xấu tật hư… Ông không ngoa, bà chẳng kém. Nhưng giá có cuốn phim, để những vị đạo diễn và diễn viên chính là họ xem lại bộ phim tình yêu của chính mình, để trở lại cái thời nồng nàn và âu yếm mới hẹn hò nhau ngày xưa, để nghe thấy những lời tán dương “yêu nhau củ ấu cũng tròn…”.
Tôi đã nghe họ nói nhiều về duyên nợ. Tình yêu, là duyên hay là nợ? Người ta yêu nhau, không phải là để trả nợ nhau ân tình quá lớn. Tình yêu, không có sự ban phát lòng thương hại và không ai, có thể tự cho mình cái quyền cao thượng đến thế. Nhưng một khi đã bước vào đời nhau, dù chỉ một ngày, cái nghĩa đó cũng là cả đời người. Hết tình, nhưng phải còn nghĩa…
Tôi đã nghe, người ta mất cả đời để hoài niệm dĩ vãng để rồi khó chịu với hiện tại và mơ màng tới một tương lai ở chân trời khác. Tình yêu không phải là điều bất biến. Cảm xúc thăng trầm theo tháng năm, tình yêu có khi say khi cuồng, nhưng chẳng phải trước khi quyết định gắn bó một đời người, người ta đã biết rằng hôn nhân đâu phải là trò chơi phiêu lưu của cảm xúc? Đó là sự tồn tại của mối quan hệ dựa trên cả tình yêu và trách nhiệm.
Video đang HOT
Kinh Phật đã dạy rằng: “Đừng mơ ước những ai ngoài tầm với, mây của trời hãy để gió cuốn đi…”. Người ta mất cả đời để dệt cho mình những ảo ảnh về hạnh phúc, về những đám mây hồng trong tình yêu, nhưng không ai biết rằng: Hạnh phúc giống như một căn bếp. Người đi đường nhìn vào thấy ấm áp thì thèm muốn. Nhưng chẳng ai chịu để ý đến những người đã nỗ lực chăm lo cho tổ ấm ấy. Chúng ta thương yêu quá sớm, từ bỏ quá nhanh, dễ dàng buông lời hẹn ước, nhưng lại không muốn chờ đợi kết quả.
Mấy ai mãi nguyện đứng lại để làm bến đợi bất biến không rời? Nếu cả đời người chỉ là sự quay vòng của những chuyến xe, thì tôi mãi nguyện làm bến đợi thầm lặng và cũ kỹ của anh. Người ta cứ nói, đàn ông không sống vì người phụ nữ mà họ muốn, mà sẽ sống cho người phụ nữ biết là chính mình.
Nên, nếu một ngày anh đi lạc đường, tôi hứa rằng sẽ không trách và cũng sẽ không rời đi, chỉ khi anh không còn cần người phụ nữ của gia đình ấy nữa. Tôi không cố siết chặt người đàn ông của mình trong vòng tay kìm kẹp mà sẽ chỉ cho anh thấy – mái ấm anh cần về!
Theo Giadinh
Tôi từng sốc và hoảng hốt khi biết siêu âm con gái không xinh
Hình ảnh mà có lẽ tôi không bao giờ quên là khuôn mặt méo mó già căm của con. Lại còn thêm lời phán có lẽ vô tình của bác sĩ: "Xấu!". Vì vậy, tôi không khỏi ngỡ ngàng sau khi nhìn thấy hình ảnh con qua lần siêu âm ấy.
Gửi chị Vân Anh, tác giả bài viết "Nỗi lòng tê tái của người mẹ có con gái mới chào đời không xinh"!
Có lẽ bài viết của chị đã được đăng từ khá lâu. Và không hiểu sao mới hôm qua tôi mới vô tình đọc được trong lúc lần mò đọc lại các bài viết cũ.
Chị ạ, tâm trạng của chị tôi cũng đã từng trải qua, nhưng may mắn hơn cho tôi, cái cảm giác buồn bã và chán nản vì con gái sẽ chào đời không xinh xắn chỉ thoáng qua không lâu và từ trước khi bé chào đời.
Con gái tôi giờ đã hơn 6 tháng. Lúc này, mỗi khi nhìn con chơi, con ngủ, tôi lại tận hưởng cảm giác sung sướng khi con bên cạnh. Trong mắt tôi lúc này, con là cô bé đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất.
Nhưng tôi còn nhớ ngày mình mang thai con 29 tuần. Khi vào bệnh viên làm hồ sơ sinh và bác sĩ siêu âm 4 chiều cho tôi nhìn thấy mặt con trên màn hình. Tôi đã thực sự sốc và vô cùng hoảng hốt.
Hình ảnh mà có lẽ tôi không bao giờ quên là khuôn mặt méo mó già căm của con. Lại còn thêm lời phán có lẽ vô tình của bác sĩ: "Xấu!". Làm mẹ, ai chẳng muốn con cái mình xinh đẹp. Vì vậy, tôi không khỏi ngỡ ngàng sau khi nhìn thấy hình ảnh con qua lần siêu âm ấy.
Trở về nhà, chồng tôi từ công ty gọi điện thoại hỏi thăm hai mẹ con. Tôi chỉ dám kể rằng em bé trộm vía khỏe, phát triển tốt, còn tuyệt nhiên không dám nhắc tới chuyện xấu đẹp. Vài ngày sau đó, tôi bị ám ảnh với cái hình ảnh siêu âm của con. Tôi tự so sánh với những hình ảnh các bé xinh đẹp mà người ta thường hay quảng cáo bên ngoài phòng khám.
Rồi tôi lên mạng tìm kiếm thông tin và hỏi dò các chị đồng nghiệp xem hình ảnh siêu âm liệu giống bao nhiêu phần trăm ngoài đời thực. Tôi cứ loanh quanh như thế suốt mấy ngày. Có lúc, tôi còn khéo léo dò ý chồng về chuyện xấu đẹp của con cái. Và mặc dù chồng tôi luôn bảo rằng con sinh ra chắc chắn sẽ xinh đẹp, nhưng điều đó càng làm tôi suy nghĩ.
Vài ngày, tôi mang một tâm trạng không vui khi sợ con sinh ra không xinh đẹp, rồi tương lai của con sẽ thế nào? Rồi mọi người có yêu thương con không? Cứ thế nhưng sau cùng, tôi đã tự trấn an mình và nhủ rằng: "Con là con của tôi, con xấu đẹp tôi cũng yêu thương con. Nếu thực sự con chẳng may xấu xí thì tôi sẽ càng yêu thương con hơn gấp nhiều lần, bù đắp cho con phần thiệt thòi đó".
Suy nghĩ ấy khiến tôi bình tâm và sẵn sàng đón nhận con. Tuy nhiên sau 32 tuần, tôi đi siêu âm lại một bác sĩ quen, hình ảnh con rõ nét hơn và bác sĩ lại khen: "Con gái thế này là xinh rồi". Đến lúc ấy tôi đã thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ các mẹ sẽ cười khi đọc bài viết này của tôi, bởi con cái vốn đã là một tặng phẩm thiêng liêng cho cha mẹ. Nhưng làm cha mẹ, ai chẳng mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho con cái.
Con gái tôi lúc này đã biết bò, mọc 2 răng. Cháu trộm vía khỏe mạnh và phát triển tốt. Nhiều khi nghĩ lại tôi vẫn tự cười mình. Có lẽ tôi hay lo xa, cũng có thể tôi ngốc nghếch, nhưng được làm mẹ đã là điều giá trị nhất trong cuộc đời này.
Theo VNE
"Cho" anh, anh lại nói tôi dễ dãi Đôi khi tôi cũng tự hỏi mình tại sao coi anh như một đấng phu quân trong khi tôi với anh chỉ là những người xa lạ, gặp nhau một cách tình cờ và yêu nhau. Buồn thật đầu năm chuyển công tác, không biết môi trường mới thế nào? Những đồng nghiệp mới thế nào? Công việc mới có phù hợp với...