Tình yêu không mang tên ích kỷ mà là cho đi và đừng mong nhận lại…
Nhớ lấy, tình yêu không phải mang tên-Ích kỷ-mà là cho đi và đừng mong nhận lại.
Cuộc sống ngoảnh đi ngoảnh lại sao thấy lẻ loi giữa cuộc đời. Ta thực sự là kẻ vô vị đi kiếm tìm những thứ – người-ta-cho-là-vô-vị.
Bất chợt thấy người ta quá tài giỏi, mà đời công bằng và có đôi lắm. Người tài giỏi sẽ yêu người tài giỏi, và người dở tệ thì cứ hẹn hò với những nỗi cô đơn cho đến khi nào người tài giỏi chọn gặp nhau xong đi, những kẻ còn xót lại cứ đến với nhau như một quy luật -cứ-phải-thành-đôi-mới được.
Tôi thì không, không là không có gì hết đấy. Người ta yêu nhau có hờn giận ghen tuông, cứ phải giữ lấy nhau bằng mọi cách. Duy chỉ có ta-độc-mà-lạ, ai gọi ta như thế, ta thấy ta như thế. Thật vậy, cứ dây dưa bao tháng năm rồi tự thân mình đau khổ, tự thân mình cứ chay lì với cảm xúc thương yêu. Chuyện, kể nhiều rồi sẽ chán, Buồn rồi sẽ thôi. Thế nên hãy trân trọng những nỗi đau và bước qua nhau như mặt trăng phải đi qua mặt trời để tuần hoàn giữa ngày và đêm người nhé!
Tôi-không phải tài giỏi. Tôi- không phải chuyên gia để có thể kéo người ta ra khỏi thăng trầm của những nỗi đau bằng lời nói. Vì thế, tôi chỉ có thể nâng bạn dậy, dìu bạn qua nỗi đau đó; như bức tường cho bạn dựa vào mỗi khi mỏi mệt.
Video đang HOT
Nỗi buồn thì ai cũng có, giống như người ta cần oxi để thở. Không có nỗi buồn thì phải thiếu đi một sắc thái, một gam màu trong cuộc sống thường nhật sao? Tôi thì nghèo trắng tay, vậy mà có ai giàu-nỗi buồn-bằng tôi đâu chứ? Vậy đấy, vậy mà tôi vẫn có thể vượt qua và nói không với tiêu cực-stress!
Dù biết rằng tình yêu là cảm xúc, nhưng đừng vì tình yêu mà hủy hoại chính mình (Ảnh minh họa)
Này này…tôi không phải tuýp người sến hay quá sành điệu, cũng chẳng dịu dàng mà ngồi hàng giờ nghe người ta huyên thuyên về nỗi buồn. Ấy vậy mà trải qua nỗi đau tôi lại có thể làm được điều ưa ghét đó. Sẵn sang làm cho người ta nhẹ lòng khi mà chẳng ai giúp ta vơi đi sầu khổ-cảm-giác mà ta đã phải trải qua một mình.
Vẫn hay thích tự độc thoại nội tâm, vậy mà vẫn vô tư đưa bộ mặt với đời-ta là kẻ vui vẻ hay cái mà người ta vẫn gọi -khìn khìn. Cũng có chút chạnh lòng chứ, có phải sắt đá đâu mà không chạnh lòng. Thôi thì thôi hết, hết rồi thì thôi. Chẳng biết nói gì thêm với nỗi đau người ta đang giữ. Hãy cứ buông để biết rằng mình đang nắm. Chỉ là có thể những thứ bạn nắm chưa thật sự thuộc về chúng ta.
Hãy cứ thả hồn và đi qua nỗi đau trẻ dạy bằng những bước chân chập chững đi không vững, té rồi lại đứng dậy nhưng đừng nằm lì trên mặt đất và ngước mắt ngơ ngác chờ ai đó đến nâng ta dậy. Phải không? Chẳng ai nâng bạn dậy đâu, khi bạn chẳng thể tự nâng dậy tiềm năng sống của mình. Ngủ ít một chút, để biết rằng mặt trời vẫn mọc vào buổi sáng, và những bộn bề của cuộc sống hối hả đang hiện diện xung quanh. Rất nhiều những cuộc sống cơ cực mà ta chưa tận mắt thấy, tại sao không cảm nhận nỗi đau cùng họ mà lại phí hoài thời gian ít ỏi ôm nỗi đau cho riêng mình?
Nhớ lấy, tình yêu không phải mang tên-Ích kỷ-mà là cho đi và đừng mong nhận lại. Cũng đừng vì nỗi đau của quá khứ lại nhẫn tâm làm tổn thương hiện tại, nghĩ mà xem, người ta không cha không mẹ, không gia đình không người thân. Người ta vẫn vượt qua, có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau mất mát? Dù biết rằng tình yêu là cảm xúc, nhưng đừng vì tình yêu mà hủy hoại chính mình.
Trái đất vẫn quay điều theo từng nhịp thở bạn đang mang, có khi nào trái đất dừng lại đâu mà bạn cho phép bạn ngừng thở. Từng ngày trôi qua cứ xem là hạnh phúc, cứ tạo niềm vui đi, ai bắt bạn phải quên, hãy cứ nhớ, nhớ đến khi nào bạn không thể lưu được những thông tin về quá khứ, dám bước qua nỗi đau thì bạn đã thành công. Đường lối mòn không dành riêng cho hạnh phúc.
Theo VNE
Chán nản vì bị bạn gái từ chối nụ hôn đầu
Sau 2 tuần đi chơi với nhau, tôi quyết định trao nụ hôn đầu tiên nhưng Huyền không chấp nhận. Từ đó trở đi chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn.
ảnh minh họa
Tôi 20 tuổi, có tình cảm với bạn gái cùng tuổi tên Huyền. Chúng tôi biết nhau được 2 năm khi du học tại Anh, sau một thời gian ngắn, tôi chuyển sang du học tại Australia. Tôi và em có vài kỷ niệm rất đẹp với nhau rồi nảy sinh tình cảm. Sau thời gian đó, chúng tôi vẫn liên lạc với nhau theo kiểu vui vẻ bạn bè, đôi khi tâm sự chuyện học hành, cuộc sống. Tôi cũng biết xa mặt cách lòng nhưng vẫn giữ liên lạc, thời gian bên Australia tôi có quen một người khác nhưng không được bao lâu.
Trong khi quen người mới, tình cảm tôi dần vơi đi nhưng sau đó lại hướng về Huyền. Chuyện học hành của Huyền gặt hái được thành tích cao, rồi cũng muốn chuyển sang Australia du học, cô ấy trở nên cá tính hơn. Hai tháng trước, chúng tôi về Việt Nam chung thời điểm, Huyền mời tôi lên nhà chơi và dẫn đi dạo nơi em sống. Trong thời gian đó, có lẽ tôi quá tự tin khi cảm nhận được tín hiệu từ Huyền nên đã làm mất đi hình tượng trong mắt cô ấy.
Gia đình Huyền có người bạn gần chỗ tôi sống, có lần qua nhà người ta chơi, gia đình cô ấy cũng mời tôi đi chung. Sau 2 tuần đi chơi với nhau, tôi quyết định trao nụ hôn đầu tiên nhưng Huyền không chấp nhận. Từ đó trở đi chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn. Tôi cố gắng níu kéo tình cảm, thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm, thời gian đầu đôi khi Huyền chủ động nhắn trước.
Theo VNE
Bạn trai bắt viết cam kết trước khi dâng hiến Anh nói anh không từ chối vì đó là tấm lòng của em và anh cũng tin vào điều đó. Nhưng anh lại làm em buồn vì muốn em phải viết một bản cam kết là sau này dù có chuyện gì cũng không được bắt anh phải chịu trách nhiệm do đấy là em tự nguyện. Nhưng anh lại làm em buồn...