Tình yêu không còn nhưng không nỡ chia tay vì vợ vô sinh
Càng ngày những lời trách móc đến từ vợ càng nhiều. Người con gái tôi yêu giờ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là người vợ ích kỷ, hay suy nghĩ lung tung, quá đáng.
Tôi 33 tuổi, kinh tế khá, ngoại hình tạm được về mọi mặt. Vợ tôi 32 tuổi, giáo viên, ngoại hình xinh xắn ưa nhìn. Chúng tôi đến với nhau được gần 10 năm với một tình yêu đẹp và lễ cưới gần như hoàn hảo, cuộc hôn nhân này cũng gần trọn vẹn (tất nhiên cũng có lúc tình cảm thăng trầm) ngoại trừ việc vợ tôi không có con.
Chúng tôi đã chạy chữa nhưng ông trời chưa thương nên vẫn chưa có kết quả. Thật tình trong thâm tâm tôi không quan trọng chuyện con cái cho lắm nhưng với vợ tôi lại khác, áp lực khi nhìn bạn bè, anh em… đều có con cháu và cả áp lực gia đình tôi (có thể tôi không nhận ra vì ba mẹ không thể hiện trước mặt tôi áp lực đó).
Tôi nhiều lần nói với vợ không nên quan trọng chuyện con cái quá nhưng cô ấy không làm được. Công việc tôi bận nhiều, vợ đi dạy thời gian rỗi nhiều, một mình, đâm ra hay suy nghĩ lung tung, tự tạo áp lực cho mình rồi trách tôi không quan tâm. Thực sự tính tôi cũng hơi vô tâm và ham chơi nhưng đã cố gắng nhiều và tự cảm thấy mình không quá tệ (không rượu chè nhiều, không bài bạc, không gái gú, không phá phách).
Càng ngày những lời trách móc đến từ vợ càng nhiều, tính tình cô ấy cũng thay đổi theo thời gian. Người con gái tôi yêu giờ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là người vợ ích kỷ, hay suy nghĩ lung tung, quá đáng. Cái gì đến rồi sẽ đến, tôi hết yêu vợ.
Vợ tôi cũng nhận ra và bóng gió sẽ chia tay để tôi tìm cuộc sống mới nhưng tôi vẫn thương cô ấy. Trời đã tước quyền làm mẹ của vợ nếu tôi bỏ cô ấy thì sẽ ra sao (cô ấy xa nhà, không bà con tại nơi đang ở dù tôi biết sẽ có rất nhiều người đàn ông giành giật để có được cô ấy).
Hiện tại tôi vẫn chưa nói gì nhưng cuộc sống vợ chồng không còn vui nữa, cạnh vợ tôi không thấy vui, không cảm giác yêu và rất nặng nề. Vợ tôi cũng hỏi cô ấy sai điều gì mà hiện tại tôi sống lạnh lùng như thế, tôi im lặng vì biết có nói ra thì tình yêu của mình cũng không quay lại được nữa. Tôi cần lời khuyên của các anh chị lắm, xin chân thành cảm ơn.
Video đang HOT
Theo VNE
Mẹ đã mất 6 năm để tìm thấy con
Ngọc khóc ngất khi đứa con đầu lòng chào đời. Cái cảm giác sung sướng, hạnh phúc ấy, chỉ có Ngọc hoặc những người mẹ hiếm muộn như Ngọc mới hiểu được.
Nhìn thấy con nằm trên tay mình, Ngọc còn không dám tin đó là sự thật. Đó giống như là một giấc mơ, giấc mơ có thật trong cuộc đời tưởng chừng như tuyệt vọng của Ngọc.
Lúc Ngọc nằm trên bàn mổ, cảm giác vừa sợ hãi, vừa hồi hộp. Đứa con này là báu vật mà ông trời ban cho vợ chồng Ngọc, cô phải trân trọng con, nâng niu con, nuôi con trở thành một thiên thần. Tiếng khóc cất lên, Ngọc còn nghe mang máng tiếng người này, người kia nói: &'Con gái, con gái'.
Rồi mọi chuyện đã xong xuôi, Ngọc mơ màng, có tiếng của người đàn ông quen thuộc, đó là chồng Ngọc:
- Không quan trọng là trai hay gái, chỉ cần là con của chúng tôi là được
Trong lúc mơ màng, Ngọc đã rơi nước mắt xúc động vì những lời nói chân thành đó của chồng. Chắc chắn rồi, không cần là con trai, hay con gái. Ngọc cũng không cần siêu âm giới tính của con, đó là việc làm không tốt. 6 năm qua, Ngọc đã chờ một đứa con, còn gì phải mong đợi ngoài đứa con của mình đâu, còn cần gì trai hay là gái.
Ngọc còn nhớ như in cái ngày Ngọc và chồng yêu nhau. Lúc đó, anh là người đàn ông lịch lãm, khiến trái tim bao nhiêu cô gái điêu đứng, nhưng cuối cùng, anh lại chọn Ngọc. Vì tính tình của hai đứa hợp nhau, hình thức cũng ưa nhìn. Ai cũng ngượng mộ đôi trai tài gái sắc. Ngọc hạnh phúc vì có được người chồng vừa cao ráo, đẹp trai lại tốt bụng. Chồng chiều vợ, quan tâm, lo lắng cho gia đình nhà vợ.
Nửa năm sau, hai người cưới. Cuộc hôn nhân hạnh phúc vui vẻ tưởng chừng như viên mãn cuối cùng lại gặp trắc trở. (ảnh minh họa)
Khi còn yêu nhau, Ngọc được cung phụng như một nữ hoàng. Nói chung, ai cũng phải ghen với Ngọc. Nói gì thì nói, cũng có đi có lại. Ngọc biết cách quan tâm chăm sóc người yêu nên người yêu cũng đáp lại bằng tình cảm chân thành. Cả hai vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Được tới gần lúc cưới thì Ngọc và chồng tính chuyện đi quá giới hạn. Tuy nhiên, thời gian đó, bỗng ông nội của Ngọc bị tai biến, ốm nặng ngay ngày hôm sau, nên Ngọc nghĩ, không thể tổ chức lễ cưới được ngay. Cuối cùng, cô phải chấp nhận uống thuốc tránh thai khẩn cấp vì sợ có bầu.
Nửa năm sau, hai người cưới. Cuộc hôn nhân hạnh phúc vui vẻ tưởng chừng như viên mãn cuối cùng lại gặp trắc trở. Hơn 2 năm sau, Ngọc không thể sinh con. Ngọc cũng đã tìm hiểu mọi nơi, khám xét mọi thứ. Bác sĩ nói, nguyên nhân là do Ngọc. Tuy không phải là vô sinh nhưng chuyện có con là hi vọng mong manh, rất khó khăn.
Những ngày tháng đó, nghe theo lời bác sĩ, Ngọc đã cố gắng hết sức, ăn uống điều độ, tập tành để có thể có hi vọng. Ngọc không nề hà những khó khăn và các biện pháp chữa trị, giữ tinh thần thoải mái để có thể có con. Nhưng hi vọng cứ tụt dần khi đến năm thứ 5, Ngọc vẫn không thấy tin vui.
Gia đình hai bên suốt ruột, lo lắng nhưng cũng không dám gây áp lực cho hai vợ chồng. Chồng Ngọc cố gắng giấu chuyện do Ngọc mà không có con. Cũng đã tìm nhiều cách mà không có kết quả. Cuối cùng, Ngọc phải tìm đến sự can thiệp của khoa học là thụ tinh nhân tạo.
Ngọc nói với chồng để đi khám, khi có kết quả chính xác thì mới dám vui mừng, sợ mừng hụt. Không thể tin nổi, bác sĩ nói cô đã có con. (ảnh minh họa)
Kết quả thất bại. Ngọc đau khổ nhận ra, hi vọng có con của mình quả thật quá khó khăn. Tưởng chừng như mình có thể có con, cuối cùng hi vọng lại bị dập tắt. Ngọc đau khổ vô cùng. Ngọc nghĩ, nếu ông trời không ban cho cô một đứa con, cô phải tính chuyện từ bỏ người chồng này, dù cô vô cùng yêu chồng.
Mỗi lần ngủ, chồng đều ôm cô vào lòng và thủ thỉ những lời yêu thương. Càng được chồng yêu, chồng cười, cô càng khóc. Vì cô tủi thân, cô nghĩ tới một ngày mình phải xa chồng, cô buồn lắm! Đúng là ông trời không cho ai viên mãn được, có người có con cái đề huề nhưng gia đình nghèo khó hoặc là chồng thế này, thế nọ. Còn cô, cô có người chồng tốt, gia đình chồng tốt nhưng đường con cái lại chật vật.
Cuộc sống vợ chồng hạnh phúc nhưng không có con cái thì không thể có sợi dây ràng buộc. Ngọc đau khổ khi nghĩ đến chuyện phải chia tay với chồng. Thời gian sau đó, tưởng như mọi thứ tuyệt vọng, không còn cơ hội nào cho Ngọc nữa thì chồng Ngọc quyết định làm lần cuối. Đó là thụ tinh nhân tạo. Lần này, Ngọc làm theo ý của chồng còn cô thì gần như không còn chút hi vọng nào.
Vậy mà, trong lúc tuyệt vọng nhất, Ngọc lại gặp được vị cứu tinh. Trễ ngày, Ngọc thử thai theo thói quen, cô hi vọng đây là lần cuối cùng cô được làm chuyện này. Trời ơi, hai vạch, Ngọc thảng thốt. Cô còn tưởng mình đang mơ, mơ về một gia đình, mơ về một mái ấm có con cái nên cô mới tưởng tượng ra chuyện này.
Ngọc nói với chồng để đi khám, khi có kết quả chính xác thì mới dám vui mừng, sợ mừng hụt. Không thể tin nổi, bác sĩ nói cô đã có con. Ngọc suýt ngất vì hạnh phúc. Nhìn những giọt nước mắt của chồng, cô không kìm được lòng. Cuối cùng thì sự cố gắng cũng được đền đáp.
Đến ngày sinh, Ngọc cảm nhận được đứa con của mình đang nói chuyện với mẹ. Ngọc hạnh phúc, giống như một sự tái sinh vậy. Con yêu của Ngọc, đứa con mà Ngọc không biết là trai hay gái, cuối cùng cũng đến với cha mẹ. Ngọc cứ thế mà khóc khi ẵm con trên tay, còn chồng thì vuốt ve cô. Ngọc thủ thỉ: "Con à, 6 năm qua, mẹ đã mòn mỏi để có được con. Cám ơn con đã đến bên ba mẹ, mẹ sẽ là người tuyệt vời nhất với con".
Theo VNE
Tôi ra đi vì không thể sinh con cho anh Tôi biết, tình yêu của chúng tôi còn nồng thắm, ngọt ngào và còn cả tình nghĩa trong đó. Nhưng tôi không thể nào tiếp tục chiếm giữ anh. Biết chia tay là sẽ đau nhưng rồi chuyện này cũng phải xảy ra thôi, dù là 1 năm, 3 năm nữa. Vậy thì thà là chia tay sớm, đau sớm còn hơn sau...