Tình yêu không có lối thoát với chị họ
Tôi yêu Nguyên không biết từ bao giờ và Nguyên cũng vậy. Chỉ biết lần đầu tiên khi chúng tôi ôm hôn nhau ngoài cảm giác ngọt ngào là nỗi sợ hãi và một thứ cảm giác tội lỗi.
Một chiều tháng 3 nhẹ nhàng của cái năm tôi 18 tuổ.i, Nguyên tới thăm và ở lại cùng tôi nhân lúc cô tôi xuống thành phố. Chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau nhiều tiếng đồng hồ. Cô luôn thích nói về Marc Levy, về nhạc Jazz, hay những bộ phim mới được chiếu. Phần lớn thời gian, tôi chỉ lắng nghe cô nói. Tôi không biết gì về Marc Levy, hay nhạc Jazz cả.
Cô đứng dậy, đưa bàn tay phải hướng về phía tấm cửa kính, nơi ánh nắng vàng hắt bóng vào phòng và xoay bàn tay như thể hái một thứ trái vô hình nào đó. Tôi tưởng tượng đó là một thứ quả chín mọng, đỏ rực. Thứ trái ấy dường như toả sáng ngay khi rời cành và nằm gọn trong lòng bàn tay cô đang thu về để vào lòng.
- Nguyên thích làm thế mỗi khi nghĩ tới Marc Levy. Những câu chuyện tình đó thật tuyệt, trong sáng và đầy sức sống. Bao giờ Nguyên cũng cảm thấy có một cái gì đó rất kỳ diệu, rất lung linh, ở phía kia kìa. Nàng chỉ tay về hướng tây, nơi mặt trời đang lặn. Nguyên chỉ cần đưa tay ra thì sẽ chạm ngay được chúng, mềm dịu và ngây ngất. Nếu Nguyên xoay tay như thế này này thì cái thứ ấy sẽ định hình thành một thứ quả mọng chín và ngọt lịm, Thật đấy. Thế là chỉ cần Nguyên thu tay lại là thứ đó đã là của Nguyên rồi, Phong hiểu không?
Tôi nói với nàng rằng dù tôi chưa đọc Marc Levy nhưng tôi vẫn có thể hiểu những gì nàng nói và thậm chí tôi còn cảm giác được thứ quả đó lấp lánh ánh sáng và có mùi thơm như mùi nhựa thông nữa.
- Mùi nhựa thông ư? Chưa bao giờ Nguyên nghĩ tới mùi vị của nó cả.
- Phong cứ nghĩ nó phải có cái mùi thơm nhẹ nhàng của nhựa thông. Nhiều lần Phong cũng thử ví nó với mùi của một loài hoa nào đó, nhưng mọi so sánh dường như đều trật lất. Nó phải là mùi thơm của một thứ nuôi dưỡng kia, không phải của thứ… đón nhận.
Nàng hôn lên má tôi, cảm ơn tôi đã giúp nàng “hoàn thiện” thứ trái đó. Tôi bỗng nhận ra mình đang thèm muốn nàng khủng khiếp.
Video đang HOT
Tôi viện cớ xuống nhà, để làm dịu đi cơn thèm khát đang hừng hừng, chực đốt cháy tôi. Tôi vực nước lên mặt, cảm giác nước như bốc hơi ngay khi tiếp xúc với làn da bỏng cháy của mình. Khi cái cảm giác đó dịu đi, bị chèn chặt vào đâu đó sâu thẳm trong lòng, tôi cảm thấy mệt mỏi như thể vừa làm một công việc cực kỳ nặng nhọc và kinh khủng.
Tôi trở lên với chai rượu vang, lấy từ dưới hầm rượu của cô tôi. Nguyên đang nhìn xuống phố. Một cây phượng tím già có những chùm hoa lớn tím ngát nở bung giữa những tán lá xanh hắt bóng xuống phố.
Thời gian luôn trôi chảy đều đặn nhưng con người, cá nhân và ích kỷ, gán ép cho nó những tội danh nó không mắc phải, ca ngợi những công danh nó chẳng làm nên. Tôi cũng chỉ là một con người ích kỷ trong muôn vạn con người, dường như tôi đã cố công tẩy xoá, kéo dành cái giây phút tuyệt diệu khi Nguyên cùng ly rượu vang đỏ, rực sáng trong ánh hoàng hôn.
Chúng tôi còn chơi cái trò đuổi bắt đa.u đớ.n ấy rất nhiều lần… (Ảnh minh họa)
Và ngay bây giờ, tôi vẫn thấy rõ ràng như thể đang lật xem lại một thước phim kỷ niệm, Nguyên từ từ quay lại nhìn tôi, đôi mắt thoáng buồn và chiếc ly thuỷ tinh loé sáng đựng một thứ rượu đỏ như má.u, nói một điều gì đó mà tôi không sao nghe thấy được. Thứ mà tôi cố gắng kìm giữ đã vượt qua tất cảm những giam cầm, níu giữ, vươn cánh tay tàn bạo của nó chiếm trọn lấy cả tâm hồn và ý thức của tôi. Tất cả mọi ngõ ngách trong tôi đồng thuận quy hàng trước sự trỗi dậy, ước vọng sự tàn bạo của nó.
Tôi kéo Nguyên vào lòng, hôn lên trán nàng, rồi môi nàng. Môi tôi lướt xuống cổ nàng trong khi tay luồn vào trong lớp áo sơ mi của nàng, bạo ngược đòi lật tung tấm áo lót. Nguyên bật dậy, gạt tay tôi ra. Khuôn mặt nàng đỏ ửng, hơi thở gấp đứt đoạn.
- Không… không được!
- Phong không muốn nghĩ suy nữa. Phong muốn có Nguyên. Phong yêu Nguyên mà. Phong chỉ cần có Nguyên thôi. Thế là đủ rồi! – Tôi hét lên.
- Không được mà! Không được mà! – Nguyên đứng run rẩy, 2 tay vòng ôm người, lặp lại “Không được mà”, trong khi nước mắt chảy giàn giụa.
Tôi đa.u đớ.n, gục xuống, nghe nước mắt mình chảy vào khoé miệng. Đắng ngắt. Tôi với tay lấy chai rượu nhưng lại làm đổ ra sàn. Vang chảy như một dòng má.u. Nguyên ngồi xuống cạnh tôi, vuốt tấm lưng tôi. Cay đắng.
Chúng tôi còn chơi cái trò đuổi bắt đa.u đớ.n ấy nhiều lần trước khi mệt nhoài, nằm lăn ra trên sàn gỗ, ướt rượu vang, vuốt ve nhau qua lần áo quần. Mặt trời đang lặn dần, rót những tia sáng cuối cùng. Ánh nắng vàng loang loáng, xuyên qua tấm cửa kính, trải xuống chúng tôi một lớp bụi óng ánh. Tôi bị đán.h gục, chìm trong một lớp bùn đặc quánh bởi đa.u đớ.n, mệt mỏi và rối bời.
Dường như tôi đã ngủ cả trăm năm, cả một đời người, để rồi thức giấc như được sinh ra trong một con người mới, một số phận mới, để được yêu mà không phải chịu đa.u đớ.n, không phải than khóc vì một mối tình không lối thoát. Cái vỏ chai rỗng nằm lăn lóc góc phòng nhắc tôi rằng tôi vẫn là tôi, vẫn sống cuộc đời này, số kiếp này.
Tôi thầm nguyền rủa chính mình!
Theo VNE
Khổ vì quen hơi dựa dẫm chồng
Đến một ngày, chị phát hiện anh sắp xếp luôn một "phòng nhì", trẻ hơn chị gần hai chục tuổ.i, đang vác cái bụng bầu sáu tháng. Chị làm dữ, anh đóng cửa phòng chỉ mặt chị gằn từng tiếng: cô biết điều thì im lặng để giữ ghế cho tôi làm việc, nuôi ba mẹ con cô!
Đầu năm học, hai đứa con, hàng trăm thứ tiề.n phải lo. Vậy mà đi họp phụ huynh, còn gặp một bà sồn sồn hội trưởng phụ huynh đứng lên đề nghị đóng thêm tiề.n này tiề.n nọ, nghe phát bực. Bà hội trưởng, sau một hồi dông dài đủ thứ, kết luận: tui cũng chỉ muốn lo cho tụi nhỏ học hành đàng hoàng, nếu anh chị nào khó khăn không đóng được thì cứ đăng ký, tui bao luôn cho. Tui chỉ ở nhà kinh doanh công ty của gia đình thôi, nhưng chồng tui là chủ doanh nghiệp S., nên...
À, ra cái bài phát biểu dài dòng đó, là để đi tới chỗ này đây, là tui có cái cần khoe! Chồng chị là doanh nhân, nên chị mới được làm hội trưởng, chị làm hội trưởng nên phải đề nghị mức đóng góp cho xứng với cái tiếng chủ doanh nghiệp! Mấy phụ huynh trong lớp không ai đăng ký diện khó khăn, đều đóng tiề.n như việc phải làm. Biết đâu về nhà chị lại nghĩ, nhờ có ông chồng giám đốc đâu đó nên bà con nể chị thêm đôi phần! Đàn bà mình thật tội nghiệp.
Ảnh minh họa.
Rồi một sự đưa đẩy trớ trêu của cuộc đời đã cho gặp lại chị, mới biết giám đốc phu nhân cũng cay đắng trăm phần. Chị vốn cũng đi làm, từ khi anh lên chức, nhiều mối mang làm ăn, anh đề nghị chị bỏ việc về mở công ty riêng, kinh doanh "sân sau". Chị vốn không quen kinh doanh, nên chỉ đứng danh nghĩa, mọi việc anh sắp xếp hết. Đến một ngày, chị phát hiện anh sắp xếp luôn một "phòng nhì", trẻ hơn chị gần hai chục tuổ.i, đang vác cái bụng bầu sáu tháng. Chị làm dữ, anh đóng cửa phòng chỉ mặt chị gằn từng tiếng: cô biết điều thì im lặng để giữ ghế cho tôi làm việc, nuôi ba mẹ con cô! Cô mà quậy lên thì cả nhà này cùng chế.t đói! Mẹ con cô ăn trắng mặc trơn, còn muốn gì nữa?!
Chị đành im lặng! Im lặng trong đắng cay, trong căm hận, trong ngứa ghẻ hờn ghen. Chị gọi bồ của chồng bằng hàng trăm cái tên xấu xa bẩn thỉu, xỉ.a xó.i cô ta, đay nghiến, chà đạp cô ta trong tâm tưởng. Chị thuê người, rồi đích thân rình mò nơi cô ta ở. Thế nhưng mỗi cuối tuần, khi chồng chị có mặt ở nhà, chị lại cố dằn lòng mềm mỏng, nấu ăn, dọn nhà, thậm chí cắm hoa và mở nhạc nhè nhẹ nữa. Các con chị nhìn bố nhìn mẹ lấm lét, bởi biết chút nữa đây thôi, khi bố ra khỏi nhà, mẹ sẽ rít lên từng cơn, sẽ mắng chử.i như một bà bán cá ngoài chợ, về cái thằng cha háo gái, về con đàn bà khốn nạn, về tất cả những sự bạc bẽo trên đời này sao lại trút hết xuống chị - người mẹ khốn khổ chỉ biết quần quật vì chồng vì con, hết lau nhà đến rửa chén, làm Ôsin hầu hạ tất cả lũ chúng mày...
Chị hỏi lối thoát nào để ra khỏi cảnh này một cách êm thắm nhất, tức là không ảnh hưởng đến danh tiếng của chồng, tức là chị vẫn là giám đốc phu nhân, các con của chị đầy đủ cha mẹ, mà cái "con kia" thì biến mất. Chị vật vã nghĩ tới khi cái "con kia" sinh con, rồi thì chia đôi tài sản (biết đâu chồng chị cũng đã thu xếp lâu nay rồi!), rồi thì nó được đằng chân lân đằng đầu, rồi thì con nó lớn lên đòi nhận cha... Hỏi chị vậy bây giờ đi làm trở lại được không? Chị chấp nhận đặt vấn đề ra là căng thẳng với chồng được không? Chị bảo không được đâu em ơi, căng thẳng với ổng là ổng bỏ đi luôn, mà ổng cắt tiề.n thì mẹ con chị lấy gì sống? Đi làm á? Hồi trước chị cũng đi làm, giờ nghĩ lại, lương không đủ tiề.n đổ xăng và gửi xe (hơi), nói gì tới chuyện sinh sống, hay mua sắm...
Phải kiên nhẫn giải thích lắm, chị mới phần nào hiểu được chút chút, rằng với cái quán tính dựa dẫm của mình chị đã vô tình bịt kín lối thoát hiểm của đời mình. Chợt nhớ cái tục bó chân của phụ nữ Trung Hoa ngày trước, khi người đàn bà đã chọn kiếp sống ỷ lại, dựa dẫm, đã đán.h mất sức lực của đôi chân của mình rồi, thì cho dù lối thoát có mở ra thênh thang, người ta cũng sẽ tự hỏi: làm sao mà đi được đây, tựa vào ai mà sống bây giờ?
Ôi! Ỷ phu nhân ơi, vật trang trí, dẫu đẹp bao nhiêu vẫn thuần là vật trang trí. Khi đã chán trang trí kiểu này, nếu người ta có đặt thêm vào đó một thứ trang trí kiểu khác, cũng phải cam lòng an phận thôi.
Theo VNE
Hủy hôn vì không muốn nuôi con của kẻ khác Chúng em sắp cưới thì anh lại công khai chuyện làm người yêu cũ có bầu, em có nên kết hôn không? Chị Thanh Bình thân mến! Em đang cảm thấy vô cùng bế tắc và đau khổ về chuyện tình của mình. Lúc này đây em không tìm được lối thoát cho mình, em không biết có nên kết hôn hay không?...