Tình yêu giúp chúng tôi sống tốt hơn với gia đình riêng
Tôi thấy hạnh phúc khi ở bên anh. Chúng tôi đến với nhau chẳng vì điều gì cả, không ảnh hưởng đến gia đình hai bên, thậm chí quan hệ gia đình của anh còn tốt hơn rất nhiều, đương nhiên không phải vì tôi mà vì nỗ lực của chính anh. (Anh)
ảnh minh họa
Tư: Hoàng Anh
Đa gưi: 16 Thang Ba 2012 2:46 CH
Ở t.uổi của chúng tôi không còn trẻ nữa, nên việc gặp gỡ lại bạn bè là một niềm vui không có gì lột tả được. Tôi cần mẫn vào từng dữ liệu cá nhân của bạn bè cập nhật vào hộp thư chung của khóa, và rồi phát hiện ngày hôm đó là sinh nhật của người bạn đặc biệt. Vậy là tôi đã gửi thông điệp giản dị chúc mừng đến người đó, và cuộc đời không thể ngờ rằng đó là nguyên nhân chúng tôi xích lại được gần nhau hơn.
Suốt 16 năm không gặp nhau, có quá nhiều biến động trong cuộc đời của cả hai, anh thường nói như vậy. Anh choáng ngợp khi gặp lại tôi, còn tôi thì thật sự ngại ngùng khi phải nhìn thẳng vào mắt anh, vì chúng tôi có một điều bí mật. Chúng tôi thành đạt, gia đình êm ấm, vậy chẳng hiểu tại sao chúng tôi không thể cưỡng lại mỗi khi gặp nhau. Cuộc đời thật trớ trêu, khi gặp nhau dường như đã quá muộn để nhận ra rằng nửa cuộc đời còn lại nếu chúng tôi không có nhau thì thật là buồn tẻ.
Tôi vẫn chẳng thể lý giải được tại sao tôi lại yêu anh nhanh đến như vậy, anh mang đến cho tôi cảm giác bình yên, ấm áp, tin tưởng và nhiều rung động. Những cảm xúc đó suốt bao nhiêu năm tôi không cảm nhận được, tôi không huyễn hoặc bản thân vì những cảm xúc đó. Anh tâm sự anh đã yêu tôi, ngưỡng mộ tôi từ còn bé, đến thời sinh viên mới dám viết thư tỏ tình. Rồi tôi lại cho rằng đó là anh trêu đùa tôi nên tôi thật sự không quan tâm đến bức thư đó. Cứ mỗi khi nhắc tới chuyện này anh rất buồn và nói tôi rằng tại sao em không bao giờ chịu tin đó là sự thật?
Video đang HOT
Thời đại hiện nay, giữa công nghệ thông tin bùng nổ, email, chát, facetime, viber… là phương tiện rất phổ biến, vậy mà đối với tôi anh vẫn tranh thủ tìm chỗ riêng tư để viết thư bằng giấy trắng mực cho tôi. Anh nói: viết như vậy sẽ là tình cảm rất thật, không mấy khi sửa chữa lại câu từ và như vậy để em lưu lại được những cảm xúc chúng mình yêu nhau.
Tôi vẫn thường nói với anh rằng: “chỉ tiếc trong bộ sưu tập thư tình anh gửi em còn thiếu lá thư của 16 năm về trước”. Đó là bức thư tình kém lãng mạn nhất mà tôi nhận được, chữ viết xấu, văn phong thì lủng củng, đặc biệt giấy được xé nham nhở từ một quyển vở nào đó. Tóm lại chính vì điều đó tôi mới đ.ánh giá người gửi thư không nghiêm túc nên tôi đã không quan tâm.
Ngày nhận lời gặp riêng anh chứ không phải gặp chung với đám bạn bè tiểu học, tôi thật sự không nghĩ sâu sắc đến mối quan hệ giữa hai đứa, chỉ cảm nhận rằng anh rất chân thành, quan tâm đến tôi, và là phụ nữ tôi cũng hãnh diện về điều đó.
Rồi tôi vẫn tự nhủ với lòng mình, không gặp anh nữa, không nhắn tin nữa, không liên lạc nữa, nhưng những cái “không” đó không thực hiện được. Tôi vẫn làm theo đúng sự rung động của con tim, tôi đã gặp anh không chỉ một lần mà tần suất nhiều hơn, dày đặc hơn, bản thân anh luôn luôn là người chủ động và tôi bị theo guồng chủ động của anh lúc nào không hay.
Ngay cả trước khi đi chơi xa với nhau, tôi vẫn còn rất tự tin vào bản thân, rằng mình không có vấn đề gì thì mình chẳng ngại, bạn bè đi chơi với nhau là rất bình thường, rằng tôi kiểm soát được tình hình, rằng anh có làm gì cũng phải hỏi ý kiến của tôi. Tôi vẫn thường hỏi anh, tại sao không thể có tình bạn khác giới?
Lúc đó anh thường đùa tôi rằng: ai thích là bạn chứ mình thì không, mình đầy bạn gái thân rồi. Sau này khi yêu nhau rồi, anh đã mở lại cho tôi xem những tin nhắn chúng tôi trao đổi với nhau, đúng là anh từng cảnh báo với tôi rất nhiều lần về tình cảm của anh dành cho tôi, vậy mà tôi vẫn không nghĩ là thật.
Đúng là chúng tôi đang vượt quá giới hạn nhưng chúng tôi không thể không gặp nhau, không yêu nhau, không chia sẻ với nhau những gì quan tâm trong cuộc sống. Cứ nói đến việc chia tay nhau tôi thấy tim mình đau nhói, còn anh thì không chấp nhận và giữ thái đội im lặng, tôi sợ cảm giác im lặng đó. Đó có phải là tình yêu hay là chỉ là cảm giác say nắng nào đó? Tôi không nghĩ là chúng tôi say nắng.
Cho dù bận rộn như thế nào, dù ở gần hay đi công tác xa, anh đều quan tâm tới sức khỏe, tình cảm, cảm xúc của tôi mọi lúc mọi nơi, tất cả những tình cảm đó không thể là giả dối được. Có ai đó nói rằng: hạnh phúc là do mình tự cảm nhận, tôi thấy hạnh phúc khi ở bên anh. Chúng tôi đến với nhau chẳng vì điều gì cả, không ảnh hưởng đến gia đình hai bên, thậm chí quan hệ gia đình của anh còn tốt hơn rất nhiều, đương nhiên không phải vì tôi mà vì nỗ lực của chính anh.
Tôi không bao giờ ân hận hay nuối tiếc khi yêu anh. Dù cho sau này có thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn luôn luôn trân trọng giây phút hạnh phúc mà chúng tôi bên nhau, đó sẽ là kỷ niệm đẹp, quý hiếm trong cuộc đời này.
Theo VNE
Hết yêu nhưng không thể chia tay
Sẽ là quá tàn nhẫn nếu tôi chia tay người con gái đã yêu và chờ đợi mình 8 năm qua.
Thấm thoát đã hơn 8 năm tôi và cô ấy gắn bó bên nhau. Tôi biết cả gia đình tôi và gia đình cô ấy đều trông chờ một đám cưới diễn ra, nhưng tôi cố gắng trì hoãn nó vì tôi thấy sợ. Tôi biết sẽ là quá tàn nhẫn nếu giờ đây tôi không cưới người con gái đã yêu mình, chờ đợi mình 8 năm qua. Nhưng tôi phải làm sao đây khi tình yêu trong tôi không còn? Một cuộc hôn nhân phải chăng sẽ trở thành bi kịch với cô ấy khi mà ngay từ đầu người đàn ông sẽ sống cùng cô ấy cả đời không còn yêu thương cô ấy nữa? Tôi phải làm sao mới đúng đây?
Gắn bó với nhau hơn 8 năm nhưng tôi chỉ yêu cô ấy 3 năm đầu. Đó là những ngày tháng sinh viên đi học xa nhà. Vì cùng quê, nhà cách nhau chỉ một con phố nên từ tình đồng hương, chúng tôi cảm mến và yêu thương nhau. Với tôi đó là những tháng ngày đáng trân trọng vì chúng tôi đã ở bên nhau, yêu thương và giúp đỡ nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống xa nhà. Cô ấy chăm lo cho tôi mọi điều, từ miếng ăn, giấc ngủ, quan tâm và săn sóc tôi chẳng khác nào một người vợ. Tôi cảm động và biết ơn cô ấy rất nhiều!
Nhưng cùng với thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy tình yêu của mình nhạt dần. Cô ấy và tôi quá khác biệt. Cô ấy là một người sống không cần biết đến điều gì khác ngoài tôi. Dường như thế giới của cô ấy là tôi và cô ấy không có một nhu cầu nào khác. Cô ấy là người có năng lực, có rất nhiều cơ hội để cô ấy có thể làm ở một môi trường tốt nhưng cô ấy chỉ xin làm một chân văn thư thật nhàn hạ ở trường tiểu học. Sở dĩ cô ấy làm như vậy là vì muốn có thời gian chăm lo cho tôi.
Xin mọi người đừng nói tôi là kẻ không biết trân trọng cô ấy khi mà cô ấy nghĩ về tôi nhiều như vậy. Tôi trân trọng cô ấy nhưng chỉ có điều chúng tôi quá khác biệt về suy nghĩ. Tôi muốn một người vợ năng động, hoạt bát một chút. Cô ấy cũng cần phải sống cho cuộc sống của mình nhưng cô ấy từ bỏ mọi thứ. Cô ấy trở nên nhàm chán và đơn điệu đến tẻ nhạt. Tôi đã nói và động viên cô ấy rất nhiều lần rằng hãy làm mới cuộc sống của cô ấy lên và tôi sẽ luôn ở bên để giúp đỡ, ủng hộ cho cô ấy nhưng cô ấy khước từ tất cả.
Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động (Ảnh minh họa)
Dù chưa là vợ tôi nhưng cô ấy tự nguyện tới nhà chăm sóc bố mẹ tôi, coi mọi việc của gia đình tôi như là của cô ấy. Cả khu phố nơi tôi và và cô ấy sống đều coi cô ấy như đã là vợ tôi. Cô ấy không quản ngại mọi người dị nghị chuyện chưa cưới nhau mà đã tự coi mình như dâu con trong nhà. Hết năm thứ 3 đại học, tôi đã dần cảm thấy tình yêu trong mình phai nhạt và muốn chia tay nhưng chính tình yêu quá mức mà cô ấy dành cho tôi khiến tôi không dám nói lên điều đó.
Gia đình cô ấy và gia đình tôi mặc định rằng ra trường chúng tôi sẽ cưới nhau. Cả hai bên coi chúng tôi như con cái trong nhà. Tình cảm đó khiến tôi không dám nói lời chia tay dù tình yêu không còn. Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động, không còn cảm giác yêu đương với cô ấy mà thôi. Hơn 3 năm yêu cô ấy, tôi vẫn luôn trân trọng và giữ gìn cho cô ấy chứ không một lần đòi hỏi. Và khi tình yêu không còn, tôi lại càng không muốn làm điều đó vì tôi sợ có thể một ngày tôi sẽ rời xa cô ấy thì cô ấy sẽ khổ nhiều lắm.
Thực sự khoảng thời gian đó tôi khủng hoảng vô cùng. Tôi đã phải đấu tranh dữ dội cho việc có nên chia tay hay không. Tôi quý trọng gia đình cô ấy, cũng trân trọng tình yêu mà cô ấy dành cho tôi nên tôi không muốn làm cô ấy bị tổn thương. Giữa lúc không thể tìm ra lối thoát cho mình, tôi đã quyết định đi du học 5 năm với hi vọng thời gian xa cách sẽ khiến cô ấy quên tôi đi và tìm được hạnh phúc mới cho mình.
Khi biết tôi đi xa, cô ấy đã đau khổ rất nhiều nhưng không hề cấm cản. Tôi ra nước ngoài học, cô ấy ở nhà làm việc và tiếp tục chăm lo cho bố mẹ tôi. Lần nào điện thoại về tôi cũng thấy mẹ nhắc nhở tôi không được phụ cô ấy vì cô ấy quá tốt với gia đình tôi. Đi học xa nhà, tôi cũng có tình cảm với người con gái khác nhưng tôi không dám tiến lại gần người ta. Tôi cứ như một kẻ đã có vợ dù chưa từng kết hôn. Tôi bị đè nặng bởi cái trách nhiệm phải cưới cô ấy nên tôi không dám bày tỏ tình cảm của mình với người tôi yêu.
Hơn 5 năm xa nhà, tôi trở về và cô ấy vẫn chờ đợi tôi như xưa. T.uổi của cô cũng ngày một nhiều. Cô ấy cũng đã từ chối nhiều người, chỉ đợi tôi. Với cô ấy, dường như tôi đã là một người chồng cho dù chưa có sự cưới xin hợp pháp. Về nước sau 5 năm xa cách, biết rằng có người con gái chờ đợi mình tôi không hề cảm thấy vui mà ngược lại mà thấy đau khổ vô cùng. Tôi biết cô ấy yêu tôi, đó mới là điều khiến tôi đau khổ. Nếu không thì tôi đã chia tay lâu rồi.
Giờ đây tôi không còn có thể trì hoãn được nữa. Tôi phải đưa ra quyết định hoặc là cưới hoặc là chia tay. Chia tay đồng nghĩa với việc sẽ tạo ra một cú sốc quá lớn với cô ấy vì cô ấy đã dành trọn những năm tháng t.uổi xuân vì tôi. Nhưng nếu cưới tôi sợ rằng tôi sẽ là người chồng không ra gì vì tôi không yêu vợ. Mà như vậy thì cả tôi và cô ấy cùng đau khổ. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Chồng một bên... tình nhân một bên Chồng yêu thương tôi nhưng người đàn ông đó lại có thể cho tôi cuộc sống no đủ, sung sướng. Tôi năm nay 31 t.uổi và đã kết hôn được 5 năm. Vợ chồng tôi đã có với nhau một cháu trai 5 t.uổi. Chồng tôi là người đàn ông hiền lành và rất thương vợ nhưng anh lại không có đủ điều...