Tình yêu đơn phương cùng với sếp
Nhiều lúc thấy anh buồn, ngồi một mình trong phòng tôi xót lắm nhưng biết làm sao vì không được phép chen vào tình cảm của gia đình anh. Những lúc anh có việc không vào cơ quan, tôi nhớ vô cùng và đã yêu anh.
Ảnh minh họa
Tôi 30 tuổi, kém anh 12 con giáp, trải qua một cuộc tình trước khi gặp anh. Tôi là trợ lý của anh, anh không đẹp trai nhưng có nhiều điều mà con gái như tôi đều mơ ước: nhanh nhẹn, kiến thức tự nhiên và xã hội không tồi, kỹ năng giao tiếp tốt, thương vợ con. Tôi làm việc cùng phòng anh được sáu năm. Hồi mới làm việc tôi được anh hướng dẫn tận tình từ chuyên môn cho đến các công việc văn phòng khác. Nói chung, anh là người đàn ông thành đạt trong mắt tôi. Mới vào làm được khoảng một năm, một lần anh đi ra ngoài để điện thoại sạc pin, có chuông reo, tôi liền trả lời (vì anh cho phép để giải quyết công việc).
Người liên hệ là một phụ nữ và khoảng ba tiếng sau chị xuất hiện trong phòng làm việc của chúng tôi. Chị dùng những lời lẽ xúc phạm tôi với hàm ý tại sao sử dụng máy của anh. Anh giải thích thế nào chị cũng không chịu nghe và đòi ly dị. Tối về, tôi khóc vì mình đã bị xúc phạm và tổn thương. Hôm sau, tôi chủ động xin nghỉ việc vì không muốn chị hiểu lầm. Anh nói hãy giúp anh trong giai đoạn này vì công việc đang rất bận và chỉ có tôi mới làm được những công việc anh giao.
Từ dạo ấy, thỉnh thoảng anh hay quan tâm đến đời sống của tôi nhưng chỉ dừng lại ở tình anh em đồng nghiệp. Trong một dịp liên hoan cuối năm, anh vịn vào vai tôi và nói ai cưới được tôi làm vợ thì đó sẽ là người đàn ông hạnh phúc. Tôi rất ấn tượng với câu nói của anh vì anh đã truyền cho tôi một động lực mà bấy lâu tôi không còn tha thiết từ khi chia tay mối tình đầu đầy kỷ niệm. Hàng ngày được nghe anh nói, lúc anh vui, khi anh buồn tôi là người hiểu và như có cùng cảm xúc với anh. Mặc dù anh không nói gì về gia đình nhưng qua những cuộc điện thoại với vợ, tôi biết anh chị không hạnh phúc, hình như anh sống vì trách nhiệm của người chồng, người cha.
Video đang HOT
Nhiều lúc thấy anh buồn, ngồi một mình trong phòng tôi xót lắm nhưng biết làm sao vì không được phép chen vào tình cảm của gia đình anh. Những lúc anh có việc không vào cơ quan, tôi nhớ vô cùng và đã yêu anh. Thời gian gần đây anh rất buồn, ngồi một mình trong phòng vào buổi trưa và thỉnh thoảng ăn bánh mỳ thay cơm. Công việc kinh doanh tiến triển tốt đẹp, tôi là trợ lý nên biết anh buồn không phải chuyên công việc mà vì tình cảm. Nhiều lúc tôi muốn an ủi anh nhưng nghĩ đến gia đình anh nên đành câm lặng.
Cách đây vài hôm, vô tình tôi phát hiện tin nhắn trong điện thoại anh và biết được anh đang quan tâm, chia sẻ với một người phụ nữ đã có gia đình. Anh chấp nhận đứng bên lề hạnh phúc của người ta còn tôi tại sao lại không? Thấy anh buồn tôi không chịu nổi.
“Anh ơi, bình thường anh là người đàn ông bản lĩnh, tự tin lắm mà. Sao lại rơi nước mắt cho người phụ nữ đã có chồng con? Hay trong anh ẩn khuất điều gì đó mà một người đàn ông như anh không được phép nói. Em là người hiểu anh nhất. Anh nói với em: Trong chuyện tình cảm, đôi khi mình phải chấp nhận nỗi đau để người khác hạnh phúc. Nếu như có điều gì trong anh khó nói hãy tâm sự với em đi, em đang muốn biết vì sao anh lại ra nông nỗi này. Dẫu rằng những điều anh nói có thể làm tan nát trái tim em nhưng thà đau một lần rồi sau đó em sẽ vững bước trên con đường còn lại. Lý trí và con tim nhiều lúc không thể giao nhau phải không anh?”.
Tôi có nên nói với anh là mình yêu anh không? Liệu chăng khi nói ra giữa anh và tôi có còn là đồng nghiệp nữa không? Hay tôi sẽ để mối tình của mình mãi trong câm lặng? Nếu như tôi nghỉ việc sẽ rất tội nghiệp cho anh vì ngoài công ty tôi đang làm cho anh, anh còn làm nhiều việc khác. Mong các bạn hãy cho tôi một lời khuyên, thật sự tôi đang bị sốc và buồn lắm.
Theo VNE
Trái tim em chông chênh nhớ...
Em tin, rồi sẽ có một ngày, em gọi cho mình một ly cà phê nhiều sữa, tận hưởng nó bên người em yêu. Mọi thứ đều ngọt lịm...
Giữa một buổi chiều lãng đãng cơn gió đông, em trầm ngâm bên ly cà phê đắng. Em vẫn giữ thói quen đó, cà phê ít đường, ít sữa, để hương còn nồng nàn vị cà phê dù vị đắng nhẹ nhàng xâm chiếm đầu lưỡi khi thưởng thức. Nó dần trở thành một thói quen khó bỏ. Cũng giống như yêu anh vậy...
Anh từng gõ nhẹ vào đầu em mà trách cứ: "Con gái người ta thích nước cam, trà sữa, chỉ có người yêu mình là nghiện cà phê đen". Mỗi lần như thế em lại nũng nịu gục vào ngực anh: "Em thích thế". Thực ra nó không phải là thói quen, em đã tập để có được thói quen đó. Em muốn nếm trải cảm giác cay đắng trước khi hưởng vị ngọt. Tập mãi rồi thành quen, quen mãi rồi thành nghiện. Em thích nếm vị cà phê đắng ngắt, cảm nhận, để rồi tới tận cùng mới cảm thấy dư vị ngọt ngào, béo ngậy lan tỏ ra trong miệng. Em ước ao rằng, tình yêu cũng như vậy.
Em rất sợ cái cảm giác được nâng niu, được vỗ về thật ngọt ngào nhưng cuối cùng hụt hẫng đầy cay đắng. Em sẽ ra sao nếu rơi vào hoàn cảnh đó? Có lẽ em sẽ bị đổ gục mà không tìm cách nào gượng dậy nổi. Vì thế mà em tập cho mình thói quen tưởng như gàn dở ấy. Em muốn rèn để mình không quá sốc trước những đớn đau.
Em vẫn giữ thói quen uống cà phê đắng. Em lại tiếp tục tập thói quen đó cho mình dù đôi lúc em cũng cảm thấy khó chịu vì nó không phải là một thức uống dễ dàng. (Ảnh minh họa)
Anh cũng thường nói rằng tình yêu giống như ly cà phê, có đắng nhưng cũng có ngọt ngào. Nếu ai chịu chấp nhận nếm thử vị đắng thì sẽ nhận được về sự ngọt ngào phía sau. Yêu anh, em cũng nhận về đủ những cung bậc cảm xúc, yêu có, giận hờn có, hạnh phúc và khổ đau... Chỉ tiếc là em đã không đợi được vị ngọt của tình yêu, nó đã ra đi, để lại trong tim em một khoảng lớn đầy sự chông chênh.
Em vẫn giữ thói quen uống cà phê đắng. Em lại tiếp tục tập thói quen đó cho mình dù đôi lúc em cũng cảm thấy khó chịu vì nó không phải là một thức uống dễ dàng. Em mất ngủ nhiều vì nó nhưng chia tay anh em không đổ gục. Em đã từng nghĩ mình không thể nào vượt qua được nếu một ngày không còn anh bên cạnh. Vậy mà ngày ấy đến, em vẫn kiên cường. Em khóc mỗi đêm nhưng không bao giờ cho phép mình buông xuôi cuộc sống. Em gắng gượng từng ngày để tập với thói quen không còn anh bên đời, cũng giống như tập thích vị đắng của cà phê vậy.
Em quen dần rồi với vị đắng đó nên ngày không còn anh... em chịu được. Em hiểu rằng đây là giai đoạn thử thách em. Nếu em không kiên nhẫn, không chịu trải qua những cảm giác này thì vĩnh viễn không bao giờ em được biết mùi vị của hạnh phúc trong tình yêu đang chờ em ở chặng đường phía sau. Chia tay anh chỉ là một sự kiện trong đời. Nó sẽ được nhắc đến như một dấu mốc của tuổi trẻ chứ không phải là điểm chấm hết. Em sẽ lại yêu, lại trải nghiệm những điều mới mẻ hơn thế nữa. Em tin, không có tình yêu nào là mãi cay đắng, chỉ là ta cố chờ đợi thì ngọt ngào sẽ đến mà thôi...
Em tin, rồi sẽ có một ngày, em gọi cho mình một ly cà phê nhiều sữa, tận hưởng nó bên người em yêu. Mọi thứ đều ngọt lịm... (Ảnh minh họa)
Chiều nay, ngồi bên quán cà phê quen thuộc, em nhấp môi ngụm cà phê đắng ngắt. Lần này, em đã quyết không cho đường và sữa. Nó là một ly đậm đặc vị đắng. Vì em đã mất anh rồi. Quãng thời gian này, cảm giác đó là chủ đạo. Trái tim em chông chênh vì nhớ anh. Vị đắng mà đầu môi em nhấp không thể nào sánh bằng vị đắng trong tim. Em đang tập cách quen với nỗi đau này.
Em tin, rồi sẽ có một ngày, em gọi cho mình một ly cà phê nhiều sữa, tận hưởng nó bên người em yêu. Mọi thứ đều ngọt lịm...
Theo VNE
Khép lại yêu thương Em đã rẽ sang một con đường khác, một con đường khép chặt những yêu thương đã cũ... với anh! Anh muốn chúng mình chỉ là bạn thôi ư? Được thôi, có gì đâu anh. Em sẽ làm thế, làm bạn cùng anh nhưng đó chỉ là... giả dối thôi anh ạ. Người ta không thể gò ép con tim mình, không thể...