Tình yêu đôi khi chỉ là chuyện của một người
Người đàn ông đó khiến cho tôi biết thế nào là chờ đợi, là hẫng hụt, là rơi lệ, là nhói đau – thứ mà tôi sẽ chẳng bao giờ có được nếu cứ đợi một người khác đến tán tỉnh tôi.
Yêu một người và người ấy phản ứng như thế nào là hai chuyện khác nhau. Trân trọng một người và người ấy đáp trả ra sao cũng là hai chuyện khác nhau. Tình yêu đôi khi chỉ là chuyện của một người…”.Trái tim tôi lại ru những điệu nhạc nhẹ nhàng nhưng trầm buồn khi đọc được những dòng này.
Tôi đã từng nghĩ rằng, nếu tôi hết lòng với một người, yêu thương người đó, hy sinh tất cả cho người đó thì họ sẽ đáp trả lại tình cảm ấy của tôi, sẽ thương yêu tôi vô điều kiện, sẽ vì tôi mà bỏ hết những vấn vương quanh mình. Nhưng tôi quên một điều rằng, tình yêu không phải cứ ước là được, cứ muốn là xong, cứ “cho” đi là sẽ “nhận” lại. Và cuối cùng, anh ấy đã không yêu tôi.
Anh ấy đã không đến như tôi mộng tưởng. Anh ấy đã không nắm tay tôi, không ôm tôi vào lòng trong những ngày gió rét, anh ấy không làm bờ vai cho tôi tựa vào những lúc tôi mỏi mệt, không chở tôi đi qua những con đường rợp bóng cây xanh, không cùng tôi tung tăng vui đùa và ăn những que kem mát lạnh ngày hè,… Anh ấy không như những gì tôi đã vẽ ra để bản thân mình hạnh phúc.
Tôi thèm một cái ôm thật chặt từ người ấy (Ảnh minh họa, nguồn: Dailymobile)
Tôi từng thấy hụt hẫng khi ánh mắt nhìn của anh ấy chỉ lướt qua tôi như một người xa lạ, từng quặn thắt lòng mình khi thấy anh ấy đi bên một cô gái khác, vuốt tóc cô ấy cùng một cái nhìn đắm say. Anh ấy nói cười với tôi, một nụ cười như bao nụ cười dành cho những người khác trong cuộc đời mà anh ấy từng tình cờ gặp. Anh còn “ưu ái” cho tôi một chiếc ô tròn khi trời mưa mà lúc đó tôi cứ tưởng mình là cô gái may mắn nhất thế gian này nhưng cũng như nhiều chàng trai khác, anh ấy chỉ là một người đàn ông ga-lăng mà thôi.
Anh ấy không yêu tôi….
Nhưng điều đó không có nghĩa gì cả, bởi tôi vẫn rất dịu dàng với tình yêu của mình. Tôi tự cho mình cái quyền giận dỗi khi tôi bỗng giả vờ nhắn tin nhầm để được một tin nhắn trả lời từ anh, nhưng điện thoại vẫn lặng im như cái cách tôi ngắm nhìn anh ấy từ xa vậy. Tôi tự cho mình cái quyền ghen tuông khi bàn tay rắn chắc của anh ấy nắm bàn tay mỏng manh của người anh thương khi đi qua đường, và lại cho mình cái quyền tưởng tượng mình sẽ là cô ấy…
Video đang HOT
Tình yêu đôi khi chỉ là chuyện của một người. Nhưng rồi tôi vẫn rất hạnh phúc với cuộc tình đó của mình. Người đàn ông đó khiến cho tôi biết thế nào là chờ đợi, là hẫng hụt, là rơi lệ, là nhói đau – thứ mà tôi sẽ chẳng bao giờ có được nếu cứ đợi một người khác đến tán tỉnh tôi, chiều chuộng tôi, khao khát có được tôi.
Một ngày bỗng dưng nhìn lại, tôi bỗng mỉm cười ngốc nghếch với tôi của ngày xưa (Ảnh minh họa, nguồn: Tumblr/Ulzzang)
Thật lạ, khi yêu một tình yêu như thế, một ngày bỗng dưng nhìn lại, tôi bỗng mỉm cười ngốc nghếch với tôi của ngày xưa, tôi của một thời yêu anh vụng dại, và tôi của cuộc tình một mình…
Cho dù cuộc đời này, có những tình yêu chạm khẽ đến trái tim bạn, rắc nhớ nhung vào tâm can bạn, khiến bạn hạnh phúc, bạn khổ đau, bạn khóc, bạn cười nhưng lại không dành tặng bạn người đó, thì bạn hãy cứ yêu đi, hãy cứ sống từng ngày với những cảm xúc bạn có được. Trên đời này không sợ điều gì, chỉ sợ không biết yêu.
Cứ yêu đi rồi sau này sẽ có người đàn ông sẵn sang dắt tay bạn đi dạo, vẻ mặt sẽ rất nghiêm túc và chắc chắn khi nắm tay bạn qua đường, sẵn sàng đi pha sữa cho bạn uống, nấu cho bạn một bữa sáng khi tỉnh dậy, đưa đón bạn hằng ngày, quan tâm chăm sóc bạn cả cuộc đời…
Theo VNE
Yêu thầm lặng...
Anh vẫn nghĩ em còn bé lắm... Anh chẳng biết đâu, anh vốn vô tâm, con trai có phải vẫn vô tâm như thế?
Tuổi 17, ở bên cạnh anh, bao giờ em cũng là cô em gái bé nhỏ sinh sau anh sáu tháng, gọi anh là anh trai, mè nheo bất cứ lúc nào còn hay giận dỗi vô cớ. Có bao giờ anh để ý rằng cô em gái của anh từ bao giờ đã trưởng thành, từ bao giờ đã biết lén nhìn một người, kiếm đủ trò để quậy phá, lâu lâu lại nổi giận chỉ vì người đó quan tâm đứa con gái khác, thỉnh thoảng lại trầm ngâm. Có bao giờ anh để ý?
Anh vẫn nghĩ em còn bé lắm... Anh chẳng biết đâu, anh vốn vô tâm, con trai có phải vẫn vô tâm như thế?
Tuổi 19. Hai đứa ở hai thành phố, hai đầu đất nước, thỉnh thoảng lại gọi điện tám đủ thứ chuyện trong hai tiếng đồng hồ, chỉ có gọi điện, nghe được giọng nhau mới có chuyện để nói. Anh lúc nào cũng ra vẻ mình lớn hơn, là đàn anh dặn dò đủ thứ từ chuyện ăn uống, giờ giấc đi ngủ lại dặn không được đi chơi khuya, đi với người lạ, ăn uống đầy đủ, không được bỏ bữa, không ăn quá nhiều, ăn linh tinh. Em chọc anh nhìn đâu cũng thấy bệnh. Anh vẫn như xưa vẫn coi em là đứa em gái chưa hiểu chuyện đời.
Với anh, em mãi mãi vẫn chỉ là một cô bé, chưa hiểu chuyện đời
Con gái vẫn thường cất giữ những tâm tư của mình trong lòng, tự xấu hổ nhưng đôi lúc chỉ mong sao đối phương biết dù là một chút thôi. Dù sao em cũng là con gái. Dù sao em cũng có chuyện muốn nói...Nhưng anh cứ vậy thì em biết bắt đầu như thế nào đây?
Tình yêu tuổi học trò rồi lên tới đại học vẫn trong veo và mỏng manh như thế. Yêu thầm. Tựa hồ chỉ cần chạm vào là vỡ. Vậy mà bấy lâu nay đã bao lần anh lướt qua mà nó vẫn lặng câm như thế, để bao lần em nhói đau, bao lần muốn chạm vào để nó vỡ ra để có đau thì "đau một lần thôi".
Nhiều lúc em ước gì facebook cho biết ai vào wall của bạn nhiều nhất thì anh sẽ biết em quan tâm anh đến nhường nào.
Nhiều lúc ước gì mình ở gần nhau, có thể tình cờ một lúc nào đó anh sẽ biết hộp thư đến trong điện thoại của em chỉ có duy nhất một tên, từ đời nào đời nào đến giờ. Nhưng chúng ta cách xa nhau hàng ngàn cây số, và em chỉ có thể đọc đi đọc lại tin nhắn của anh hàng ngày
Nhiều lần em nhắn em nhớ anh, thì là thật đấy. Nếu em nói em gửi tin nhắn này cho mấy người nữa, là nói dối đấy. Là nhớ một người thôi, có gì đâu mà ngại, ấy vậy mà em cứ xốn xang, hồi hộp với suy nghĩ anh sẽ phản ứng như thế nào, có vui, có ngạc nhiên khi đọc tin nhắn ấy không rồi nín thở chờ tin nhắn hồi âm. Chỉ bởi vì mình em "yêu thầm".
Nếu em gọi điện cho anh và không nói gì hết thì anh đừng lo lắng hay sốt ruột, chỉ là em nhớ anh và muốn nói chuyện với anh thôi. Dù đôi khi mình chỉ nói chuyện không đâu, không đầu không cuối và chẳng vì mục đích gì nhưng chỉ cần người đó là anh...
Nếu em nói đang đi "hẹn hò". Thì là em nói dối đấy. Chỉ để hi vọng tìm trong giọng nói của anh một chút sự thất vọng, hay ghen tuông gì đó. Dù em tìm mãi vẫn chẳng thấy đâu, em tìm mãi vẫn chẳng thấy đâu dù em biết sẽ chẳng có đâu... Vì giờ đây, trái tim của anh đã dành cho người khác.
....................
Anh hẹn em lên yahoo rồi nói ra "sự thật" và gửi em hình chị ấy; em nhìn bức hình trên máy tính lặng yên hồi lâu mắt nhòa đi, từng con chữ thi nhau nhảy múa. Thì ra bấy lâu nay anh đã yêu một cô gái và bây giờ đã được cô ấy đồng ý, thì ra bấy lâu nay em vẫn là người chẳng biết gì. Cảm giác như mình bị bỏ rơi, bị phản bội... em tắt phụt máy tính trùm chăn khóc nức nở. Sài Gòn trời vẫn đang bước vào mùa mưa, cơn mưa bất chợt đến rồi đi để lại cảm giác lành lạnh. Bây giờ em đang rất lạnh, lạnh hơn lúc nào hết...
Người ta bảo khi thật lòng vô cùng thích một ai đó bạn cũng sẽ thật lòng chúc phúc cho người đó được vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng, em lại không làm được, em không muốn anh ở cạnh cười nói vui vẻ với chị ấy; không muốn anh quan tâm, lo lắng đến chị ấy không muốn anh vuốt tóc cô gái đó như đã từng với em. Em sợ em sợ sẽ mất anh, sợ anh sẽ không yêu thương em nữa, trái tim anh nhỏ bé sao có thể chia đều cho hai người con gái.
Suốt một thời gian dài em trốn chạy anh, xóa tên anh trong danh bạ, hủy kết bạn trên facebook ngừng vào yahoo. Em tập cho mình bận rộn - chạy theo những xô bồ trong cuộc sống. Người anh lớn nói em "sinh viên tức là không còn là học sinh nữa", thoát ra khỏi sự bao bọc của gia đình, phải học cách tự lập và trải nghiệm cuộc sống ngoài xã hội. Em đã sống quá lâu trong mớ hỗn độn không tên của mình. Em cũng học anh, đi nhiều, gặp gỡ nhiều.
Nhặt những vụn vỡ của kí ức, đâu đâu cũng là hình bóng anh. Lâu rồi, em không nói chuyện với anh, chắc anh đang tự trách mình lắm, em lại khiến niềm vui của anh bị khuyết đôi chút. Bấy lâu nay em vẫn nghĩ em đã lớn, nhưng giờ đứng trước gương em mới tự hỏi mình thật ra thì bao giờ em mới lớn.
Bấm số điện thoại mà em đã thuộc làu làu từ lâu, nín thở nghe lại thứ âm thanh quen thuộc. Anh vẫn sẽ yêu thương em như ngày nào thôi vì em là em gái của anh mà. Dù chị ấy cho ý nghĩa thế nào cũng chẳng thay thế được em phải không anh?
Vậy thì anh ơi những gì mà em không muốn đó anh hãy cố gắng làm thật tốt. Có như vậy, em mới thực sự quên được anh người em đã yêu thầm.
Theo Tiin.vn
4 'rào cản' khiến yêu mà không dám nói Với nhiều người, bày tỏ tình cảm là việc khó không tưởng bởi họ chưa có niềm tin vào bản thân. 1. Quá nhiều nỗi sợ Sợ bị từ chối, sợ làm tổn thương chính mình, sợ làm ảnh hưởng đến người khác... là những nguyên nhân khiến bạn luôn cố gắng kìm nén tình cảm. Khi tình cảm không được nói ra,...