Tình yêu của người mẹ kế
Mọi người đều bảo mẹ con chúng tôi tình sâu nghĩa nặng, nhưng tôi biết bà là mẹ kế của tôi và tôi cũng chưa quên những chuyện không hay trước đây giữa tôi và bà.
Năm tôi 10 tuổi, bà lén làm kẹo cho tôi ăn, nhiều hơn hẳn các con đẻ của bà. Năm tôi học cấp 2, bà thường đi bộ hơn chục cây số mang cơm cho tôi. Năm 16 tuổi khi tôi bắt đầu vào học cấp 3, hễ gặp ai là bà lại khoe tôi thông minh, học giỏi. Năm 22 tuổi, tôi lấy chồng. Bất chấp sự phản đối của các con bà, bà đã chuẩn bị của hồi môn cho tôi khá tươm tất. Năm 34 tuổi tôi bị chồng bỏ, bà cũng từng cầm dao liều mạng, nói lý với chồng tôi. Đến khi tôi ngoài 40 tuổi, bà dường như biến thành một đứa trẻ, lúc nào cũng quấn lấy tôi không muốn rời…
Mọi người đều bảo mẹ con chúng tôi tình sâu nghĩa nặng, nhưng tôi biết bà là mẹ kế của tôi và tôi cũng chưa quên những chuyện không hay trước đây giữa tôi và bà.
Ngày lấy bố tôi bà mang theo 4 đứa con. Các con bà cũng không hơn kém tuổi tôi là mấy. Bà gọi tôi là út ba. Tôi phải giặt quần áo, nấu cơm cho các anh các chị, chải đầu chải tóc cho các em trai, em gái, vậy mà bà vẫn chưa vừa ý, thường chống tay vào nạnh mắng chửi tôi rất lâu. Bà là người nóng nảy, hiếu thắng, cả đời không biết nói năng nhẹ nhàng cũng không chịu nhịn bất kỳ ai. Một người cứng rắn như vậy ấy thế mà năm ngoái vào lúc lâm bệnh nặng bà đã kéo tay tôi vào lòng, nước mắt lã chã nhắc lại chuyện quả trứng gà năm xưa. Bà tưởng tôi hồi đó còn nhỏ nên giờ không nhớ nữa. Hôm đó là lần đầu tiên bà gắp trứng cho tôi, lần đầu tiên bà ôm tôi vào lòng, là khởi đầu tình yêu của một người dành cho một người khác. Một chuyện quan trọng như vậy làm sao tôi quên được?
“Vì sao tình cảm giữa chúng tôi lại sâu đậm hơn cả quan hệ mẹ con ruột thịt?” – Ảnh minh họa
30 năm trước trứng gà vẫn còn hiếm lắm, vậy mà lần đó bố đã mang về một lúc 5 quả rất to. Trên bàn ăn, bà cẩn thận bóc từng tí vỏ một, bóc xong quả nào là bà lại đưa lên mũi hít thật sâu và nói: “Thơm quá!”, sau đó chia cho 4 đứa con của bà mỗi người một quả, vừa hạnh phúc nhìn chúng ăn ngấu ăn nghiến bà vừa mắng yêu: “Ăn từ từ thôi không lại chết nghẹn bây giờ”. Cuối cùng, bà quẳng nốt quả còn lại trước mặt tôi. Tôi cẩn thận bóc vỏ, đang định cho tuột vào mồm thì chợt nhớ đến người mẹ quá cố của tôi, rồi nghĩ đến ánh mắt đắm đuối, thèm thuồng khi ngửi quả trứng của bà, tôi nén nước bọt chia một nửa quả cho bà. Bà ngạc nhiên một lúc rồi lớn tiếng quát tôi là đã để rơi ít lòng đỏ xuống đất. Tôi sợ hãi vội vàng cúi xuống nhặt thì bị bà chặn lại lau nước mắt, nước mũi đang ướt nhèm khắp khuôn mặt tôi.
Kể từ đó về sau, ánh mắt bà nhìn tôi dịu dàng hơn nhiều, thậm chí bà còn hôn tôi ngay trước mặt các con bà và bảo tôi là đứa mà bà yêu thương nhất. Một thời gian dài, cả bố tôi và tôi đều không thể nào quen với sự thay đổi bất ngờ đó của bà. Ấy thế mà không biết từ khi nào tôi đã yêu quý bà đến vậy. Tôi thương bà, thường xuyên rửa chân, bóp lưng cho bà, vì bà tôi chăm chỉ học hành… Còn bà, dường như cũng đã tập trung tình yêu của cả 5 đứa con dồn hết lên một mình tôi. Mặc dù chúng tôi không chung huyết thống nhưng suốt 40 năm chung sống, chúng tôi đã hòa quện thành một. Cả 5 anh chị em tôi đều đã có công ăn việc làm. So với 4 người con của bà, tôi có phần kém hơn một chút. Thế nhưng bà vẫn nhất quyết ở cùng tôi trong căn nhà chưa đầy 30 mét vuông. Bà giúp tôi nuôi dạy con, lo toan việc nội trợ, thậm chí lấy tiền các con bà biếu hàng tháng để đóng tiền học phí cho cháu ngoại.
Sau khi bà mất, lúc nào tôi cũng nghĩ: “Vì sao tình cảm giữa chúng tôi lại sâu đậm hơn cả quan hệ mẹ con ruột thịt?”. Phải rất lâu sau đó tôi mới hiểu: Chúng ta luôn cho rằng tình yêu của mẹ là vô tư và yên tâm tận hưởng nó mà không hề nghĩ rằng tình yêu của mẹ cũng có nhiệt độ. Nếu bạn dùng trái tim lạnh lùng chạm vào nó thì nó sẽ lạnh và ngược lại. Tình cảm là sự sưởi ấm lẫn nhau của cả hai trái tim chứ không phải dùng một trái tim để sưởi ấm trái tim còn lại.
Video đang HOT
Theo GĐVN
Yêu chồng là một chuyện, yêu con chồng đâu phải chuyện đơn giản
Đơn giản vì trong lòng anh và chị Mai thì bà như mẹ đẻ của bọn anh nên mọi người biết hay không, bọn anh nghĩ không quan trọng
Ở một nhà nọ, sau khi người vợ yêu quý qua đời, ông bố lấy một vợ lẽ về chăm sóc hai đứa con, một trai, một gái. Đứa con trai vốn rất sợ lợn. Một hôm, nhân lúc chồng đi vắng, bà vợ lẽ liền bế cậu con trai cho đứng vào chuồng lợn. Em nghĩ thế nào về người mẹ kế này? - anh chồng nheo mắt hỏi tôi sau hôm cưới.
- Ôi, sao bà ta độc ác thế?
- Tại sao em lại nghĩ người mẹ kế độc ác hử?
- Thì bà ta biết đứa con chồng sợ lợn nên ghét nó thì mới cho vào chuồng lợn chứ.
Ảnh minh họa
Chồng tôi không nói gì mà chỉ cười ha hả. Một lúc sau, anh mới nói: "Đấy, trong đầu em chắc luôn có câu: "Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng" nên mới suy nghĩ thế. Nếu bà ấy làm điều đó với dụng ý tốt thì sao?".
- Em chả thấy dụng ý tốt gì ở đây cả. - tôi thẳng thừng tuyên bố.
- Em ngốc quá. Nếu người mẹ kế này chỉ muốn lấy độc trị độc, cho đứa bé này vào chuồng lợn để nó thấy rằng, con lợn không hề đáng sợ đến như vậy thì thế nào?
Trong khi tôi ngẩn ra suy nghĩ, anh nói tiếp:
- Điều này đã được kiểm chứng vì câu chuyện này hoàn toàn có thật em ạ. Anh chính là thằng bé đó đấy. Sau khi vào chuồng lợn, ban đầu anh rất sợ, nhưng mẹ đã ở bên dỗ dành và cho anh thử sờ vào con lợn. Vậy là anh dần quen và hết sợ. Có một điều mà anh không nói với em từ trước là mẹ chồng em bây giờ chỉ là mẹ kế của anh thôi.
- Thật ư? Tại sao đến giờ anh mới nói cho em biết - tôi tỏ vẻ tức tối.
- Đơn giản vì trong lòng anh và chị Mai thì bà như mẹ đẻ của bọn anh nên mọi người biết hay không, bọn anh nghĩ không quan trọng. Càng để ít người biết, thì họ càng đỡ đàm tiếu bôi xấu, làm mẹ tổn thương em ạ. Vì giờ em đã là vợ anh nên anh mới nói cho biết vậy thôi.
Qua lời kể của chồng, trước mắt tôi dần hiện lên hình ảnh một bà mẹ kế có cách đối xử và giáo dục các con chồng rất đặc biệt. "Hồi nhỏ, anh rất dốt môn Toán. Mỗi lần bị điểm kém, anh lại giấu bài kiểm tra vào gầm tủ. Bố mẹ bận đi làm nên không ai biết.
Cho đến một hôm dọn nhà phát hiện ra, bố anh nổi trận lôi đình nhưng mẹ ngăn không cho bố đánh anh. Bố anh tức quá bực lây sang mẹ, nói: "Không phải con em nên dù nó sai, em vẫn mặc kệ nó chứ gì". Mẹ sững người trước lời nói của bố rồi bỏ vào phòng.
Thế là bố mẹ anh giận nhau. Nhưng từ hôm đó, cứ đến tối, mẹ lại cố làm cho xong việc nhà rồi ngồi vào bàn dạy anh học Toán, giảng kỹ cho anh những bài khó. Dần dần, môn Toán của anh khá hẳn lên. Lúc đó, bố anh mới nhận ra đã nghĩ sai cho vợ nên đã xin lỗi mẹ, nhà mới hết chiến tranh lạnh. Đấy, em xem, bố anh cũng vì thương các con, sợ bọn anh phải chịu cảnh mẹ ghẻ con chồng nên mẹ cứ phải chịu thiệt".
Chồng tôi trở mình kể tiếp: "Một ví dụ nữa nhé, suốt một tuần bố đi công tác vắng, mẹ bắt chị Mai phải đi múc nước giếng bên khu trong. Hàng xóm ai cũng thương chị phải gồng mình múc nước dưới giếng lên rồi gánh về nhà. Nhiều người tỏ ra bất mãn thay cho chị Mai. Người ta xì xầm bảo nhau: "Hành hạ con chồng thì mới thế.
Ai đời có máy nước công cộng gần nhà mà lại bắt nó vào tận trong kia múc nước giếng". Khi biết bố đi công tác, họ quyết chờ bố về để mách. Nghe hàng xóm kể lại nhưng bố không nói gì, vì bố đã tin và biết chắc mẹ làm thế là có lý do. Hàng xóm lại được dịp nói bố: "Chắc ông chồng bị con yêu tinh nó bắt vía rồi mới để hai đứa con phải khổ thế".
Bố cũng không về tra hỏi mẹ mà chờ đến ngày chị Mai kết thúc đợt tình nguyện ở nông thôn lên. Chị hào hứng kể: "Lúc mới xuống Nam Định, bọn con gái ở đó coi thường bọn con ra mặt. Bọn nó nghĩ rằng con gái Hà Nội chỉ biết ăn học, chân yếu tay mềm làm nên trò trống gì mà về quê giúp đỡ. Nhưng khi trông thấy con múc nước giếng, quay dây thật dẻo, gầu nào đầy gầu ấy rồi gánh thoăn thoắt về nhà dân, bọn nó nể hẳn". Không chỉ có cách dạy con đặc biệt, mẹ cũng luôn âm thầm hy sinh cho bọn anh.
Để anh có tiền vào đại học, mẹ đã phải đi cầm hai cái nhẫn cưới, rồi trốn bố bán máu đợt chị Mai bị lao để có tiền cho chị vào viện. Hai chị em anh dù là những người không biết nghĩ đến đâu thì cũng không thể phủ nhận được những gì mẹ đã làm cho bọn anh. Mẹ đã khiến anh và chị Mai chẳng thể phân biệt mẹ ghẻ con chồng nữa".
Hôm sau, ngồi nhặt rau với mẹ chồng, tôi dè dặt khơi lại chuyện cũ, bà cười nói: "Hồi đó biết mẹ yêu người từng có vợ, lại có hai con riêng, ông bà ngoại phản đối kịch liệt. Họ lo mẹ sẽ phải vất vả và chịu thiệt thòi vì điều tiếng thế gian. Nhưng mẹ quyết tâm nên ông bà đành chịu. Trước ngày cưới, bà ngoại gọi mẹ vào phòng dặn: "Con hãy coi con chồng như con mình thì mới thấy hạnh phúc. Nếu không, cuộc sống của con sẽ khổ lắm đấy".
Mẹ cũng sợ lắm chứ. Yêu chồng là một chuyện, yêu con chồng đâu phải chuyện đơn giản. Khác máu tanh lòng mà con. Nhưng mẹ tự hứa với mình sẽ cố gắng, sẽ luôn tâm niệm trong đầu luôn coi hai đứa như con mình để xử lý các tình huống. Nhiều lúc, hàng xóm người ta nghĩ sai về mình đã buồn, ngay chính chồng cũng nghĩ sai về mình còn tủi thân hơn. Nhưng mẹ nghĩ rằng cứ sống đúng với mình thì thôi.
Ngày từng ngày, bao khó khăn đã vượt qua. Giờ con Mai với thằng Minh tuy không nói ra, đều coi mẹ như mẹ đẻ, đó niềm hạnh phúc lớn lao nhất của mẹ rồi".
Theo GĐVN
Mẹ kế gục mặt bên nấm mồ con riêng của chồng khóc nức nở: 'Về nhà với mẹ đi các con' Thực tâm Vui không có ý phân biệt con mình với con chồng, chỉ là công việc ngồn ngộn, lại áp lực trong khi có 1 thân 1 mình lo toan, cô cảm thấy khó chịu nên mới dễ sinh bực dọc. - Có ăn không thì bảo? Không thì nhịn đói nhé! Vui vừa thở dài vừa quát rồi bưng tô cháo...