Tình yêu của mẹ gửi gắm cho cậu con trai qua những hạt gạo xấu xí
Thì ra trong bao tải gạo xấu xí đó là tình yêu bao la của người mẹ gửi gắm cho cậu con trai
Dù có phải đi ăn xin cũng muốn cho con tôi được ăn học đầy đủ
Ngày cậu con trai cắp sách tới trường cũng là lúc bao nhiêu tai họa đều ập xuống gia đình cậu. Bố cậu qua đời vì bệnh nặng. Hai mẹ con cậu phải dựa vào nhau mà sống. Không lâu sau mẹ cậu cũng bị tai nạn, bị thương nặng, bà không thể đi lại dễ dàng như trước nữa.
Đó là năm cậu vào học tiểu học, ngôi trường mà cậu bé theo học là ngôi trường bán trú, vì thế buổi trưa tất cả học sinh đều ở lại ăn trường ăn trưa. Nhưng mỗi tháng gia đình học sinh phải nộp cho nhà trường 10 cân gạo.
Như mọi lần cứ vào đầu tháng là người mẹ lại chân thấp chân cao, lê từng bước vào phòng giáo vụ để nộp gạo cho nhà trường để cho con đi học. Nhưng lần nào cũng vậy, bà chỉ toàn nộp những hạt gạo xấu xí, đen ngòm. Sau vài lần thầy nhắc nhở nhưng bà vẫn vậy, vẫn mang đến bao tải có cả hàng trăm loại gạo xen lẫn lộn.
Bữa đó thầy giáo vụ bực tức quát lớn:
“Bà làm mẹ kiểu gì vậy, có biết thương con không mà mang những hạt gạo xấu xí đó đến đây? tiết kiệm thì cũng vừa phải thôi, thứ gạo này người lớn còn khó ăn chứ đừng nói là trẻ nhỏ”.
Người mẹ ngượng ngùng cố nói: ” Mong thầy nhận cho lần này, thầy giúp nhà tôi với”.
“Mấy lần trước tôi đã nhận cho rồi. Lần này tôi kiên quyết không nhận đâu. Hôm sau chị không đến nộp lại thì con chị sẽ phải buộc thôi học”, thầy giáo mặt lạnh không thèm ngẩng đầu lên nhìn bà nói lớn.
Nghe đến hai từ “thôi học” người mẹ hoảng sợ cứ thế hai hàng nước mắt rơi lã chã. Tiếng khóc ngày một to hơn khiến thầy giáo phải nhìn lên và hỏi:
Video đang HOT
“Chị có sao không vậy? Hôm sau mang gạo đến nộp bù là được rồi, sao còn đứng đó khóc lóc?”
Lúc này bà kéo ống quần lên để lộ đôi chân dị dạng của mình, một bên chân đã teo lại bà nói:
“Vì đôi chân này mà tôi chẳng thể làm gì, bao gạo với đủ các loại hạt gạo xấu xí đó là tôi đi xin ăn cả tháng mới có”.
Thì ra sau vụ tai nạn lần đó, đôi chân của bà không thể đi lại dễ dàng như trước nữa, vì thế bà đi đến đâu xin việc nhưng cũng bị người ta từ chối. Bất lực bà đành đi xin ăn để nuôi cậu con trai ăn học. Từ sáng sớm bà đã xách bị đi xin cho đến khi tối mịt mới trở về. vì bà không muốn hàng xóm biết được sẽ khiến con trai bà xấu hổ vì bà.
Nhiều lần thấy mẹ ra khỏi nhà từ sáng sớm đến tối mịt mới trở về, cậu con trai đã muốn xin mẹ cho nghỉ học vì không muốn mẹ phải khổ. Nhưng khi đó bà lại an ủi động viên cậu bé:
“Chỉ cần con học hành chăm chỉ thì những vất vả bấy nhiêu của mẹ cũng không là gì con trai ạ”. Với cậu mẹ luôn là chỗ dựa tinh thần để cậu cố gắng học tập chăm chỉ, để đạt được thành tích học tập cao nhất.
“Nếu thầy không nhận thì con trai tôi sẽ thất học mất. Tôi dù có phải đi ăn xin cũng muốn cho con tôi được ăn học đầy đủ, xin thầy giúp cho. Xin thầy đừng nói chuyện này cho con trai tôi biết. Tôi không muốn thằng bé phải suy nghĩ về mẹ nó.”, người mẹ bình tĩnh nói tiếp.
Từng lời nói của bà khiến người thầy giáo nghẹn ngào không sao tả xiết, trên đường đi làm về hôm đó ông cứ suy nghĩ mãi:
“Thì ra trong bao tải đó không phải là những hạt gạo xấu xí của một bà mẹ đi xin ăn mà chất chứa trong đó là tình yêu bao la của người mẹ gửi gắm qua những hạt gạo đó”.
Theo blogtamsu
Này, tôi có thể quên anh không?
Đột nhiên tôi nhận ra trong những yêu thương vô hình mà tôi gửi gắm cho anh, có rất nhiều khoảng lặng trong hồn tôi, nơi mà ngay cả anh cũng không thể chạm đến.
Tôi từng mong có thể ở cạnh để đưa ra lời khuyên cho anh rằng nên làm thế này, hay không nên thế kia.
Từng mong được ở bên mỗi khi anh cô đơn và cần ai đó để dựa vào.
Từng mong thì thầm bên tai những lời anh muốn nghe.
Từng mong tán gẫu với anh cả buổi rồi miễn cưỡng mỗi khi đến lúc ra về.
Từng mong được nghe những lời thật lòng của anh, chứ không phải những câu dối trá anh nói với kẻ khác. Tôi không muốn là "kẻ khác" trong đời anh.
Và từng mong được ngắm nhìn bầu trời cùng anh.
Nhưng sự thực là, tôi...
Chẳng thể làm được bất kỳ điều gì.
Vì thế trong 1 khoảnh khắc tôi đã mong có cô gái nào đó đến bên cạnh anh để làm tất cả những điều đó cho anh. Anh đã tìm được cô ấy chưa?
Còn tôi nên quên anh đi phải không?
Tôi không còn mong mình có thể chiếm hữu anh kể cả trong tâm tưởng, những thứ tôi viết cho anh, tôi sẽ xếp chúng lại.
Tôi mong anh có thể tìm được hạnh phúc bên một người con gái nào đó, người có thể khiến anh nhìn lại bản thân mình, chăm sóc cho mình tốt hơn để rồi chăm sóc cho người khác nữa.
Tôi mong anh có thể tin tưởng cô ấy, dựa vào cô ấy mỗi khi cô đơn, nói cho cô ấy biết tâm hồn anh đã từng trống rỗng như thế nào, và rồi anh sẽ luôn luôn mỉm cười khi ở cạnh cô ấy.
Dù phần nào đó trong tôi ích kỷ bảo rằng "Mày có muốn vậy đâu."
Dù điều đó có thể khiến tâm trạng tôi lại trở nên thất thường.
Dù thật tâm tôi sẽ thấy đau đớn.
Đột nhiên tôi nhận ra trong những yêu thương vô hình mà tôi gửi gắm cho anh, có rất nhiều khoảng lặng trong hồn tôi, nơi mà ngay cả anh cũng không thể chạm đến.
Đột nhiên tôi cảm thấy một chút nhẹ nhàng khi cho rằng mình có thể quên được anh.
Này, tôi có thể quên anh không?
Theo Guu
Để mẹ dạy con cách yêu một người con gái Mẹ không thể ép buộc con phải gặp người này, yêu người kia, càng không thể thay con quyết định hạnh phúc tương lai của chính mình. Mẹ chỉ có thể nhắc cho con một vài điều nhỏ nhặt, để mai này con có thể trao trọn vẹn một tình yêu hoàn hảo nhất đến cô gái hoàn hảo nhất, của con. Yêu...