Tình yêu của chồng với tôi chỉ tăng dần chứ không hề giảm
Tôi là tác giả bài: “Biết tôi khó có con, anh vẫn quyết cưới”. Yêu và sống bên người đàn ông của mình hơn 8 năm nên có thể nói chúng tôi coi nhau như một.
ảnh minh họa
Tôi là chủ nhân của bài viết “Biết tôi khó có con, anh vẫn quyết cưới”. Xin cảm ơn báo đã đăng bài viết ấy và cảm ơn mọi người đã quan tâm, dành những lời chúc tốt đẹp cho vợ chồng tôi. Đến bây giờ tôi mang thai được 3 tháng rưỡi, và từng ngày cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được làm vợ làm mẹ. Tôi nhớ có người đã nói rằng đừng vội thỏa mãn với những gì mình đang có vì tôi và chồng mới chỉ cưới được một năm. Đúng là thế, nhưng tình yêu của chúng tôi đã trải qua hơn 7 năm dài đằng đẵng, vượt qua bao khó khăn và trở ngại. Yêu và sống bên người đàn ông của mình hơn 8 năm nên có thể nói chúng tôi coi nhau như một. Tình yêu, sự chân thành của anh chỉ có ngày một tăng chứ không hề giảm.
Một số bạn nữ thường tâm sự với tôi rằng khi yêu và cưới chồng thay đổi rất nhiều, tôi cũng như vậy, chồng tôi cũng thế, cũng là sự thay đổi nhưng bằng hành động. Anh có thời gian bên tôi nhiều hơn nên ân cần, chăm sóc, yêu thương vợ hơn từng ngày. 8 năm qua, những ngày xa nhau anh vẫn đều đặn như chuông báo thức ngày nào cũng nhắn tin chúc tôi an lành, bữa ăn ngon miệng, một giấc ngủ ngon. Thế rồi những ngày gần nhau mỗi sáng anh đều không quên đặt một nụ hôn lên môi tôi mỗi khi thức dậy. Đối với tôi anh giống như “soái ca” thực thụ chứ không cần bước ra từ cuốn tiểu thuyết nào.
Tôi không giống suy nghĩ của nhiều người khác, với tôi chỉ cần hiện tại người đàn ông bên mình tốt, yêu mình là đủ, không thần tượng cũng chẳng mê mệt anh chàng nào trên phim ảnh được xây dựng lên. Tôi đã đọc comment của các anh chị, cảm ơn mọi người nhiều lắm. Ai cũng đều chúc phúc và vui cùng tôi. Càng đọc tôi càng thấy mình may mắn, vì vậy tôi sẽ phải cố gắng rất nhiều để xứng với anh và tình cảm anh dành cho tôi. Còn về chuyện bệnh tật và con cái thì trong bài viết trước tôi chia sẻ còn thiếu một số chi tiết. Bệnh của tôi không phải không thể có con nhưng số người phụ nữ may mắn có thai tự nhiên khi mắc bệnh này không nhiều, phần còn lại đa số phải can thiệp bằng phương pháp nhân tạo.
Tôi cũng vậy, sau thời gian dài nghỉ ngơi không uống thuố.c, tôi đã quyết định tiến tới phương pháp IUI. Tuy nhiên tôi cũng không dám hy vọng quá nhiều bởi ngày 16 sau IUI tôi thử que vẫn một vạch, vợ chồng xác định là lần sau thử lại. Chồng động viên tôi vui vẻ lên và quên chuyện đó đi, cứ như vậy tôi cũng không buồn nhiều nữa và xác định sẽ làm lại. 10 ngày sau trong một buổi sáng đẹp trời như tôi đã kể ở bài viết trước, tôi được cầm que 2 vạch trên tay, giờ tôi đang chờ đợi từng ngày để sau 9 tháng 10 ngày có thể đón con trai ra đời (vợ chồng tôi đã biết là cháu trai), hạnh phúc lại càng thêm hạnh phúc. Tôi mong rằng hạnh phúc của tôi có thể lan tỏa tới mọi người, để những ai bị như tôi có thể cảm nhận được niềm vui của người vợ và sự thiêng liêng cùa tình mẫu tử. Xin cảm ơn.
Theo VNE
Video đang HOT
Dù không đến được với nhau, em vẫn mong anh hạnh phúc
Tôi biết, rồi chuyện cũng đến hồi kết, bạn trai nói chia tay, tôi không một lời trách cứ. Tôi chỉ bảo với anh rằng: "Anh không có lỗi, chỉ là tình thần tình yêu đã rời bỏ chúng ta mà thôi".
Anh cũng bảo: "Con gái không nên tỏ tình trước mà phải để con trai" làm tôi xấu hổ không biết lấy gì để che mặt. (Ảnh minh họa)
Tôi quen anh từ khi còn học ở trường dự bị đại học, trong một lần lấy số điện thoại để nháy máy trêu nhau.
Hôm đó là vào ngày chủ nhật, khi cô bạn cùng phòng bị một số điện thoại lạ nháy máy liên hồi, ức quá cô ấy nhờ sự trợ giúp của các bạn cùng phòng. Đợi đến 1 giờ sáng thì bắt đầu nháy máy, có lẽ tôi là người nhiệt tình nhất thì phải, ngày nào cũng nháy máy, bất kể giờ giấc cho đến khi điện thoại bên kia sập nguồn mới thôi.
Có lẽ vì thế mà chủ đầu thuê bào đầu bên kia đã nhắn tin cho tôi với nội dung " Fan cuồng ở đâu đấy?". Tôi không trả lời lại mà vẫn tiếp tục cái trò chơi đấy cho đến khi chủ thuê bao xin thua.
Sau này bận ôn thi chúng tôi không còn nháy máy nhau nữa, số điện thoại lạ kia vẫn liên lạc, thay vào đó là sự quan tâm, hỏi han, lâu dần trở thành bạn từ khi nào không hay. Quen nhau qua mạng một thời gian mới biết bạn kia là người cùng quê, nhưng người đầu huyện, người cuối huyện. Đến khi về nghỉ Tết anh xuống nhà tôi đi chơi. Cũng từ khi gặp mặt hai người trở nên cảm mến và tâm sự với nhau nhiều hơn.
Anh là một người từng thi trượt tốt nghiệp phổ thông. Luôn mất niềm tin vào bản thân cuộc sống. Thế nhưng từ khi quen nhau tôi thấy anh có sự thay đổi rõ rệt. Tôi vào đại học tuy có liên lạc nhưng không thường xuyên bởi anh luôn mặc cảm với bản thân của mình.
Nhưng rồi anh âm thầm quyết tâm thi lại đại học. Anh giam mình, tự ôn 3 tháng trời. Đến ngày chuẩn bị thi anh mới gọi điện cho tôi thông báo tình hình. Lúc đó dù bất ngờ nhưng tôi vẫn nói với anh rằng tôi tin anh sẽ đỗ. Và quả thật anh đỗ đại học.
Sau đó anh đã bỏ trường đại học đang theo đuổi để thi vào Học viện An ninh với số điểm rất cao. Thế là chúng tôi được thường xuyên gặp nhau. Anh cũng kể về chuyện của anh nhiều hơn. Tôi cũng không hề biết rằng mình yêu anh từ khi nào, chỉ biết mỗi lần anh nói chuyện với cô nào, đi với ai là tôi lại thấy buồn.
Nhận ra mình đã có tình cảm nên tôi luôn trốn tránh không dám gặp mặt. Nhưng mỗi lần anh nhắn tin tôi lại không kiềm được lòng.
Rồi một ngày tôi buột miệng nói thích anh, nói xong vừa xấu hổ vừa ngại nên quyết định không liên lạc nữa. 1 tuần trôi qua anh tìm đến nơi và nhất quyết đòi chở tôi đi chơi đi một vòng xong 2 đứa ngồi uống nước thì anh nói anh yêu tôi, thức sự không thể tin vào tai mình nữa. Anh cũng bảo: "Con gái không nên tỏ tình trước mà phải để con trai" làm tôi xấu hổ không biết lấy gì để che mặt.
Thời gian yêu nhau có lẽ là quãng thời gian khổ cực, bạn trai bắt đầu thay đổi, nhậu nhẹt nhiều hơn. Cuối tuần đi với bạn lại say, mỗi lần như thế tôi đều phải đến đón anh về, nếu không thì bạn anh chắc khổ sở cả đêm vì anh quấy phá...
Ngày tôi yêu anh, có lẽ là những tháng ngày tôi thay đổi. Từ một đứa thờ ơ với mọi thứ, tôi biết quan tâm, lo lắng, chia sẻ và hòa đồng với mọi người hơn. Mỗi lần anh ốm tôi mua thuố.c đến thăm, kể cả bạn anh vào viện tôi cũng đến thăm cùng anh.
Có lẽ yêu thời sinh viên với tôi chẳng bao giờ bền chặt, vì thế chỉ cần sống hạnh vui vẻ những ngày hiện tại là đủ. Tôi sắp ra trường, cũng là lúc nhận ra rằng anh có sự thay đổi. Anh không chủ động nhắn tin hay gọi điện cho tôi, số lần liên lạc mỗi ngày một thưa dần. Mỗi lần tôi xuống thăm anh đều tránh mặt...
Tôi biết, rồi chuyện cũng đến hồi kết, bạn trai nói chia tay, tôi không một lời trách cứ. Tôi chỉ bảo với anh rằng: "Anh không có lỗi, chỉ là tình thần tình yêu đã rời bỏ chúng ta mà thôi". Tôi không giống những người khác, quá nhiệt tình khi anh gọi tôi đều có mặt, kể cả sau này. Tôi cũng thay đổi, ít cười, ít nói chuyện với mọi người hơn.
Có lẽ với tôi, tình yêu, niềm hạnh phúc chính là được nhìn thấy anh hạnh phúc. (Ảnh minh họa)
Thi thoảng anh vẫn nhắn tin hỏi thăm tôi thế nào? Lúc đấy tôi cũng chỉ trả lời cho có lệ. Dù không yêu, tôi vẫn luôn xem anh như một người tri kỉ, bởi cả hai hiểu được suy nghĩ người kia muốn gì? Tôi cũng không đủ can đảm để quên anh, chỉ biết rằng đối tốt với anh sẽ làm tôi vui lên.
6 năm không phải thời gian quá ngắn, những đủ để cả hai hiểu về nhau. Anh vẫn liên lạc, vẫn quan tâm tôi như một người bạn. Còn tôi vẫn ngây ngô, ngốc nghếch hy vọng vào một điều gì đó, giữa tôi và anh.
Và bây giờ có lẽ chỉ mình tôi nhớ, những lần anh say rượu tôi phải đến tận nơi đón anh về trong trời mưa hai đứa đều ướt nhẹm. Những lần đón xe bus bị người ta trêu ghẹo anh đều bảo vợ em đấy bác ạ, rồi mặt tỉnh bơ. Lần anh ốm, tôi mang thuố.c đứng chờ dưới mưa ướt đẫm, và khi anh quen cô gái anh muốn cưới cô ấy nhưng bị gia đình phản đối anh cũng nói cho tôi nghe...
Không giống như những người yêu xong rồi chia tay sẽ thành người xa lạ, tôi và anh cũng thân thiết hơn. Có lẽ với tôi, tình yêu, niềm hạnh phúc chính là được nhìn thấy anh hạnh phúc.
Mới đây anh quyết định cưới một cô gái kém anh 2 tuổ.i, xinh xắn hơn tôi, năng động hơn tôi rất nhiều, nhưng điều đó với tôi không quan trọng. Tôi yêu anh là điều hiển nhiên, với tôi, anh lấy ai không quan trọng, bởi đó chính là sự lựa chọn của anh. Miễn sao anh hạnh phúc, tươi cười, có lẽ đó cũng chính là niềm hạnh phúc của tôi.
Theo Afamily
Vừa mở nắp bồn cầu lên tôi đã rụng rời tay chân khi nhìn thấy thứ mà chồng quên giật nước. Cọ rửa mọi thứ xong xuôi, tôi bắt đầu lấy chổi để cọ bồn cầu. Vừa mở nắp bồn cầu lên, tôi đã rụng rời tay chân khi thấy... ảnh minh họa Nghe xong điện thoại của mẹ chồng, tôi ngồi thở dài thườn thượt. Mẹ chồng tôi lại hỏi chuyện con cái mà tôi thì không biết phải trả lời như thế...