Tình yêu của chàng gay
Anh đã hôn tôi. Buổi sáng hôm đó là buổi sáng tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. Hà Nội lạnh, những cơn rét cuối mùa đang tràn về ồ ạt. Quả thật cái rét làm người ta chùn bước, làm mọi việc như chững lại. Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi không muốn thoát khỏi chiếc chăn ấm áp để bắt đầu ngày mới mà chỉ muốn ở lỳ trong đó để hưởng một sự ấm áp trọn vẹn. Nhưng nếu như không có mùa đông, không có những cơn rét như vậy có lẽ ta sẽ không được đón nhận một mùa xuân ấm áp – mùa của muôn vật sinh sôi, mùa của hanh phúc. Nói vậy, đông lạnh là thế nhưng mùa đông là mùa để ta nhớ những khoảng khắc một năm qua ta làm được gì. Riêng với tôi mùa đông là mùa của ký ức tình yêu.
“Tôi còn nhớ hay anh đã quên rồi?”- lời một bài hát mà tôi thích đã làm tôi replay hàng trăm lần trong những ngày đông rét. Tại sao ư? Tại vì tôi nhớ anh, tôi yêu anh và tôi muốn bên anh trọn đời. Ai cũng bảo tình yêu bọn tôi sẽ chóng vánh, sẽ qua nhanh và đúng thật tôi cũng cảm nhận được điều đó. Nhưng tôi vẫn cứ yêu, vẫn cứ lao đầu như con thiêu thân để được bên anh! Tôi cứ nghĩ anh là điểm tựa để tôi đi, để tôi có được sự ấm áp trong những ngày lạnh giá. Nhưng tôi đã mù quáng vì anh đâu có yêu tôi?
Tôi gặp anh qua một người bạn. Và rồi tôi như bị thiêu đốt khi nhìn thấy anh. Với dáng vẻ bụi bặm của người đã từng trải, dáng người cao, một cơ thể hút hồn, rất nam tính. Nhưng đặc biệt hơn cả đó là đôi mắt. Đôi mắt đã chinh phục tôi cả phần hồn và phần xác. Một chút gì đó đượm buồn da diết nhưng lại mang một ngọn lửa mãnh liệt! Không những thế tôi còn yêu anh bởi tính cách của anh, đó là những cử chỉ rất ân cần. Lần đầu tiên gặp mặt, tôi như bị sét đánh bởi anh, “chết” ngay bởi cái nhìn đầu tiên. Tôi chỉ muốn được ngã xuống để được anh ôm lấy mình…
Tôi không quên lấy số anh nhưng tôi không dồn dập như với những người khác. Đối với anh, tôi xử sự khác hẳn.Tôi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tới gần bên anh để hiểu anh hơn, để anh cảm thấy thích tôi hơn. Những tin nhắn đầu tiên tôi cũng chỉ làm quen nhẹ nhàng như: “hello! Anh đẹp trai… cho em làm quen với được không? Anh trông rất chuẩn! Nice too meet you” hay “Em khỏe! Còn anh thế nào? Lạnh vậy anh mặc phong phanh thế không sợ ốm à?:)”.
Dần dần tôi chiếm được cảm tình của anh. Ngày nào chúng tôi cũng nhắn tin với nhau. Sáng sớm dậy, tôi đã được nhận một lời chúc ngọt ngào từ anh “N gủ dậy chưa em của anh! Dậy đi để đón ngày mới cùng anh nữa”. Và khi kết thúc một ngày mệt mỏi anh cũng ngọt ngào như vậy: “Thôi! Em đi ngủ đi nhé! Chúc em ngủ ngon và mơ giấc mơ đẹp.Mơ thấy gì mai nhớ kể cho anh nghe với đấy =))”. Hạnh phúc đến nghẹn ngào khi tôi được anh quan tâm như vậy. Tôi cũng dần nhận thấy anh đã thích tôi, đã dành cho tôi một tình cảm đặc biệt…
Anh đã mang đến cho tôi những điều đẹp đẽ nhất trong cuộc sống!
Bỗng một ngày sáng sớm, tôi thức dậy thì không nhận được tin nhắn của anh gửi đến nữa. Tôi lo cho anh, không biết anh có làm sao không? Tôi vội vàng cầm điện thoại để gọi cho anh nhưng đầu dây bên kia không nhấc máy. Lẽ nào anh làm sao? Tôi đã khóc vì hoảng loạn, vì sợ sẽ mất anh… nhưng dường như thần tình yêu đã cảm thông cho tôi.
Tiếng chuông nhà vang lên.Tôi không buồn lao xuống xem ai như mọi hôm nữa. Vì tâm trang tôi lúc đó chẳng vui vẻ gì để gặp người khác.Tôi ngó qua cửa sổ để nhìn xem đấy là ai. Nếu như không phải người quen thì coi như kệ, coi như tôi không nghe thấy gì. Nhưng đó là anh…. Tôi vỡ òa hạnh phúc, lau vội dòng nước mắt, tôi lại tưng tửng lao xuống gặp anh.
Mặc dù đợi lâu nhưng khi gặp tôi, vẻ mặt anh vẫn vậy, chẳng có gì là giận dữ là không hài lòng cả. Tôi thấy hôm nay anh ấp úng hơn mọi hôm bởi mỗi lần gặp tôi, anh nói rất nhiều… nhiều lắm nhưng hôm nay anh lặng thinh, không nói gì cả. Sự vui mừng khi gặp anh đã đánh tan sự ngờ vực trong tôi.
- Anh vào nhà đi! Đứng ngoài đó lạnh lắm đấy! - Tôi vừa nói vừa nháy mắt với anh.
- Ừ…cứ kệ anh! – anh ấp úng trả lời.
- Anh vào đây! Hôm nay anh làm sao ý nhỉ? - Tôi kéo anh vào nhà ngồi.
Hôm đó trời lạnh lắm! Thời tiết lúc đó xuống khoảng -7 độ, anh đứng ngoài chắc sẽ chết cóng mất. Sau khi kéo anh vào nhà, tôi lấy nước cho anh uống và hỏi:
- Hôm nay anh làm gì mà không nhắn tin cho em vậy? Quên em rồi à? – Tôi nũng nịu.
- Hôm nay anh có tí việc hơi quan trọng mà! Xin lỗi em nhé! – Anh gãi đầu ngượng ngùng nói.
- Em thấy anh hôm nay rất khác so với mọi khi nhé! Có chuyện gì kể cho em nghe xem nào? Nhỡ đâu em làm được gì cho anh.
Lúc này vẻ mặt anh vui hẳn lên như những đứa trẻ nhận được quà. Anh nắm lấy tay tôi.
- Em chắc là làm được cho anh chứ? Em hứa chứ?
Video đang HOT
- Anh đã nói gì đâu mà bắt em hứa? Nói em nghe đi xem nào?
- Em phải hứa trước với anh thì anh mới nói! Việc này liên quan đến hạnh phúc của anh!
- Ừ…ừ..! Thôi được rồi, anh nói em nghe xem nào! - Tôi cứ hứa cho qua chuyện nhỡ đâu không làm được, tôi còn có thể trốn tránh.
- Từ khi quen em, anh cảm thấy em rất gần anh, quan tâm đến anh! Lúc đầu anh nghĩ anh với em chỉ là tình cảm anh em, bạn bè bình thường thôi nhưng đến bây giờ anh mới thấy… thấy…
- Anh thấy gì! Anh nói đi! – Tôi hồi hộp vì tôi biết anh muốn nhắc đến tình cảm dành cho tôi.
- Thấy… thấy anh yêu em-! – Mặt anh đỏ phừng phừng, tay anh run run khi nắm lấy tay tôi.
Lúc đó tôi sung sướng muốn phát điên, phát rồ. Tôi không ngờ anh lại yêu tôi. Tôi cứ nghĩ điều đó là không thể hay không là không bao giờ xảy ra…. Vì anh là một người đàn ông đẹp, quyến rũ, dễ thương, còn tôi thì thua kém anh về mọi mặt. Lúc đó, tôi chỉ muốn được hôn anh, muốn mãi là của anh…
- Anh nói thật chứ? Đừng đùa em, em giết chết anh đấy!- Tôi hỏi anh mà tim tôi như ngừng đập.
- Anh nói thật đấy! Anh thề…
- Anh đừng thề! Em không muốn nghe! - Tôi lấy tay che miệng anh lại như trong những bộ phim tôi từng xem.
- Anh… yêu em thật mà! Anh không dám nói điêu em nửa lời! Em đồng ý nhé?
- Em… em đồng ý! - Tôi nín thở khi nói ra câu nói thật lòng ấy.
Anh đã hôn tôi! Buổi sáng đó là buổi sáng đáng nhớ nhất cuộc đời tôi khi người tôi yêu cũng yêu tôi. Có lẽ đó là niềm hạnh phúc mà tôi chưa từng mơ, chưa từng nghĩ là sự thật… kể từ lúc tôi theo đuổi anh đến giờ.
“Tình yêu của chúng tôi đẹp” - Tôi nghĩ là vậy! Anh dành cho tôi tất cả những điều đẹp nhất từng có. Tôi yêu anh không phải vì gia đình anh có tiền mà vì tôi cảm thấy tôi được hạnh phúc và ấm áp bên anh… chỉ đơn giản như vậy thôi.
Hằng ngày anh qua đón tôi đi ăn sáng, đi học rồi anh đi làm. Anh bảo rồi một ngày nào đó, anh kiếm thật nhiều tiền thì sẽ lấy tôi về làm vợ. Anh hứa và chắc chắn với tôi điều đó.
Bây giờ tôi vẫn còn tin lời anh nói khi xưa là sự thật: “ Anh sẽ cưới em H. ạ! Em tin không? Anh sẽ làm cho em hanh phúc. Đất nước này đã chấp nhận những cuộc hôn nhân như chúng ta rồi! Em đừng lo gì nhé vì đã có anh, chồng của em luôn bên em rồi”. Tôi như say trong cơn mơ, như hạnh phúc trong sự ấm áp của anh. Anh là người đàn ông tuyệt vời và tốt nhất. Ông trời thật có mắt khi mang anh đến với cuộc đời của tôi.
Nhưng tình yêu như một bữa tiệc sẽ có lúc kết thúc.Tôi yêu anh được 8 tháng thì bắt đầu cảm thấy chán nản và tôi nghĩ anh cũng cảm thấy như vậy. Chúng tôi cãi nhau nhiều hơn, giận nhau nhiều hơn. Tôi trao hết cho anh những gì mà tôi có. Chuyện quan hệ tình dục cũng là đương nhiên khi tình yêu của chúng tôi nở rộ và tươi đẹp đến vậy. Và tôi không thể quên một ngày định mệnh nữa trong đời sau cái ngày tôi gặp anh là hôm sinh nhật tôi. Hôm đó tôi cứ nghĩ anh sẽ là người mang đến niềm vui và hạnh phúc cho tôi nhiều nhất nhưng có ngờ đâu anh lại là người cho tôi sự tuyệt vọng và buồn thảm nhất.
Hôm đó rất vui vì những người tôi yêu mến đều đến chúc mừng tôi thêm tuổi mới và đều ngợi khen mối tình chúng tôi bền lâu và hạnh phúc vì ít ai trong cái thế giới thứ ba này có một tình yêu lâu dài như tôi và anh. Tám tháng là một thời gian khá dài vì những cuộc tình của những đứa bạn tôi chỉ chóng vánh, nhanh nở rồi nhanh tàn trong vòng vài tuần hay thậm chí vài ngày. Tôi đang thổi nến để bước sang tuổi mới – tuổi 20 thì anh lại mang đến cho tôi một tin bất ngờ và đau đớn: “Tình yêu của chúng ta quá nhàm chán và nhạt nhẽo rồi! Chúng ta chia tay nhé! Hãy cho nhau một lối đi riêng và anh cũng đã tìm được người yêu mới. em”.
Anh rất phũ phàng, tôi bất ngờ và quên rằng mình đang phải làm gì. Tôi muốn trả thù anh, trả thù cuộc đời này nhưng vì yêu anh quá nên tôi như chùn bước.Tôi cố gắng nuốt nước mắt vào trong thổi nốt ngọn nến đang còn bập bùng cháy và tôi nhắn tin cho anh – một tin nhắn vĩnh biệt: “ Cảm ơn anh vì những gì anh làm cho tôi! Rất vui vì anh đã có người mới! Tôi còn yêu anh nhưng thôi từ bây giờ tôi và anh coi nhau như những người không quen biết! Vĩnh biệt anh”.Tôi khảng khái như vậy là vì tôi và cũng làm anh không buồn và khổ nữa.
Anh vừa nhắn tin cho tôi để chúc mừng một ngày mới an lành và tôi cũng đã chấp nhận dòng tin nhắn đó nên đã nhắn lại cho anh. Có lẽ 3 tháng xa nhau, anh và tôi đều hiểu rằng, anh không thuộc về tôi thì tôi cũng đã biết được hạnh phúc đến với tôi không như tôi nghĩ và không thể nào áp đặt được. Tình yêu phải đến từ 2 phía và tôi không thể nào giữ được anh khi anh không còn tình cảm nữa. Tôi không trách anh được. Chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu! Chúng ta là bạn nhé – người em yêu và đã từng yêu em!
Tình yêu đến với chúng ta nhanh chóng. Hãy có gắng giữ nó lại bên mình và sưởi ấm cho nó bằng những điều ngọt ngào nhất mà bạn đang có. Và đặc biệt hơn cả, nếu bạn là LGBT hay thuộc về thế giới thứ ba thì tình yêu như một cơ hội chỉ đến với ta một lần và bạn hãy nắm bắt nó thật nhanh không nó sẽ bay mãi mà không quay lại với bạn.
I am proud of me because I am GAY.
Theo 24h
Chị yêu em (P.cuối)
Chính mắt tôi đã nhìn thấy gã trai kia ôm em rồi vui vẻ đón em vào khách sạn. Phải! Đời không ai biết được chữ ngờ. Tôi không ngờ rằng người con gái tôi đã yêu hết mình, đã trao cho em tất cả lại có thể lừa dối tôi? Nhưng cũng chính em đã khiến tôi phải đau đớn suốt quãng đời còn lại, vì tôi chỉ yêu em và trong tâm trí lúc nào cũng nhớ về em...
Chúng tôi ước mơ sẽ được cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới. Khi kết thúc chuyến đi ấy sẽ là một đám cưới bí mật của em và tôi. Cứ nghĩ đến giây phút được có em bên mình mãi mãi, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nhưng bây giờ cả tôi và em đang phải tích cực làm việc để có đủ khả năng tài chính thực hiện ước mơ ấy. Miệt mài với công việc nên tôi bỗng chốc quên mất sự quan tâm hàng ngày với em. Đến khi về nhà, tôi cũng chỉ ôm hôn em qua quýt rồi vội vàng lao vào bàn làm việc. Trong một tháng chúng tôi không có sự gần gũi nhau, em cũng tự mình đi mua sắm, tự mình dọn dẹp nấu nướng, làm mọi việc trong yên lặng vì không muốn làm ảnh hưởng đến tôi.
Dạo này em hay vắng nhà, thậm chí có hôm còn đi qua đêm. Ban đầu tôi cũng không thắc mắc gì nhưng trực giác mách bảo tôi rằng em đang giấu tôi chuyện gì đó. Một tháng, rồi hai tháng trông em hốc hác hẳn đi. Tôi hỏi em thì em viện cớ công việc quá nhiều, vì em mới nhận làm thêm ngoài giờ, vì em cũng chỉ muốn mau chóng thực hiện được ước mơ của cả hai. Vậy là sự việc tiếp diễn thêm hai tháng nữa, cho đến khi tôi quyết định theo dõi em...
Đó một buổi chiều thứ bảy, sau khi nhắn tin cho tôi là bận đi phỏng vấn nhân vật nên sẽ về nhà muộn. Lúc ấy cũng gần đến giờ tan sở nên tôi vờ gặp đối tác bên ngoài để nghỉ sớm và theo dõi em. Trên suốt quãng đường đi tôi chỉ cầu mong những điều em nói với là thật... Nhưng không, sự thật không phải như vậy.
Ngay khi em dừng chân trước cửa khách sạn thì một gã bước ra từ chiếc Rolls- Royce nhanh chóng tiến đến, choàng tay ôm lấy em. Lúc đó, tôi bất thần không nghĩ được gì, chẳng biết phải làm thế nào vì không dám tin vào những gì vừa nhìn thấy. Em giống tôi đúng không? Em là les mà, vậy thì tại sao...? Rốt cuộc em là gì của hắn? Tôi ghen. Phải, tôi đang ghen, đang tức giận, muốn chạy tới tát thật mạnh vào mặt em, thét vào mặt em. Nhưng tôi không làm vậy vì tôi muốn xem hết màn kịch này, muốn biết em định dở trò gì với tôi.
Bất chợt tôi lại nhớ đến những câu chuyện được đăng trên báo chí, đó là nhiều cô gái cặp bồ với les chỉ với mục đích là đào mỏ rồi cao chạy xa bay, để lại chúng tôi - những người les muốn giữ kín bí mật chẳng thể làm gì được. Chắc số tiền tôi đưa cho em giữ cũng sẽ về tay em trong nay mai. Và cả khoản tiền tiết kiệm bao năm trời của tôi nữa chứ? Tại sao tôi lại có thể dễ dàng tin em như vậy?
Gạt bỏ những suy nghĩ như đang muốn làm nổ tung đầu mình, lúc này tôi đang dõi theo em và gã đại gia kia. Hai người đi vào khách sạn, cười chào như có vẻ thân thiết với nhân viên lễ tân rồi đi lên phòng. Tôi nhanh chóng liếc nhìn biển số phòng của họ rồi cũng vờ là khách đến đặt phòng bên cạnh phòng của hai người. Phải rồi, tôi phải " bắt tận tay day tận trán", chí ít cũng phải tát vào mặt cô ấy vài cái thì mới hả dạ được.
Tôi luôn dặn lòng mình, đừng cố tìm em làm gì nữa? (Ảnh minh họa)
Và tôi đã làm như vậy! Khi cả hai vừa bước vào phòng chưa kịp đóng cửa lại, tôi đã lao vào đẩy cửa và tát túi bụi vào mặt cô ấy, la hét om sòm khiến cho gã tình nhân kia không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô ấy cũng chẳng chống cự lại, cứ để cho tôi đánh cho đến khi có người đến can ngăn.
Sợ mọi người sẽ nhận ra mình, tôi nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo và bước ra khỏi khách sạn, không quên ném vào mặt cô ấy và gã kia một cái nhìn khinh bỉ cùng những lời miệt thị.
Sau hôm đó, cô ấy nghỉ việc, đồ đạc trong nhà tôi cô ấy cũng tự động đến chuyển đi, không nói gì và cũng không gặp tôi thêm lần nào. Phải, chẳng lẽ cô ấy lại dám gặp tôi thêm lần nữa sao?
Một tuần, rồi hai, ba tuần không gặp cô ấy, tôi cảm thấy rất nhớ. Không phải nhớ " cô ấy" mà tôi nhớ " em" - người con gái tôi đã yêu. Tôi thấy mình thật hèn hạ và yếu đuối. Tại sao tôi vẫn có thể nhớ đến một người đã lừa dối mình như vậy. Có lẽ vì tôi vẫn là một phụ nữ, sự yếu đuối đã ăn sâu trong tâm hồn mình... Nhưng dẫu có ra sao thì tôi sẽ không bao giờ gặp lại em, tôi tự hứa với lòng mình như vậy. Tất cả mọi chuyện sẽ chôn sâu vào quá khứ.
Tôi trở lại với tôi của ngày xưa, thuở còn là một phụ nữ lạnh lùng, nghiêm nghị, trở lại với thói quen mua sắm, biết tự chăm sóc cho mình, biết hưởng thụ. Phải rồi, tôi là như thế, tôi mang hình ảnh của một phụ nữ thành đạt.
Thời gian dần trôi qua, vậy là tôi đã không gặp em nửa năm rồi. Em đi đâu, làm gì với tôi giờ là dấu hỏi lớn. Tôi thắc mắc về sự biến mất không dấu vết gì của em. Nhưng tôi luôn dặn lòng mình đừng có tìm em nữa, đừng làm thêm việc ngu ngốc gì nữa. Nhưng thực sự tôi rất nhớ em, nhớ rất nhiều...
Ngày lễ tình nhân, nếu còn ở bên nhau, chúng tôi đã cùng nhau thực hiện ước mơ của mình, sẽ cùng đi du lịch và sẽ cưới nhau phải không em? Tôi đi lang thang khắp những nơi tôi và em đã cùng tới và cuối cùng lại trở về căn hộ của hai chúng tôi... nhưng tại sao lại trống vắng và cô đơn như thế này? Tất cả những điều tôi làm có ý nghĩa gì nếu tôi không có em ở bên?
Đứng thẫn thờ trước cửa nhà đã lâu nhưng tôi không dám bước vào. Tôi chỉ sợ khi mở cánh cửa này ra, hình ảnh của em lại ùa về, ôm chặt lấy tôi... Làm sao tôi có thể chịu đựng nổi khi nỗi nhớ cứ cào xé tâm can mình?
- Thưa cô, cô là chủ căn hộ này đúng không ạ? Tôi đến giao bưu phẩm.
Tôi giật mình quay lại, vội lau hai hàng nước mắt và đáp lại:
- Vâng, tôi là chủ nhà này!
- Cô có bưu phẩm của cô Hoài Thu gửi tới. Mời cô ký nhận.
Hoài Thu, của em ư? Nhưng...
- Tôi...
- Cô có thể nhận không ạ?
- Tôi... Vâng, tôi sẽ ký.
"Hoài Thu gửi cho tôi?" - Thôi được, tôi sẽ nhận để xem em còn muốn gì nữa đây? Tự nhủ với lòng mình như vậy nhưng tôi biết tôi đang vui, em đã gửi quà cho tôi vào đúng ngày đặc biệt này. Vậy là em vẫn nhớ đến tôi!
Phải mất một lúc lâu tôi mới đủ can đảm để mở gói bưu phẩm. Một phong thư và một gói quà nhỏ. Tôi mở gói quà, đó là một cặp nhẫn cưới. Lạ thật, em gửi cho tôi nhẫn cưới làm gì? Câu hỏi ấy thôi thúc tôi mở thật nhanh phong thư.
Gửi chị - người em yêu!
Em đã lừa dối chị. Em xin lỗi! Chính em cũng không thể chấp nhận được việc mình làm. Em biết chị sẽ căm ghét em. Em không dám cầu mong sự tha thứ của chị. Nhưng em cầu xin chị hãy đọc hết lá thư này.
Hôm nay là ngày mà đáng lẽ chúng ta đang được ở bên nhau, cùng đi du lịch rồi phải không chị? Và chúng ta sẽ làm một đám cưới thật bí mật, chỉ hai ta thôi là đủ. Đôi nhẫn cưới này em đã mua từ lâu rồi, em đã nghĩ mình sẽ là người cầu hôn chị. Chắc chị sẽ bất ngờ và hạnh phúc lắm! Cứ nghĩ về chị và ước mơ của chúng mình mà em hạnh phúc lắm chị ạ! Em yêu chị nhiều lắm, chị biết không?
Em biết mình không thể sống được đến ngày để hưởng hạnh phúc bên chị. Nhưng em muốn làm tất cả vì chị. Em không muốn thấy chị vất vả, quên ăn, quên ngủ ngủ, em cũng không muốn nhìn thấy gương mặt chị thiếu vắng nụ cười. Em đã làm tất cả, kể cả những điều đáng khinh thường nhất. Nhưng vì chị, điều đó sẽ trở nên thật ý nghĩa với em.
Chị hãy quên em và bắt đầu cuộc sống mới.
Em yêu chị! Mãi mãi..."
...
Tôi... thực sự tôi không hiểu, tôi không muốn chấp nhận điều tôi đang nghĩ đến. Em đã làm gì? Em không còn tồn tại nghĩa là sao?
Như choàng tỉnh cơn mê, tôi vội chạy xe đến nhà em, nơi mà tôi chưa một lần dám đặt chân đến. Lúc đó trời đã chập choạng tối, mọi vật đều chìm trong sợ hãi...
Nhưng tôi đã quá chậm trễ, em đã ra đi, mãi mãi... Tôi hận em, em đã biến tôi thành kẻ vô tâm, thành tội đồ, thành kẻ đã phản bội tình yêu của em. Phải, không phải em mà chính là tôi. Làm sao tôi có thể tha thứ cho mình được đây. Tôi không xứng đáng với tình yêu cao thượng ấy. Tôi hận em và hận chính mình. Nhưng tôi biết rằng cả đời này tôi sẽ nhớ về em, sẽ yêu em. Giống như em, tình yêu đó là mãi mãi...
Hoài Thu, chị yêu em!
Hết
Theo 24h
Nhật ký: Chị yêu em (p.2) Tôi như phải đối mặt với hai cú sốc lớn: Tôi là les và em cũng giống tôi! Một chuyến đi định mệnh, chuyến đi giúp tôi nhận ra con người thật của mình, khiến tôi rẽ sang hướng khác của cuộc đời mà tôi không hề ngờ tới. Tôi như phải đối mặt với hai cú sốc lớn: Tôi là les và...