Tình yêu có thể làm nên nhiều điều kỳ diệu
Là một bác sỹ, ngày nào cũng tiếp xúc với người bệnh, đã quen chứng kiến quy luật sinh – lão – bệnh – tử, cho nên đến bây giờ có rất ít chuyện khiến tôi cảm động. Thế như
Hôm đó, tôi tiếp nhận một bệnh nhân bị mắc bệnh ung thư vú, khoảng hơn 50 tuổi. Bệnh đã ở giai đoạn cuối, di căn tới phổi, nên việc phẫu thuật cũng không còn mấy ý nghĩa. Khi tôi đang nghĩ cách trao đổi với người bệnh thế nào cho họ ít đau buồn nhất thì người chồng bước vào. Với dáng điệu cung kính, anh nói một thôi một hồi với tôi và cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra rằng anh ta muốn cầu xin tôi đừng nói tình trạng bệnh tật cho người vợ biết. Bởi vì hiện chị vẫn nghĩ rằng đó chỉ là một khối u nhỏ, chỉ cần phẫu thuật cắt bỏ là được. Việc này cũng không có gì kỳ lạ, rất nhiều người nhà bệnh nhân đều có yêu cầu như vậy. Họ sợ bệnh nhân sẽ không chịu nổi cú sốc, từ đó mất đi niềm tin vào cuộc sống.
Sau khi phẫu thuật, người vợ được xuất viện và cả hai đi du lịch – Ảnh minh họa
Tất nhiên là tôi chấp nhận yêu cầu của anh đồng thời cũng cho anh biết rằng phẫu thuật không còn ý nghĩa gì nữa. Anh có thể tiết kiệm khoản chi phí đó để thực hiện những yêu cầu cuối cùng của người vợ. Thế nhưng mọi việc lại nằm ngoài dự đoán của tôi. Anh nhất định yêu cầu phẫu thuật cắt bỏ khối u đó cho vợ mình. Việc phẫu thuật tuy không đem lại kết quả gì cho vợ anh nhưng nó có thể khiến vợ anh yên tâm rằng mình chỉ bị bệnh nhẹ. Nhìn vào ánh mắt yêu thương và kiên quyết của anh, cuối cùng tôi cũng đành đồng ý sắp xếp lịch mổ cho vợ anh.
Video đang HOT
Buổi chiều cùng ngày, khi tôi đang ở trong phòng làm việc thì một người phụ nữ đẩy cửa bước vào, chính là vợ anh. Chị đi thẳng vào vấn đề, lời nói khúc triết, rõ ràng, nhờ đó tôi biết chị là một người phụ nữ đầy lý tính. Thì ra chị đã biết rõ bệnh tình của mình từ lâu vì trước đây chị cũng đã từng là bác sỹ trong thôn, đã từng đọc những tài liệu liên quan đến căn bệnh của mình. Chị muốn tôi không nói sự thật cho chồng mình biết bởi cuộc đời này anh chính là người mà chị yêu thương nhất, chị không muốn anh phải lo lắng. Và cũng giống như anh, chị muốn làm phẫu thuật nhưng việc phẫu thuật chỉ đơn giản là để an ủi chồng, để chồng chị thực sự nghĩ rằng đó chỉ là một căn bệnh hết sức bình thường.
Sau khi nghe chị nói, tôi ngây người. Không ngờ hai vợ chồng chị lại đưa ra yêu cầu trùng khớp trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi còn nghi ngờ rằng chị cố ý đến gặp tôi để thám thính bệnh tình của mình nhưng rất nhanh sau đó tôi nhận ra là mình đã sai. Tôi chỉ còn cách an ủi chị rằng, bệnh của chị không nghiêm trọng như chị nghĩ. Chị cười nói: “Cảm ơn bác sĩ, tôi biết bệnh của mình, chỉ cần bác sỹ giúp tôi giữ bí mật với chồng tôi là được”.
Ngay khi tôi chưa biết phải xử lý thế nào thì người chồng bước vào. Thoáng chút sững sờ trước sự xuất hiện của chồng, chị vợ nhanh miệng: “Anh đến thật đúng lúc quá. Em vừa hỏi bác sỹ rồi, bác sỹ nói em chỉ bị u lành thôi, phẫu thuật cắt bỏ là được, nó giống khối u của chị họ em 10 năm trước, giờ chị ấy vẫn khỏe mạnh đấy thôi”. Chị nói với vẻ mặt rất vui vẻ, người chồng cũng cười và đáp lại: “Đúng vậy, làm phẫu thuật xong là ổn cả thôi mà. Chúng ta đi thôi, đừng làm ảnh hưởng tới công việc của bác sỹ nữa”. Trước khi nắm tay chồng bước ra ngoài, người vợ còn quay lại nói “Cảm ơn” với tôi.
Khoảnh khắc đó, nhìn hai khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng vẫn rạng người như thanh niên thủa mới yêu của họ, đột nhiên tôi thấy trong lòng cảm động vô cùng. Đã quen với quy luật sinh lão bệnh tử, tôi cứ nghĩ mình đã chai lỳ cảm xúc nhưng hóa ra không phải vậy. Sau khi phẫu thuật, người vợ được xuất viện và cả hai đi du lịch và họ cũng gửi tặng tôi một chiếc đĩa ghi lại những hình ảnh vui vẻ của họ trong chuyến du lịch, cảm ơn tôi vì tôi đã giúp đỡ họ rất nhiều.
Theo GĐVN
Chồng cứ hơi tí lại bỏ nhà đi
2/3 thời gian rảnh rỗi của anh là ở ngoài đường, có những lúc cả tháng chỉ về nhà sau khi các con đã ngủ say.
Ảnh minh họa
Tôi 32 tuổi, chồng hơn 5 tuổi, chúng tôi kết hôn được 7 năm, có hai con một trai một gái và một căn nhà nhỏ ở Hà Nội. Cuộc sống tưởng như viên mãn nhưng chúng tôi đang đứng trước bờ vực đổ vỡ. Chồng tôi tốt nghiệp một trường đại học có tiếng, anh có năng lực, lanh lợi, giao tiếp khá nhưng an phận. Anh làm việc cho một công ty nhỏ với cùng một mức lương gần chục năm nay và không có cơ hội thăng tiến. Vài lần tôi khuyên anh nên tìm một công việc xứng tầm và vững chắc hơn để gắn bó vì cũng lớn tuổi rồi, anh tỏ ra bực bội vì cho rằng tôi can thiệp vào việc riêng của anh, do đó vài năm nay tôi không nhắc đến việc này nữa.
Với đặc thù nghề nghiệp của mình, tôi có thể có một công việc an nhàn để chăm lo gia đình con cái, thế nhưng tôi chọn làm việc trong một môi trường áp lực, cạnh tranh, tốt nhất mà tôi có thể với tới để có được mức lương khá hơn. Ngoài ra tôi còn làm thêm ngoài giờ, kiếm thêm thu nhập đảm bảo tương đối cho cuộc sống các con, trả nợ mua nhà, sắm sửa... Công việc nhiều khi áp lực mệt mỏi nhưng tôi không có một người bạn hay mối quan hệ xã hội nào vì anh không ủng hộ, dù trước khi cưới tôi rất nhiều bạn bè. Có lần tôi quyết tâm tham dự bằng được một buổi họp mặt thì ở nhà anh say xỉn rồi nhắn tin nhục mạ tôi, coi tôi như một người phụ nữ lăng loàn hư hỏng, dù tôi hoàn toàn lành mạnh và dẫn cả con trai theo. Tôi muốn đi đâu dù rất rõ ràng và rào đón trước cả tuần anh cũng không tạo điều kiện, rủ thì anh không bao giờ đi. Có lần tôi đi làm về trễ một tiếng do mua áo quần cho con, anh gọi tôi không biết vì để điện thoại trong cốp xe, anh liền gọi cho người thân hỏi có biết tôi đi khách sạn với ai không khiến tôi rất bẽ mặt. Do đó đã nhiều năm tôi chỉ biết đến công việc và chồng con, đến một buổi cà phê cùng bạn bè cũng không.
Tôi có thể hy sinh những niềm vui bên ngoài dù là chính đáng để gia đình được vui vẻ, hạnh phúc. Thế nhưng 7-8 năm qua, những quãng thời gian vui vẻ của chúng tôi chỉ tính bằng ngày. Anh không biết nấu ăn, không thích việc nội trợ nên hầu hết tôi phải làm, chỉ cần anh dành thời gian chơi với con là tôi đã yên tâm vì không muốn tôi cũng không ép được. Tuy nhiên vợ chồng lại thường xuyên lục đục vì anh luôn tỏ ra không hài lòng, "mặt nặng mặt nhẹ" từ những chuyện nhỏ nhặt, kèm theo đó là anh lang thang nhậu nhẹt đến nửa đêm. Những lần đi như vậy điện thoại anh không bao giờ bắt máy, tôi không biết anh đi đâu dù lúc tôi bầu, bệnh hoạn hay nuôi hai con nhỏ. Nhiều khi đi làm thêm về muộn nhà cửa bề bộn, hai con lại nheo nhóc khó ăn khiến tôi rất ức chế căng thẳng. Con tôi lại chậm phát triển hơn bạn cùng tuổi nên sự quan tâm của ba mẹ là rất cần thiết, nhưng anh cứ mặc tôi. Có thể nói hơn 2/3 thời gian rảnh rỗi của anh là ở ngoài đường, có những lúc cả tháng chỉ về nhà sau khi các con đã ngủ say.
Phần lớn tôi luôn phải chủ động làm lành để nhà cửa yên ổn nhưng nhiều thì cũng chỉ được vài ngày anh lại giận và bỏ đi. Tôi hiểu tính anh và đã rất cẩn trọng để không làm anh phật ý nhưng không thể nào tránh khỏi. Nếu tôi im lặng không nói gì anh sẽ đi suốt. Có khi tôi không chịu được, nổi khùng lên thì anh la lối, đập phá tan nát rồi bỏ đi, người lãnh hậu quả sau đó cũng lại là tôi và các con. Có vài lần tôi phản ứng bằng cách đem con về ngoại vài ngày, ở nhà anh đem đồ đạc của tôi quăng ra ngoài đường hoặc mang đốt. Có một lần anh mang hết váy áo tôi mặc đi làm để đốt sạch khiến sau đó tôi phải sắm lại toàn bộ. Có khi anh say xỉn còn về nhà ba mẹ tôi mắng chửi, xúc phạm mọi người dù chẳng ai làm gì anh. Một vài lần tôi đã đề cập đến việc ly hôn vì không thể chịu nổi tính khí đó. Những khi quá căng thẳng anh lại dỗ dành hứa hẹn, tôi tin anh và tiếp tục. Nhưng vài ngày sau anh có chuyện và tiếp tục đi...
Gần đây nhất, anh đùa với con khiến nó khóc, tôi chỉ bảo anh đừng đùa nữa để nó ăn cơm, thế thôi mà anh cũng giận. Tôi thấy việc chẳng có gì nên cũng làm cơm gọi anh ăn rồi nói chuyện bình thường, nhưng anh vẫn giữ bộ mặt nặng nề rồi sau đó là những ngày đi làm không về. Gần 12 giờ đêm anh mới về nhưng không bấm chuông mà đạp cửa ầm ĩ, còn xưng hô mày tao với tôi (anh muốn tôi không được chốt cửa). Tôi cảm thấy quá mệt mỏi, uất ức nên nói anh từ giờ sẽ ly thân rồi ly hôn, anh cũng không màng và tiếp tục đi, đến nay đã hơn 3 tuần.
Tôi sống quá lâu trong mệt mỏi, ức chế. Liệu còn một giải pháp nào khác ngoài ly hôn bởi vì tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội? Tôi chỉ sợ anh sẽ bắt một đứa con nhưng mẹ con tôi thì không thể sống xa nhau được.
Theo Vnexpress
Đưa bồ đi khám thai thì gặp vợ vô sinh đang lọ mọ, chồng mỉa mai Chuyện của anh, chị đã biết, chị còn không thèm cười cợt anh thì thôi, thế mà anh lại. Không nóng vội, chị nhìn anh nhếch mép rồi từ từ kéo áo lên cho anh nhìn... ảnh minh họa Hôn nhân là do trời định và không phải ai cũng có may mắn, có nhân duyên để tìm đến được với nhau. Có...