Tình yêu có đặt nhầm chỗ?
Tôi năm nay 25 tuổi, tôi đang yêu một người hơn tôi 5 tuổi. Nếu như tình yêu của tôi bình thường thì chẳng nói làm gì cả. Đằng này, tôi lại yêu phải một người đã có gia đình.
Tôi và anh làm cùng làm chung một công ty nhưng anh làm khác phòng tôi. Mới đầu tôi vào làm cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt với anh cả. Chúng tôi cũng chỉ coi nhau là đồng nghiệp với các nói chuyện còn khá xa lạ nữa chứ.
Tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại yêu anh nữa. Trong những lần đi chơi với mấy anh em trong công ty, tôi và anh dần trở nên thân thiết hơn. Anh cũng hay chia sẻ tâm sự với tôi về mọi chuyện, về gia đình về công việc.
Anh là con một trong gia đình, vợ chồng anh lấy nhau đã 4 năm mà chưa có con. Nguyên nhân là do vợ anh bị thấp dạ con, đã 5 lần sảy và có khả năng không còn có thể sinh con được nữa. Chính điều này cũng làm cho vợ chồng anh xa cách và gia đình anh cũng buồn phiền. Bố mẹ anh cũng đã nhiều tuổi rồi, cũng muốn có đứa cháu để ẵm bồng.
Anh luôn buồn về chuyện gia đình, anh nói với tôi rằng cuộc sống vợ chồng anh thật buồn, cứ quay cuồng theo chuyện con cái, mà vợ chồng anh cũng chẳng quan tâm được đến nhau nhiều.
Sau đó bẵng đi một thời gian, công ty cử anh đi làm tại một nơi khác, xa nhà. Anh cũng thường xuyên về thăm và đi chơi với tôi. Nhưng anh không về nhà. Tôi không bao giờ tôi có ý nghĩ là tôi sẽ phá vỡ cái hạnh phúc của gia đình anh. Lúc nào anh tâm sự, tôi cũng khuyên nhủ anh đủ điều. Anh hãy thông cảm cho chị ấy bởi vì chị chắc cũng dằn vặn nhiều lắm đấy. Bởi vì là phụ nữ nên em cũng hiểu lấy chồng bổn phận của người vợ không làm tròn thì chị ấy cũng đau khổ lắm. Nhưng anh chị hãy cố gắng, không ai phụ công người có công cả.
Hình như những lời tôi nói anh đều không nói gì. Anh cũng thèm có tiếng trẻ con bi bô tập nói. Anh cũng thèm có tiếng trẻ con khóc, nói chung anh khao khát có con.
Giờ tôi không biết phải làm thế nào… (Ảnh minh họa)
Sau đó còn rất nhiều chuyện xảy ra với anh. Tôi cũng không hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến vợ chồng anh ly dị là như thế nào nữa? Anh luôn nói với tôi rằng: Giờ không phải chuyện con cái nữa mà sống với nhau nhiều điều anh không chịu nổi nữa, sống như vậy chỉ làm khổ nhau thêm thôi, như thế thì hãy tìm cho nhau lối thoát. Lấy vợ không ai muốn dẫn nhau ra toà cả nhưng… Và em cũng đừng nghĩ rằng hạnh phúc của anh là do em phá vỡ. Không có em thì cuộc sống vợ chồng anh cũng vẫn xảy ra như thế thôi.
Nhưng khi vợ anh biết chuyện anh có quen biết tôi, vợ anh lại nói chuyện với người khác là chị ấy cũng muốn xem tôi là đứa nào mà có thể cướp được chồng chị. Tôi nói với anh là vợ anh nói với em thế đấy. Anh bảo cô ấy nói thế để có lý do trả lời cho người khác hỏi cho đỡ ngượng.
Video đang HOT
Tôi luôn nói với anh rằng: Liệu vợ chồng anh không còn cách nào cứu chữa hay không mà phải đưa nhau ra toà thế? Rằng anh hãy ở bên chị ấy vì chị ấy cần có anh. Anh trả lời nếu chị ấy cần anh thì cuộc sống anh đã không thế, vợ gì mà không coi chồng ra gì!? Cái gì cũng muốn dạy chồng, chẳng bao giờ nghe chồng phân tích, cái gì vợ cũng đúng. Về nhà vợ thì phải thế này thế kia, không làm theo thì mặt nặng mày nhẹ. Nói chung là chẳng coi chồng ra gì cả! Tôi thấy anh cũng suy nghĩ dằn vặt rất nhiều trước quyết định đó. Không lúc nào tôi thấy anh thanh thản vì điều đó.
Nhưng gần đây, một người là bạn của vợ anh và là người nhà của anh có lên công ty chơi và có nói với tôi rằng 2 anh chị chỉ ra toà ly dị trên mặt pháp lý để anh có thể đường đường đi lấy vợ bé. Còn vợ chồng anh vẫn sống bình thường với nhau. Sau đó tôi có hỏi anh là có phải như những gì người thân của anh nói hay không? Anh trả lời tôi là không nhưng tôi vẫn khá hoài nghi điều này.
Giờ tôi yêu anh thì mọi người trong công ty cũng không nhiều người biết, chỉ trừ mấy anh em hay chơi thân với tôi và anh thì biết rõ. Nếu tôi đến với anh thì mọi chuyện còn nhiều điều để nói lắm. Giờ tôi không biết phải làm thế nào. Tình yêu của tôi có đặt nhầm chỗ? Mong mọi người góp ý cho tôi với.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu đặt nhầm chỗ
Phát hiện ra chồng chưa cưới không hề yêu mình, tôi dồn hết sức mạnh của hai bàn tay đập vào đàn! Trái tim tôi đau nhói...
Ngày tôi tròn 3 tuổi, mẹ tặng tôi một chiếc piano. Từ đó, tất cả niềm vui tuổi thơ của tôi đều dành cho cây đàn, thậm chí tôi chẳng còn thời gian để cùng Quân nắm tay ra ngoài vui đùa nữa.
Từ sáng đến tối, tôi đóng cửa phòng tập đàn quên cả thời gian. Một lần, chạng vạng tối, lúc ấy tôi đã tập đàn đến quay cuồng đầu óc, tôi nghe ngoài cửa sổ có tiếng huýt sáo. Ngẩng đầu nhìn lên, Quân đã trèo qua cửa sổ tầng 1 nhà tôi rồi.
Anh đang nắm dây một con diều và rủ tôi cùng đi thả diều. Anh giúp tôi trèo qua cửa sổ, rồi nắm tay tôi cùng chạy. Tôi vui sướng nhảy chân sáo theo anh.
Sau lần thả diều vui vẻ đó, Quân thường sang "cứu" tôi để được ra ngoài chơi. Nhưng cuối cùng, bí mật của chúng tôi cũng bị người lớn phát hiện.
Hôm đó, mẹ tôi về nhà sớm, tận mắt nhìn thấy tôi và Quân đang chạy, mướt mát mồ hôi. Tôi biết mẹ rất giận nhưng mẹ không hề mắng chúng tôi một câu nào, bởi mẹ tôi và mẹ Quân đã nhận nhau là chị em.
Rồi tôi trở thành học sinh trường âm nhạc. Trường học của tôi và Quân khá gần nhau. Chúng tôi thường hẹn nhau cùng đi học.
Những ngày tháng đó kéo dài mãi tới khi tôi thi đỗ lên trung học, Quân vào trường Bách khoa.
15 năm học đàn piano, cuối cùng tôi đã trở thành sinh viên Học viện Âm nhạc. Lẽ ra tôi và Quân đã đính ước, nếu tôi không gặp Vĩ Khang, thầy giáo dạy piano của tôi.
Vĩ Khang đang là nghiên cứu sinh tại Học viện. Anh chơi đàn tuyệt vời. Những tiết học Vĩ Khang dạy, tôi không bao giờ vắng mặt.
Trong số rất nhiều sinh viên, Vĩ Khang chú ý đến tôi, dành nhiều thời gian hướng dẫn tôi nhất. Có lẽ bởi anh biết bố tôi là người đứng đầu đoàn nhạc nhẹ, biết bố tôi luôn mong ước con gái trở thành một người chơi piano xuất sắc.
Một ngày cuối tuần, Quân đến trường đón tôi về. Các bạn học đồng thanh trêu anh là bạn trai của tôi. Tôi vội vàng giải thích, anh là bạn trai của... chị gái tôi.
Quân rất ngạc nhiên. Trên đường về, trong câu chuyện với Quân, tôi luôn nhắc đến cái tên Vĩ Khang, nào là ngón tay anh ấy mảnh mai, chơi đàn rất hay, cảm thụ âm nhạc rất sâu lắng... Quân chỉ im lặng nghe, không nói một lời nào.
Muốn vào đoàn nhạc nhẹ mà anh phải chấp nhận cưới tôi... (Ảnh minh họa)
Về đến nhà, tôi lại đem tất cả những chuyện về Vĩ Khang nói lại với bố. Bố tôi nghe xong cũng thấy rất quý Vĩ Khang, còn bảo tôi mời anh về nhà chơi.
Tối hôm đó, Quân đặc biệt ít nói, anh ăn cơm xong thì xin phép ra về. Tôi cũng không giữ anh ở lại.
Vĩ Khang nhận lời mời của bố tôi. Lần đầu tiên, tôi từ chối Quân đón tôi về, bởi tôi còn phải đưa Vĩ Khang về nhà.
Trong phòng tập đàn của tôi, Vĩ Khang ngồi trên đệm nghe tôi đàn bài Lời cầu nguyện của thiếu nữ. Nụ hôn đầu đời tôi đã trao cho Vĩ Khang vào buổi tối hôm đó.
Sau khi tốt nghiệp, tôi được sắp xếp vào chơi đàn trong đoàn nhạc nhẹ của bố. Tôi và Quân cũng ít liên lạc, chỉ biết là anh làm việc trong một viện thiết kế.
Đêm trước đám cưới của tôi và Vĩ Khang, khi sắp xếp căn phòng trong ký túc xá lộn xộn của anh, vô tình, tôi đọc được những dòng nhật ký. Anh viết ra nỗi khổ trong tâm can mình, rằng vì khao khát muốn trở thành một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, muốn vào đoàn nhạc nhẹ mà anh phải chấp nhận cưới tôi.
Thực ra anh rất yêu một cô gái khác... Tôi khóc như mưa, chạy vụt ra khỏi phòng. Tôi tự nhốt mình trong phòng tập đàn 2 ngày. Tôi dồn hết sức mạnh của hai bàn tay đập vào đàn! Trái tim tôi đau nhói.
Đúng lúc ấy, một bàn tay vững chắc nắm chặt lấy tay tôi. Là Quân. Anh luôn có mặt đúng lúc tôi cần nhất.
Tôi nói với anh: "Từ giờ trở đi, em sẽ không bao giờ chơi đàn piano nữa. Nó đã mang đến cho em vết thương quá lớn".
Quân lắc đầu: "Đàn piano không có lỗi em ạ, mà là tình yêu đặt nhầm chỗ. Em chơi bài Đám cưới trong mộng cho anh nghe được không? Mỗi lần nghe em đàn bài đó, anh rất xúc động, bởi vì từ khi anh còn nhỏ, rất nhỏ, rất nhỏ, em đã là cô dâu trong mộng của anh rồi". 3 tháng sau, tôi và Quân làm đám cưới
Theo Bưu Điện Việt Nam