Tình yêu chúng mình, hóa ra chỉ là cát chảy kẽ tay!
Anh à! Mình chia tay bao lâu rồi anh nhỉ?
Anh à, chúng mình chia tay rồi hả anh? Ngày mình gặp nhau lần đầu, anh bảo:”Chẳng hiểu sao số tôi xui xẻo khi gặp cô như vậy?”. Ngày đó, anh đi phỏng vấn ở công ty em đang làm, anh gặp em trên đường, xe em bị chết máy, anh dừng lại sửa giúp, lúc đến nơi thì đã muộn phỏng vấn. Anh nhìn em với ánh mắt tức giận, khó chịu rồi đùng đùng bỏ về. Em chạy vạy mãi mới xin được sếp xem lại hồ sơ của anh, CV của anh rất tốt, anh được gọi đến thử việc. Mình quen nhau từ đó.
Anh à, chúng mình chia tay rồi hả anh? Ngày anh được nhận chính thức sau 2 tháng thử việc, anh mời em đi ăn để cảm ơn về chuyện hồ sơ. “Coi như có qua có lại, anh giúp em thì em giúp lại thôi”. Làm cùng công ty, anh làm bên phòng kỹ thuật, em phòng quản lí tài chính – người trên tầng, người dưới tầng trong một tòa nhà. Thế nhưng lần nào anh cũng đợi em tan làm để về cùng vì nhà hai đứa gần nhau. Mình thân nhau cũng bởi lẽ đó.
Anh à, chúng mình chia tay thật rồi sao? Ngày anh tỏ tình với em, cả cơ quan đều biết, ai cũng chúc phúc cho chúng ta. Em nhớ anh nói: “Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu, sẽ không làm em khóc vì em là người con gái đầu tiên và cuối cùng của anh”.
Anh à, em biết chúng mình chia tay thật rồi. Ngày em gặp anh và chị ấy, anh nói chị ấy chỉ là bạn. Nhưng em đủ hiểu ánh mắt, lời nói, cử chỉ, hành động trước kia dành cho em đã thuộc về người ta. Anh không còn đợi em sau mỗi giờ tan làm nữa. Em không trách chị ấy, không trách anh, tình cảm mà, em biết sẽ có lúc thay đổi. Em chỉ không hiểu sao nước mắt em vẫn rơi vì anh như vậy.
Anh à, mình chia tay rồi anh có hạnh phúc không? Ngày mình chia tay, anh chúc em sớm tìm được hạnh phúc. Ừ, em biết mình đáng được hưởng hạnh phúc mà, chỉ có điều hạnh phúc của em gửi lại nơi anh rồi. Em sẽ vui với hạnh phúc của người ta trao cho em phải không anh?
Mình chia tay thật rồi…Em vẫn nghe đâu đó giọng nói của anh. Em vẫn thấy đâu đó bóng dáng của anh trong công ty. Em nhớ ánh mắt, nụ cười anh dành cho em. Em nhớ những chiều tan làm mình lại cũng nhau lượn lờ quanh mấy quán ăn vỉa hè. Em nhớ chàng trai đã cùng em đi bộ dưới làn hoa sữa dù anh rất ghét mùi hoa ấy
Anh à, anh biết khi yêu anh em cảm thấy mơ hồ như thế nào không? Em hạnh phúc lắm nhưng cũng lo sợ nhiều lắm. Yêu anh chính là cảm giác nắm cát trong lòng bàn tay, rất mịn, rất mát nhưng rất dễ vuột mất. Nhẹ nhàng, nó sẽ trôi…Em đã để vuột mất anh khi nào em cũng không rõ…Tất cả, có lẽ là do em.
Anh à! Mình chia tay bao lâu rồi anh nhỉ?
Theo Guu
Bí mật đêm ngoại tình (Phần 19)
Cô tức mình định bỏ đi, anh không bảo vệ cô, cũng không quan tâm cô bị nói như thế nào. Lúc đi qua Cường, anh kéo tay cô lại và bảo: "Vậy thì cưới đi. Chỉ cần cưới, em sẽ danh chính ngôn thuận là chủ của họ. Mọi chuyện của họ, để tuỳ ý em giải quyết."
Anh đặt tay lên vô lăng, còi xe rú lên một tràng khiến cả hai giật mình. Họ nhìn nhau trong hơi thở gấp, ánh mắt đong đầy tình cảm.
Lạ quá! Như Ý nghĩ. Cô chưa bao giờ giờ có cảm giác này, cô chưa bao giờ cảm thấy không thể điều khiển được bản thân như lúc này. Cô ước gì nó kéo dài mãi mãi. Song thực tại vẫn là thực tại, cô là cô, và anh là anh. Cô biết mình không thể bên anh được.
Như Ý mở chốt cửa vào chạy ra bên ngoài.
- Khoan đã Như Ý.
Cường vội vàng đuổi theo, anh kéo cô lại và nói gấp gáp:
- Cho tôi một cơ hội, được không?
- Nhưng nếu như vậy thì tôi không có cách nào tha thứ cho mình cả.
Đúng thế, nếu cô nhận lời yêu anh, cô sẽ tự dằn vặt bản thân mình suốt đời. Trước kia Trinh từng bảo: Cô ấy sợ cô sẽ phải lòng Cường. Giờ thì mọi chuyện đã xảy ra đúng như vậy. Có thể là Trinh đã nhìn ra trước chăng?
Video đang HOT
- Em không có lỗi. Như Ý, có nhiều chuyện trên đời này người ngoài nhìn vào sẽ phán xét ta, nhưng sự phán xét đó có cho chúng ta hạnh phúc hay không? Tại sao chúng ta không thể sống đúng như những gì chúng ta muốn?
- Trinh còn yêu anh. Em hiểu được chị ấy còn yêu anh. Và anh vẫn yêu chị ấy, chẳng qua anh đang lạc lối thôi.
Cường lắc đầu, anh đau khổ thực sự. Tại sao đứng trước người mình yêu, nhưng lời muốn nói để họ hiểu lại không thể nào thốt ra được?
Phải làm sao cô ấy mới biết tình cảm của anh đã thay đổi, anh là một thằng khốn nạn với vợ nhưng anh không muốn cô có ác cảm với anh?
- Em nhất định tuyệt tình với cả chính bản thân mình hay sao?
Như Ý im lặng, cô nắm chặt tay lại. Cô đang chặt đứt tình cảm mãnh liệt duy nhất trong cuộc đời mình, có lẽ anh hiểu được điều đó. Trước giờ cô chưa từng vướng mắc phải một rắc rối gì từ chuyện tình yêu. Cô không muốn làm kẻ thứ ba, cô muốn đường đường chính chính mà yêu anh. Nhưng điều đó quá khó. Anh và cô gặp nhau anh khi vẫn có vợ, cô là một nguyên nhân nào đó khiến cho vợ anh phát điên, khiến đứa con đầu lòng của anh chết yểu. Cái tội lớn nhường đó làm sao có thể tha thứ? Làm sao có thể hạnh phúc?
Cường thở một hơi dài não nuột, anh nói:
- Anh luôn sợ hãi mình sẽ làm điều gì bất hiếu với bố. Anh là đứa con duy nhất của ông, cho nên anh luôn muốn ông vui. Ông có hai người vợ, nhưng không có lấy một ai để yêu thương thật lòng. Chỉ có mình anh yêu thương ông thôi. Nhưng Như Ý, vì em, chính vì em nên anh đã chọn cách rời bỏ ông ấy. Anh đã chọn tự do để được yêu em, chẳng lẽ em không hiểu được ư?
Như Ý, vì em, chính vì em nên anh đã chọn cách rời bỏ ông ấy. Anh đã chọn tự do để được yêu em, chẳng lẽ em không hiểu được ư? (Ảnh minh hoạ)
Như Ý bất ngờ trước những gì mà Cường nói, anh đã cãi nhau với bố vì cô ư? Anh dám từ bỏ ông? Như Ý dần dần nhận ra mình đã gây ra chuyện gì với cuộc đời của anh. Anh bỏ đi người vợ của mình, giờ là cả người bố mà anh hết mực kính trọng. Anh dường như muốn ép cô vào đường cùng.
- Em có thể sẽ không sinh con cho anh được - Như Ý bảo.
- Không anh...
- Hãy nghe em nói hết đã - Như Ý hét lên.
Cường im lặng.
- Em có thể sẽ không sinh con được. Giờ anh muốn yêu em nên anh có thể nói điều đó sẽ chẳng quan trọng gì, anh có một đứa con là đủ rồi. Nhưng nếu chúng ta cưới nhau về, không có con. Chúng ta sẽ dần dần cảm thấy nhau không đồng điệu nữa, không có gì kết nối. Tình yêu chỉ là nhất thời thôi, em là người thực tế, em không muốn vì một lúc hạnh phúc mà khiến nhau đau lòng cả đời.
Cường bật cười:
- Sao em phải nghĩ mọi chuyện sâu xa đến vậy? Cứ yêu nhau thôi không phải tốt hơn sao?
Cứ yêu nhau thôi không phải tốt hơn sao. Đó cũng là một giải pháp tạm thời.
Như Ý nói:
- Hãy cho em thời gian. Trong ngày mai em sẽ trả lời anh.
- Vậy anh sẽ đợi.
Cái đợi của anh có thể tính đến cả đời người, Cường đã cho là thế khi cô nói cần đến thời gian.
Sáng hôm sau, Như Ý bước ra cửa và vẫn thấy Cường đứng đó. Anh đã đợi suốt một đêm dài, khuôn mặt mệt mỏi và phong trần.
Cường nhìn cô bằng một ánh mắt hy vọng, cô tới trước mặt anh và bảo:
- Chúng ta có thể không cưới nhau không? Để bất cứ khi nào cũng có thể rời xa nhau được.
Cường nhíu mày, anh không hiểu được ý của cô.
Như Ý giải thích:
- Em không bao giờ muốn ép mình vào một khuôn khổ, chúng ta giống nhau ở điểm không thể quá yêu sâu nặng một người. Anh đã có một đời vợ, em thì là kẻ thứ ba, đám cưới là cái kết không đẹp cho đôi mình. Em chỉ muốn chúng ta là tình nhân, sống bên nhau và sưởi ấm cho nhau. Dù gì em cũng chưa chắc có con được.
- Thế nếu em có? - Giọng Cường có vẻ khó chịu - Sao em lại nghĩ được thế này? Em đang hạ thấp em và hạ thấp anh đấy. Như Ý, anh thật lòng muốn cưới em.
Như Ý thở dài:
- Em chỉ có thể làm vậy thôi.
Mẹ của Như Ý hình như không thích Cường cho lắm, vì anh đã có một vợ và một con. Lúc đầu bà nhất quyết không để cô đi theo anh trở lại thành phố, bà nói có chết cũng không thể để cô chịu thiệt thòi.
Nhưng Cường đã nói với mẹ anh có thể lo cho cô. Cùng với đó là những hành động chân thành của anh đã khiến bà lay chuyển. Bà bảo:
- Để rồi xem hạnh phúc được bao lâu.
Bà nói thì nói vậy nhưng cô biết bà lo cho cô nhiều lắm. Như Ý vẫn nghĩ mình chưa làm được điều gì khiến cho mẹ vừa ý, ngay cả chuyện yêu đương cũng vậy. Song, đời người đều có số phận, số phận không phải muốn vẽ ra là vẽ ra được.
Cô phải theo Cường, đó dường như là số phận của riêng cô.
Em chỉ muốn chúng ta là tình nhân, sống bên nhau và sưởi ấm cho nhau. Dù gì em cũng chưa chắc có con được. (Ảnh minh hoạ)
Về thành phố, Cường để cô làm trong xưởng gốm. Anh dạy cô một vài kỹ năng để tạo hình, thật ra việc này không phải kiếm tiền gì, chỉ là cô muốn có thêm kiến thức.
Nhưng Như Ý nhận ra một điều là những người trong xưởng gốm đều không thích cô. Lúc không có Cường ở đó họ đều ra vẻ khó chịu ra mặt. Họ xì xầm, bàn tán, thậm chí còn công khai chống đối.
Một lần Như Ý gọi một cô nhân viên ra và hỏi:
- Các em có vấn đề gì với chị à?
- Không có, ai dám làm thế với chị chứ.
Kiểu trả lời đó là quá rõ ràng nhưng lại không thể truy ra được nguyên nhân.
Như Ý không nói điều đó cho Cường biết, cô cho rằng chuyện nhỏ này không nên nói với anh làm gì. Cô không để ý nhiều đến những tiểu tiết, trừ khi nó không còn là tiểu tiết nữa.
Ví dụ như cô đã nghe thấy họ nói thẳng thắn với nhau ngay trước mặt cô rằng:
- Chỉ là một con gái làm tiền, chức quyền gì mà sai bảo bọn mình.
Như Ý vừa cay đắng lại vừa tức giận, nhưng cô vẫn giả vở không nghe thấy.
Họ lại nói:
- Anh Cường đúng là có mắt như mù, lấy cái vô sinh này về khéo lại gia môn bất hạnh, tán gia bại sản cho mà xem.
Như Ý nắm chặt tờ giấy trong tay, cô đứng dậy và đi về phía họ.
Bất ngờ, Như Ý tát người vừa mới nói. Tất cả đều nhìn cô bằng một con mắt kinh ngạc.
Như Ý quát lớn:
- Nếu như không phục, tôi có thể cưới anh ta cho các người xem.
- Em chào anh ạ.
Khuôn mặt bọn họ có vẻ hả hê. Như Ý cảm thấy một ai đó đang nhìn mình từ phía sau.
Cường nhìn cô, không rõ ý tứ trong đôi mắt. Nhưng cô thật sự không thấy sợ hãi, cô ngẩng cao đầu nói với anh rằng:
- Nếu là một người chủ giỏi, em nghĩ anh nên dạy bảo lại nhân viên của mình. Đừng để họ lấn lướt nói xấu mình như thế.
Cường chỉ đáp rất từ tốn:
- Em định cưới tôi chỉ để ra uy thật sao?
Cô tức mình định bỏ đi, anh không bảo vệ cô, cũng không quan tâm cô bị nói như thế nào. Lúc đi qua Cường, anh kéo tay cô lại và bảo:
- Vậy thì cưới đi. Chỉ cần cưới, em sẽ danh chính ngôn thuận là chủ của họ. Mọi chuyện của họ, để tuỳ ý em giải quyết.
Theo Eva
Chồng bị tai nạn, tôi trào nước mắt khi chứng kiến hành động của cô người yêu cũ Nếu chồng tôi không bị tai nạn, tôi sẽ vĩnh viễn không biết được rằng anh ấy có một đứa con rơi bên ngoài. Ảnh minh họa Tôi với chồng lấy nhau đến nay đã gần 15 năm. Chúng tôi từng có một gia đình hạnh phúc. Chồng tôi là một công chức nhà nước. Tính tình anh rất hiền lành, điềm đạm,...