Tình yêu chúng mình!
Em đã từng mơ ước về ngôi nhà có anh và em
Em đã từng mơ ước về ngôi nhà có anh và em, rồi sau này là các con. Ngày ngày mình đi làm, tối về quây quần bên mâm cơm chuyện trò.
Anh à! Hôm qua mình đi chơi , được gần anh mà sao em vẫn buồn vậy. Dường như có sợi dây vô hình làm cho anh và em xa nhau. Vẫn trêu đùa, vẫn cãi vã như trẻ con mặc nhưng tinh thần lại không thấy thoải mái. Mình vẫn như ngày xưa, không ai chịu nhường ai cả. Trước kia thích nhau, yêu nhau vì thế, vậy mà bây giờ chẳng lẽ chán nhau rồi sao anh?
Đêm trước online gửi mail cho anh mà không được, anh biết em thức khuya và nghĩ em gửi mail cho 1 người nào khác. Ừ thế là chán nhau bởi vì thiếu sự tin tưởng! Hôm nay em gửi những dòng tâm sự này, rồi một ngày nào đó anh sẽ đọc được và biết đó là em phải không anh?
Đêm nay không ngủ được em lại online. Anh lại hỏi sao em phải nghĩ ngợi nhiều và làm khổ mình như thế? Em cũng chẳng biết nhưng buồn nhiều và hoài niệm nhiều lắm!
Buồn vì đâu ư? Nhiều lẽ lắm anh! Hoài niệm ư? Vâng hoài niệm. Hoài niệm về những ngày xưa mình hạnh phúc bên nhau, cùng ngồi trước màn hình máy vi tính và nghe những bản nhạc hay và bàn luận. Nhớ lắm cái ngày đầu tiên khi anh đến chơi với em sau khi mình chính thức liên lạc thường xuyên. Đó là một buổi tối trời mưa hôm 20/10 anh nhỉ? Chẳng biết anh còn nhớ? Sau hôm đó em thấy thật sự vui vì có 1 người bạn như anh. Anh biết những câu chuyện hạt giống tâm hồn mà em biết, anh thích những bài hát mà em thích. Thế là từ đây chí ít em đã có 1 người bạn chia sẻ những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống.
Nhớ lắm cái ngày xưa khi anh lên Hà Nội làm đồ dùng dạy học, phải thức đêm. Em ở nhà nhưng vẫn muốn thức cùng anh vì như thế là đồng cảm và cảm thấy không cô đơn vì bên mình luôn có một người biết chia sẻ và động viên. Ngày đó em cũng buồn phiền nhiều lắm. Nhiều đêm không ngủ, em thường online về khuya. Anh đã an ủi động viên em, vì thế em thấy lòng mình ấm áp thêm rất nhiều!
Thế rồi có phải vì câu nói đùa vui, vì ảo tưởng mà ta yêu nhau, yêu nhau khi chưa biết nhiều về nhau. Anh nói với em rằng mình yêu nhau là do duyên số, là do ông trời sắp đặt. Và rồi em tin. Yêu anh, rồi yêu tha thiết. Em luôn cố gắng để sau này, chúng mình không phải hối tiếc điều gì. Anh đã nói với em như thế anh nhỉ?
Video đang HOT
Cũng như anh nói với em rằng, mình yêu nhau là do duyên số
Em đã từng mơ ước về ngôi nhà có anh và em, rồi sau này là các con. Ngày ngày mình đi làm, tối về quây quần bên mâm cơm chuyện trò. Sáng thức dậy chỉ cần nhìn thấy người mình yêu nằm bên cạnh, mỉm cười với nhau, nghe 1 chút nhạc, tinh thần thấy thoải mái là em cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện lắm rồi. Sau đó mình sẽ sinh con, em sẽ dạy con tiếng anh khi con còn nhỏ, còn anh sẽ dạy con những kiến thức và những công việc để sau này con mình trở thành một người đàn ông thục thụ. Con của mình sẽ xinh đẹp, thông minh và tài giỏi lắm phải không anh?
Em sẽ cố gắng là người vợ, người mẹ thật tốt dẫu biết sẽ gặp nhiều khó khăn bởi em còn ngây ngô, em được nuông chiều từ bé. Em đã tự nhủ với lòng mình, sẽ yêu thật lòng, yêu tha thiết. Anh đã nói rằng, anh yêu em vì ở bên em anh được là chính mình, anh cảm thấy vô tư và thoải mái, yêu em vì em không biết giận dỗi lâu. Em cho rằng, anh hiểu cái tính khí thất thường của em, hiểu em mềm yếu, hiểu em tự trọng cao… trong cuộc sống có đầy rẫy sự mâu thuẫn chỉ cần anh nhún nhường một chút, em sẽ bỏ qua tất cả, chỉ thế thôi cũng cảm thấy hạnh phúc rồi. Ngày trước em hài lòng vì anh luôn làm lành khi em giận dỗi. Chỉ cần anh trêu đùa em mô câu em sẽ mỉm cười như chưa có gì xảy ra. chỉ thế thôi em anh ạ. Vậy mà bây giờ có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta hả anh? Em buồn, anh chẳng an ủi em, mặc em ngồi đó mà gặm nhấm . Em biết mình có thể vượt qua được nhưng nghĩ thấy tủi thân quá anh à.
Trước kia em vẫn thường nghĩ rằng, sau này sẽ lấy người yêu mình nhất, chỉ quan trọng thế thôi, con gái cần sự ổn định, chỉ thế là hạnh phúc. Nhưng khi yêu anh, hạnh phúc bên anh, em không thể tưởng tượng nổi sẽ sống thế nào với người mình không yêu, khó khăn quá! Sống gượng ép và giả tạo làm sao em sống nổi. Vả lại người kia sẽ rất buồn và thất vọng khi biết mình ở bên người ta mà tâm trí vẫn hướng về đâu đó. Đau lắm anh ạ. Đặt vào địa vị của người ta thấy mình như thế thật đáng trách phải ko anh?
Giờ đây thực sự giữa chúng ta dường như đã có điều gì đó. Và chính anh cũng không thể hiểu được điều đó, phải không anh? Đừng dối lòng mình anh ạ! Giờ đây mình đã hết yêu hay không còn tin tương nhau nữa? Yêu nhau phải xác định tương lai, em với anh cũng đã 26, 27 tuổi rồi mà. Mình yêu nhau nhưng sao mờ nhạt quá, không cùng nhìn chung một hướng, không thể hiểu nổi nhau, không đầy hứa hẹn?
Nhiều khi em muốn kết thúc nhưng nuối tiếc, muốn từ bỏ nhưng vẫn níu kéo? Vì cái gì? Vì em vẫn còn yêu, vì nghĩ rằng tình yêu của chúng mình là do sự sắp đặt của ông trời. Mình ra nông nỗi này có phải là 1 thử thách, và rồi mình có thể vượt qua không anh? Hãy thẳng thắn trao đổi anh nhé. Dù thế nào cũng sẽ không oán trách, không hận thù, không hờn ghét anh đâu!
Anh à! Bài hát Beautiful của Bossom làm em nhớ đến anh nhiều lắm vì trong bài hát, chàng trai tin vào số phận khi ông trời cho hai người gặp nhau và yêu nhau. Cũng như anh nói với em rằng, mình yêu nhau là do duyên số. Bài hát kết thúc thật có hậu.
Anh hay nghe lại một lần nữa, anh nhé!
Hương Ngọc Lan (24H.COM.VN)
Viết cho những ngày xa anh!
Càng ngày em càng thấy yêu anh hơn... (Ảnh minh hoạ)
Người ta thường nói khoảng cách xa nhau khi yêu như một làn gió và nó có thể thổi bùng lên một ngọn lửa nhỏ. Xa nhau để yêu nhau nhiều hơn, biết trân trọng những gì mình đang có và cùng nhau nuôi dưỡng tình yêu ấy.
Lâm à!
Từ ngày yêu em, anh cũng phải chịu nhiều thiệt thòi nhỉ. Em không khéo nói, không dịu dàng lại thêm tính nóng nảy nữa nhưng nếu em dịu dàng quá thì anh cũng không yêu em đúng không anh.
Trong mắt anh có nhiều lúc chắc em ngốc và khờ lắm nhỉ. Có chuyện gì em cũng kể cho anh nghe hết. Tất cả mọi chuyện, nhất là chuyện tình cảm rắc rối của em, lẽ ra em đã định giấu anh để anh được yên tâm, không phải lo lắng cho em ở dưới này. Thế mà em không làm được. Bởi những lúc đó em rất cần anh, em muốn có anh ở bên cạnh em. Những lời nói của anh làm em nhẹ bớt căng thẳng và lại thấy yêu anh hơn rất nhiều.
Những lúc anh chọc tức làm em chảy cả nước mắt, định giận anh mấy ngày cho biết nhưng em lại không làm được. Thời gian chúng mình có để nói chuyện và quan tâm đến nhau còn ít, yêu nhau còn chưa đủ thì giận dỗi nhau để làm gì anh nhỉ.
Có phải là anh chưa bao giờ thấy em khóc trước mặt anh đúng không? Có lí do cả đấy anh ạ, còn khóc thì em khóc nhiều lắm chứ. Điều mà em muốn là khi anh ở bên cạnh em, em có thể làm cho anh cười thật tươi, xua tan đi mệt mỏi của cuộc sống. Em muốn được trông thấy người yêu em sống thật hạnh phúc.
Anh chỉ nghe em khóc trong điện thoại thôi đúng không? Là 2 lần anh nhỉ? 1 lần vì em uống rượu, vì em thấy bế tắc không hiểu vì sao người mà bây giờ em gọi là anh trai, còn anh gọi là anh lại bất chấp dù biết em và anh yêu nhau. Còn 1 lần là do mẹ nhớ em quá, gọi cho em lúc 1h mà làm em phải sợ mấy ngày liền, thế là em khóc cả đêm làm anh cũng không ngủ được.
Em buồn và nhớ anh nhưng vẫn cố lạc quan, vui vẻ như cái vẻ bề ngoài mạnh mẽ của mình... (Ảnh minh hoạ)
Em cũng biết rằng xa em anh không hề thoải mái chút nào, em cũng vậy thôi anh ạ. Nhiều lúc mệt mỏi em chỉ muốn buông xuôi tất cả, nhưng em không thể, em buồn và nhớ anh nhưng vẫn cố lạc quan, vui vẻ như cái vẻ bề ngoài mạnh mẽ của mình. Khóc cũng không khóc trước mặt mọi người, chỉ dám khóc 1 mình. Em là thế đấy. Cứng đầu là vậy nhưng cũng mềm yếu lắm.
Những lúc buồn như vậy, có ai đó đến để chia sẻ với em, rủ em đi chơi nhưng em không đi. Em chỉ muốn đi với Nguyệt đến những nơi nào đó yên tĩnh để xả stress cho thoải mái. Đi bảo tàng, đi chùa, em thích nhất là đến TZô... dù nó xa, khó tìm ở mãi Yên Ninh nhưng chỗ này phù hợp với tâm trạng em hơn bất kì lúc nào. Và em có thể ngủ ở đấy cả ngày, nếu thích khóc thì khóc mà chẳng ai biết cả.
Cuộc sống vẫn nhiều sóng gió. Từ khi đi học xa nhà, em thấy sóng gió với em chỉ là mấy cái chuyện tình cảm lung tung. Em cũng chưa yêu ai cho đến khi em gặp được anh. Lúc đầu em đâu có ý định sẽ yêu anh, nhưng càng ngày em càng thấy yêu anh hơn. Giờ em mới dám khẳng định mình đã yêu anh thật lòng, chính em còn không tin vào điều đó nữa - không tin rằng em đã yêu anh nhiều đến vậy.
Giờ ngoài anh em thấy vô cảm với tất cả, cũng chưa bao giờ em nghĩ sẽ yêu một ai đó để thay thế anh. Em từ chối người ta dù em biết làm vậy có thể em sẽ mất đi một người bạn. Nếu vì xa anh mà chấp nhận lời yêu của người khác thì có lẽ em sẽ chẳng bao giờ được hạnh phúc cả, vì đó là điều tàn nhẫn nhất với anh và cả em nữa.
Cám ơn anh vì tất cả nhé! Yêu anh...!!!
Mong "Hoàng tử sợ chuột của em" luôn hạnh phúc và vui vẻ dù là xa em.(^_^)
Em nhớ anh nhiều! (13/11/09)
***
myhanhmdt@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Trái tim tôi đã chết khi tình yêu thật sự ra đi Anh là người Hàn Quốc, là chủ của một công ty còn tôi là nhân viên trong công ty... Anh là người Hàn Quốc, là chủ của một công ty còn tôi là nhân viên trong công ty. Anh nói với tôi duyên số đã đưa anh và tôi đến với nhau nhưng tôi không quan tâm tới anh mà tôi còn cho...