Tình yêu chưa bao giờ là tất cả
Cho em nhớ anh những phút em yếu lòng, mỗi khi kí ức chợt ùa về.
Đôi lúc em tự hỏi mình rằng tại sao con người ta cứ phải yêu, giá như người ta có thể sống mà không có tình yêu thì tốt biết mấy. Không phải em không có tình yêu, em có tình yêu thương của rất nhiều người, họ rất tốt với em, nhưng em lại không thể chấp nhận được tình cảm của họ, vì em không có cái cảm giác đó – cảm giác dù chỉ một lần được nhìn thấy anh.
Giá như ngày ấy em không lạnh lùng, không suy nghĩ quá nhiều, không đa cảm, thì có lẽ giờ đây em và anh đã không như thế này. Đôi lúc em cảm nhận được rằng anh còn yêu em, anh hiểu em, nhưng anh lại không thể ở bên em. Có đúng không anh, hay chỉ mình em ngộ nhận, em lại đa cảm quá mà thôi. Mỗi lần nhìn thấy anh những kí ức trong em ùa về, và không thể ngăn nổi giọt nước mắt. Thời gian chúng ta xa nhau còn nhiều hơn quãng thời gian chúng ta ở bên nhau.
Những dòng nhật kí buồn, đầy ắp tâm sự, mà em chỉ có thể viết nó lên trên giấy mà thôi. Anh sao lại mạnh mẽ, lại cứng rắn đến như vậy, chưa bao giờ anh tỏ ra yếu lòng, hay một chút mềm yếu trước mặt em dù chỉ một lần. Anh luôn nói những lời khiến người khác phải đau lòng, anh như vậy đó, lạnh lùng, vô cảm. Anh khác với những người con trai khác ở điểm đó, chắc vì thế mà anh có thể làm cho em đau lòng đến như vậy. Em không chắc rằng mình có yêu anh hay không nhưng em biết với em anh là người đặc biệt, có phải cuộc sống xa nhà đã khiến em trở nên yếu lòng hơn hay anh chính là mảnh ghép mà em đang tìm kiếm.
Hi vọng tan vỡ cánh hoa bay, một đôi mắt ướt mi tàn vào gió (Ảnh minh họa)
Tự hứa với lòng rằng sẽ không bao giờ viết anh vào nhật kí nữa. Nhưng em lại không thể làm được, em sợ những lúc nhớ anh em lại tìm đến anh. Anh lại cho rằng em sao cứ xen vào cuộc sống của anh, nên em đã cố gắng để không nghĩ về anh nữa.
Video đang HOT
Anh vẫn nhìn em như một người xa lạ, tình cảm chúng ta chưa đủ lớn, hay vốn dĩ anh không thuộc về thế giới của em. Trong em vẫn còn đó những kí ức đẹp về anh, đâu phải chúng ta không có kỉ niệm đâu phải không anh, thật may là em và anh vẫn còn có đó những kí ức, những tháng ngày đẹp dù chỉ là ngắn ngủi. Em không được mạnh mẽ như những cô gái khác, em ước gì mình được mạnh mẽ như anh. Hằng ngày cứ phải sống với những kí ức như thế này, em thật sự mệt mỏi, em đúng là ngốc thật mà, anh chưa bao giờ nhớ tới em. Em tự biết mình phải rời xa anh, giữa chúng ta đã hết, mọi thứ không thể quay trở lại như lúc ban đầu, em sẽ không làm phiền anh nữa. Nhưng xin anh hãy cho em nhớ anh những phút em yếu lòng, mỗi khi kí ức chợt ùa về, để em biết được rằng, anh đã từng yêu em nhiều như thế. Nếu thật sự yêu một người, thì nhất định sẽ tìm mọi cách để ở bên người ấy và cũng không để người ta phải buồn, em sẽ như thế. Em biết, giờ đây, anh đã có một cuộc sống mới, cuộc sống không có em. Và rồi người khác cũng sẽ thay thế em, yêu anh hơn em. Xin anh hãy để em lặng lẽ nhìn anh như thế anh nhé, để đến một ngày em có thể lại nhìn anh và mỉm cười. Cầu chúc anh luôn hạnh phúc. Tạm biệt anh người mà em đã từng yêu.
Cho em nhớ anh những phút em yếu lòng, mỗi khi kí ức chợt ùa về.
Theo 24h
Đôi lúc em tự hỏi mình rằng tại sao con người ta cứ phải yêu, giá như người ta có thể sống mà không có tình yêu thì tốt biết mấy. Không phải em không có tình yêu, em có tình yêu thương của rất nhiều người, họ rất tốt với em, nhưng em lại không thể chấp nhận được tình cảm của họ, vì em không có cái cảm giác đó – cảm giác dù chỉ một lần được nhìn thấy anh.
Giá như ngày ấy em không lạnh lùng, không suy nghĩ quá nhiều, không đa cảm, thì có lẽ giờ đây em và anh đã không như thế này. Đôi lúc em cảm nhận được rằng anh còn yêu em, anh hiểu em, nhưng anh lại không thể ở bên em. Có đúng không anh, hay chỉ mình em ngộ nhận, em lại đa cảm quá mà thôi. Mỗi lần nhìn thấy anh những kí ức trong em ùa về, và không thể ngăn nổi giọt nước mắt. Thời gian chúng ta xa nhau còn nhiều hơn quãng thời gian chúng ta ở bên nhau.
Những dòng nhật kí buồn, đầy ắp tâm sự, mà em chỉ có thể viết nó lên trên giấy mà thôi. Anh sao lại mạnh mẽ, lại cứng rắn đến như vậy, chưa bao giờ anh tỏ ra yếu lòng, hay một chút mềm yếu trước mặt em dù chỉ một lần. Anh luôn nói những lời khiến người khác phải đau lòng, anh như vậy đó, lạnh lùng, vô cảm. Anh khác với những người con trai khác ở điểm đó, chắc vì thế mà anh có thể làm cho em đau lòng đến như vậy. Em không chắc rằng mình có yêu anh hay không nhưng em biết với em anh là người đặc biệt, có phải cuộc sống xa nhà đã khiến em trở nên yếu lòng hơn hay anh chính là mảnh ghép mà em đang tìm kiếm.
Hi vọng tan vỡ cánh hoa bay, một đôi mắt ướt mi tàn vào gió (Ảnh minh họa)
Tự hứa với lòng rằng sẽ không bao giờ viết anh vào nhật kí nữa. Nhưng em lại không thể làm được, em sợ những lúc nhớ anh em lại tìm đến anh. Anh lại cho rằng em sao cứ xen vào cuộc sống của anh, nên em đã cố gắng để không nghĩ về anh nữa.
Anh vẫn nhìn em như một người xa lạ, tình cảm chúng ta chưa đủ lớn, hay vốn dĩ anh không thuộc về thế giới của em. Trong em vẫn còn đó những kí ức đẹp về anh, đâu phải chúng ta không có kỉ niệm đâu phải không anh, thật may là em và anh vẫn còn có đó những kí ức, những tháng ngày đẹp dù chỉ là ngắn ngủi. Em không được mạnh mẽ như những cô gái khác, em ước gì mình được mạnh mẽ như anh. Hằng ngày cứ phải sống với những kí ức như thế này, em thật sự mệt mỏi, em đúng là ngốc thật mà, anh chưa bao giờ nhớ tới em. Em tự biết mình phải rời xa anh, giữa chúng ta đã hết, mọi thứ không thể quay trở lại như lúc ban đầu, em sẽ không làm phiền anh nữa. Nhưng xin anh hãy cho em nhớ anh những phút em yếu lòng, mỗi khi kí ức chợt ùa về, để em biết được rằng, anh đã từng yêu em nhiều như thế. Nếu thật sự yêu một người, thì nhất định sẽ tìm mọi cách để ở bên người ấy và cũng không để người ta phải buồn, em sẽ như thế. Em biết, giờ đây, anh đã có một cuộc sống mới, cuộc sống không có em. Và rồi người khác cũng sẽ thay thế em, yêu anh hơn em. Xin anh hãy để em lặng lẽ nhìn anh như thế anh nhé, để đến một ngày em có thể lại nhìn anh và mỉm cười. Cầu chúc anh luôn hạnh phúc. Tạm biệt anh người mà em đã từng yêu.
Yêu ấy nhiều lắm!
4 năm qua ấy vẫn ở bên tôi chân thành dù biết đôi lúc tim tôi có trôi về anh.
Anh đến nhẹ nhàng và rồi anh ra đi thật nhanh chỉ có tôi là ở lại với nhiều cảm xúc. Nhưng rất may tôi còn có ấy.
Ngày anh đến tôi mới vừa tròn 17 tuổi, cái tuổi còn khá đẹp, hồn nhiên, mộng mơ đối với một người con gái. Nhưng cái suy nghĩ, tính cách của tôi lại già đi rất nhiều so với cái tuổi của tôi. Tưởng chừng với tính cách mà mấy đứa bạn đặt cho một cái biệt danh không có thiện cảm cho lắm "con mụ đàn ông" chẳng có ai làm tôi rung động nổi thì một ngày anh đến làm con tim tôi như thổn thức trở lại.
Cũng chẳng có gì sâu đậm với thời gian 2 tháng vì quá ngắn ngủi đối với một tình yêu. Nhưng lại rất đặc biệt. Không phải tình cảm tôi giành cho anh đặc biệt, mà là anh đặc biệt. Anh khiến tôi vui, tôi háo hức, dịu dàng, tôi hăng say học đến bất thường. Tôi yêu anh vì anh rất tâm lý, đẹp trai, và có một công việc ổn định mà bao nhiều người mơ ước.
Nhiều lần nhìn kĩ anh, tôi thấy anh không đẹp như những gì ban đầu tôi gặp, có vẻ hơi già hơn những bạn cùng tuổi, có thể đó là sự mâu thuẫn với bản thân hay chăng? Nhưng chính thế tôi càng yêu anh hơn. Tôi đưa ra nhiều dự định mà chỉ có tôi với anh bước đi trên thảm hồng. Tôi cười tủm tỉm, ngẩn ngơ một mình như đang nắm chìa khoá kho báu vậy.
Thế rồi cái tình yêu sét đánh đó tưởng chừng như bền vững không bao giờ phai, cũng bắt đầu tan vỡ như những ngọn nến, những cánh hoa mỏng manh đứng trước gió, đến thật nhanh, ra đi cũng thật nhanh. Anh lộ rõ bản chất khi luôn tụ tập bạn bè và bắt đầu chìm trong những cơn say.
Lúc đầu tôi không buồn, không khóc, ngược lại tôi hy vọng và biện hộ giúp anh với vô vàn lí do. Nào là con trai cái gì không biết chứ nhậu thì phải biết, vì công việc xã giao, lâu lâu mới có một dịp nên cứ để anh như vậy. Sau anh lại trở lại bình thường thôi.
Tôi đã tỉnh mộng, giờ tôi yêu ấy như chính cái cách ấy yêu tôi (Ảnh minh họa)
Nhưng lâu dần tôi cũng bắt đầu hết sức kiên nhẫn đến mức bỏ quên, không quan tâm, đoái hoài đến. Dường như anh đã không còn là anh của ngày xưa khi luôn chìm trong những men rượu và những ăn chơi xa đọa thâu đem suốt sáng cùng những đứa bạn không mấy tốt đẹp của anh. Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn chờ đợi và lo cho anh, hy vọng anh sẽ trở lại.
Thế nhưng những gì tôi nghĩ, lo cho anh chỉ là vô vọng. Tôi có lúc đã tuyệt vọng, đã khóc oà lên như đứa trẻ vừa bị bỏ rơi, những đứa trẻ phải xa cha, mẹ, xa gia đình thân yêu của mình. Có phải đó là tình yêu hay đó là sự nông nổi, bồng bột của cái tuổi còn non nớt, thiếu suy nghĩ hay chăng?
Cái gì đến ắt nó sẽ đến khi tôi đã hứa và quyết tâm là chia tay, không bao giờ quan tâm tới anh nữa. Tôi đã quyết định lên thành phố học cùng với dì tôi theo sự sắp đặt của gia đình mặc dù tôi cảm thấy không được tự do thoải mái cho lắm. Từ đó tôi không một lời từ biệt, không một tin nhắn, một bức thư hồi âm cho anh.
Thời gian trôi thật là nhanh thấm thoát bốn năm đã trôi qua. Tôi nghĩ thế là thoải mái, là hết và bắt đầu vui cười ngây thơ như chẳng có gì xảy ra. Anh giờ cũng đã có người yêu. Nhưng tôi thấy tiếc cho anh vì nhiều người thấy khen tôi dễ thương hơn người yêu anh. Thế cũng chẳng được gì vì dù sao anh cũng không phải là của tôi. Ấy vậy có lần anh đề nghị "chúng mình bí mật gặp nhau, đủ để tâm sự mà người yêu không biết em nhé". Câu nói nhẹ tựa lông hồng của anh làm tôi ghê sợ từ đó.
Tôi không bao giờ còn gặp anh nữa. Nhưng tôi không cô đơn, tôi có ấy - người luôn bên cạnh, cảm thông với tôi. Thậm chí bốn năm qua người ấy vẫn ở bên tôi chân thành dù biết đôi lúc tim tôi có trôi về anh. Tôi đã tỉnh mộng, giờ tôi yêu ấy như chính cái cách ấy yêu tôi. Ấy không dịu dàng, tâm lý, không giàu sang nhưng có một trái tim đủ sưởi ấm và chế ngự con tim ngang bướng của tôi. Cảm ơn ấy đã mang cho tôi nhiều niềm vui, luôn là bờ vai che chở, quan tâm tôi mỗi ngày, tôi sẽ không làm ấy buồn và thất vọng nữa đâu. Yêu ấy nhiều lắm!
Theo 24h
Con gái bến nước mười hai Bến bờ chị mong ước hơn hai năm nay bây giờ thành xa quá. Đang vi vu ngoài đường thì có điện thoại, tôi vội dừng lại rồi lục tìm trong túi xách. Do không có thói quen nhét điện thoại trong túi quần nên đôi lúc cũng hơi bất tiện, hơi mất thời gian. - Alo. Dạ Nguyên nghe đây. - Chị...