Tình yêu chỉ là tấm ảnh ngược sáng…
Bạn đã bao giờ có một bức ảnh ngược sáng chưa? Bạn có nhìn thấy gì từ chính mình? Khi đang yêu ai đó, bạn cũng giống như đang đứng về phía ngược sáng trong một bức ảnh, chỉ có khung cảnh quanh bạn là trở nên rực rỡ, kỳ ảo, còn hình bóng bạn, chẳng còn rõ nét…
Khi yêu là bạn đã làm cho thế giới của mình trở nên khác thường. Vẻ đẹp ấy mờ ảo và không thật, nhưng kể cả khi bạn mở to đôi mắt bạn cũng không thể nhìn rõ thế giới ấy. Giống như bạn chụp một bức ảnh ngược sáng cùng mặt trời lúc hoàng hôn, bức ảnh sẽ giống như bầu trời đêm lung linh ánh trăng với những quầng mây xám vàng kỳ ảo. Bạn vẫn biết mình đang đứng trong hoàng hôn nhưng khi nhìn vào nó, bạn lại cảm giác như mình đang đứng dưới ánh trăng.
Phải chăng tình yêu chỉ là những tấm ảnh ngược sáng, đánh lừa cảm xúc của bạn?.
Đã từng có người vô tình chụp tôi với những bức ảnh ngược sáng. Đó là khi tôi đứng ngắm hoàng hôn trên một đỉnh núi. Hoàng hôn thường rất đẹp khi ai đó nắm chặt tay một người, nhưng cũng rất buồn nếu chỉ có một mình. Tôi ngắm hoàng hôn một mình, nhìn về phía những vầng mây xám, lòng khắc khoải. Ngày ấy, có người đã hứa cùng tôi đi lên đỉnh núi này cùng ngắm hoàng hôn, nhưng rồi lời hứa ấy đã theo những cơn gió bay về trời…
Tôi đứng đó, nghe những nuối tiếc vọng lại qua từng vệt sáng đang tắt dần phía chân trời, thấy một nẻo cô đơn làm xanh xẫm cả những ngọn núi. Khi còn mải mê với những cảm xúc của chính mình, có một người ở phía sau, chụp tôi với những bức ảnh ngược sáng. Người ấy hỏi: “Đẹp không?”.
Tôi nhìn thấy mình trong những bức ảnh mà người ở phía sau chụp và ngạc nhiên khi thấy nó đẹp rực rỡ. Hóa ra khi ta mải mê hướng về những khắc khoải, ta chẳng bao giờ để ý có một người luôn ở phía sau. Ta cứ thế bước tới, yêu người, cố gắng lấp đầy mọi khoảng trống còn người thì chưa bao giờ một lần đi phía sau ta, hoặc cho ta biết, nhìn từ phía sau ta như thế nào.
Video đang HOT
Người ở phía sau tôi bây giờ cùng tôi ngắm hoàng hôn trên đỉnh núi, khoảng khắc ấy trong tôi bỗng thấy lóe lên một tia sáng rực rỡ, giống như trong những bức ảnh ngược sáng.
Tôi nhìn về phía bên kia, khẽ reo lên: “Trăng lên rồi kia, ngay cả khi mặt trời chưa lặn”. Người ấy nói: “Đôi khi không cần phải đợi mặt trời lặn rồi trăng mới lên. Đôi khi không cần phải đợi một thứ ánh sáng tắt hẳn thì mới đi về phía khác, đôi khi không cứ phải quên một người thì mới có thể yêu một người. Giống như trong một bức ảnh ngược sáng, hoàng hôn cũng có thể giống như đêm trăng.
Ảnh ngược sáng trong nhiếp ảnh luôn là nguồn cảm hứng sáng tạo bất tận. Nó có thể diễn tả cảm xúc của đối tượng được chụp một cách mạnh mẽ hơn hoặc nêu bật ý tưởng của người chụp. Đôi khi tác dụng của nguồn ánh sáng bị che khuất còn tạo ra cho những bức ảnh những trải nghiệm thú vị, chính vì thế, cuộc sống thật là đẹp dù cho ánh sáng đó không ở trước mặt ta. Nếu như em chưa bao giờ nhìn thấy mình từ phía sau, đừng cố, hãy nhìn mình từ trong mắt một người khác”.
Người ấy nói thật nhiều, tôi ngước nhìn sang và thấy trên ngực người ấy một thứ ánh sáng lung linh của hoàng hôn tắt và ánh sáng của sóng trăng hòa lẫn vào nhau.
Ừ nhỉ, đôi khi không cần phải quên một người mới có thể yêu một người khác…
Bảo Thoa
Bàng hoàng và bất ngờ khi nhận được những tấm ảnh nóng bỏng của chồng với tình cũ.
Tôi choáng váng và đau đớn khi nghe những lời anh thú nhận. Đúng là anh hùng không qua được ải mỹ nhân. Chồng tôi có tuyệt tình đến đâu cũng không bước qua được sự thương cảm.
Tôi không phải là mối tình đầu của chồng, trước đó anh đã có đến 2,3 mối tình. Nhưng tuổi trẻ nông nổi, họ đã không giữ được hạnh phúc bên nhau. Khi gặp anh, tôi say đắm anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trong khi tôi đang phân vân có nên ngỏ ý hay không, anh đã chủ động hẹn hò với tôi.
Sau 1 năm tìm hiểu và yêu nhau mặn nồng, chúng tôi cũng về chung sống bên nhau. Với tôi chỉ cần có anh là đủ. Một người đàn ông chu đáo, tâm lý và hiểu biết. Anh là kiểu người mà mọi cô gái mơ ước. Hạnh phúc của tôi thì khiến bao người ghen tị, nhất là người yêu cũ của anh.
Biết là anh đã có vợ, có gia đình nhưng tình cũ của anh không hề buông tay. Thỉnh thoảng cô ấy lại gọi điện, nhắn tin với nội dung nhớ nhung, yêu thương cho anh. Chồng tôi mặc kệ, không hề đáp lại tín hiệu từ cô ấy. Anh bảo với rằng: "Em cứ mặc kệ cô ta. Nhắn tin, gọi điện chán thì sẽ thôi. Không ai độc thoại một mình mãi được". Nghe anh nói vậy, tôi cũng yên tâm phần nào.
Tôi cũng tuyệt đối tin tưởng vào chồng. Tôi biết anh sẽ không bao giờ phản bội vợ chỉ vì tình cũ. Tôi tin, anh sẽ không làm tôi thất vọng.
Thời gian qua đi, tôi không còn quá để tâm người yêu cũ của anh nữa. Tôi sắp sinh và cần chăm cho con thật tốt. Tôi sẽ không để cho tinh thần của mình bị ảnh hưởng.
Một hôm, có người đưa đến tận nhà tôi một gói bưu kiện. Nhưng không đề tên người gửi. Nhìn thấy đúng tên mình và địa chỉ nhà, tôi mới dám nhận. Trong đầu tôi hoang mang, không biết trong này có gì. Lâu lắm rồi, tôi đâu có gửi vật phẩm hay quà tặng cho ai đâu. Nhưng khi bóc ra thì tôi bất ngờ, mọi thứ trước mắt tôi nhòe đi trong chốc lát.
Đó là những tấm ảnh giường chiếu, nóng bỏng của cô ta với chồng tôi. Tay tôi run run, cầm từng tấm lên nhìn cho rõ. Đúng là chồng tôi, nhìn anh ấy thực sự hạnh phúc. Tôi đau đớn, bất ngờ bụng dưới của tôi đau nhói, tôi ngã xuống. Trước khi lịm đi, tôi kịp vơ lấy điện thoại gọi cho chồng.
Nửa tỉnh, nửa mê, tôi nghe loáng thoáng bác sĩ trao đổi với anh phải mổ đẻ ngay nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của em bé. Tôi tỉnh lại, nhìn thấy chồng bên cạnh, đang nằm gục xuống. Anh đang nắm chặt lấy tay tôi. Nhớ lại những tấm ảnh của anh, tôi bật khóc. Chồng tôi mở mắt, anh xin lỗi tôi rất nhiều. Anh bảo con sinh non nên không thể đưa con đến bên tôi được.
Anh muốn giải thích nhưng tôi bịt mồm anh lại. Tôi không muốn nghe bất cứ một lời thanh minh nào từ anh cả. Cuối cùng, tôi cũng được xuất viện. Con sinh thiếu tháng, gầy yếu khiến tôi đau xót. Không ngờ, chỉ vì một cú sốc lại khiến tôi và con ra nông nỗi này.
Khi tôi đã ổn hơn nhiều anh mới bắt đầu giải thích về chuyện đó. Tình cũ của anh xin vào công ty anh làm việc, luôn lấy cớ để được gặp anh hàng ngày. Là đồng nghiệp với nhau, anh không thể từ chối làm việc cùng cô ấy. Cô ta đã nhờ chồng tôi mua thuốc hộ vì cô ta ốm không thể đi ra ngoài được. Thương tình, anh đến nhà xem cô ta có nguy kịch không. Không ngờ anh đã mắc bẫy của cô ta.
Giả vờ đau nhức khắp người, cô ta nhờ anh xoa dầu hộ. Anh đã từ chối, nhưng nhìn ánh mắt van nài đó anh lại không nỡ. Và rồi anh đã không cưỡng lại được, lao vào cô ta. Anh không ngờ, cô ta bí mật chụp lại những bức ảnh này nhằm phá hoại gia đình. Hại con anh sinh thiếu tháng.
Tôi choáng váng và đau đớn khi nghe những lời anh thú nhận. Đúng là anh hùng không qua được ải mỹ nhân. Chồng tôi có tuyệt tình đến đâu cũng không bước qua được sự thương cảm. Tôi im lặng, trầm ngâm, khóe mắt ráo hoảng. Tôi không còn khóc được nữa. Suốt một khoảng thời gian dài, tôi bị trầm cảm và ám ảnh bởi hành động của chồng.
Chồng tôi cũng biết hối lỗi, biết thương vợ nên luôn luôn bên cạnh tôi bất cứ lúc nào. Tôi biết anh đang muốn chuộc lại lỗi lầm. Nhưng làm sao tôi có thể tha thứ cho anh được. Trong lòng tôi không nổi giận, không hận anh, nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt. Phải làm sao để tôi bình tâm lại, làm sao để tôi vượt qua được nỗi đau này. Tôi sợ anh lại một lần nữa mà yếu lòng rơi vào tay người khác. Tôi có thể tin tưởng chồng thêm một lần nữa không?
Theo blogcuame
Rồi sẽ đến lúc ta cũng thôi chờ đợi... "Yêu thương theo năm tháng rồi cũng sẽ phai nhoà, tình cảm con người rất dễ thay đổi, dẫu vì điều này hay vì một điều gì khác. Ở một mức độ nào đó, ta sẽ nhận ra rằng tình cảm của ta dành cho người không "trung thành" như ta vẫn nghĩ..." Yêu thương theo năm tháng rồi cũng sẽ phai nhoà,...